Thực tế nếu nói rõ thì chuyện đòi tiền không cần Hồ Báo Quốc quan tâm, đây là việc của thị trưởng. Nhưng hiện nay Hồ Báo Quốc gần như một tay che trời ở Vân Cương, hơn nữa đám người ở bên ủy ban thị xã cũng nhiều người nghe lời y. Thị trưởng mới tới nên không quá quan tâm đến tiền ở mảng xóa đói giảm nghèo.
Tâm tư của tên thị trưởng, Hồ Báo Quốc không khỏi để nhận ra. Hồ Báo Quốc làm bí thư vừa bắt quyền nhân sự, vừa nắm quyền tài chính. Cục Tài chính từ trên xuống dưới là người của hắn, thị trưởng không sai được. Thứ hai tên thị trưởng cũng định xem trò cười, xem Hồ Báo Quốcq không làm thành, sau đó tên thị trưởng ra mặt kiếm tiền thì sẽ tạo được uy tín.
Vương Quốc Hoa nói vợ sắp sinh nên ai mời cơm cũng không ăn, phải về nhà với vợ. Hồ Báo Quốc chết sống đòi lên xe hắn, tỏ vẻ đến thăm em dâu. Trên đường về, Hồ Báo Quốc thở dài một tiếng. - Quốc Hoa, lần này cậu nhất định phải giúp tôi nếu không tôi sẽ thành trò cười.
- Đừng, tôi sẽ không giúp ai cả. Vương Quốc Hoa bây giờ không tiện thò tay bởi vì có bao cặp mắt nhìn chằm chằm.
Hồ Báo Quốc là người thông minh, câu nói của Vương Quốc Hoa thì hắn cũng hiểu. Cuối cùng Hồ Báo Quốc thở dài một tiếng nói: - Bỏ đi, tôi nghe nói bác gái cũng đến, tôi sớm tới gặp một chút.
Kết quả Hồ Báo Quốc không ăn cơm mà bỏ lại túi quà uống chén trà rồi về làm Trần Thúy Hoa không khỏi oán giận một chút. Nói Vương Quốc Hoa không biết lễ phép, người ta đến nhà thăm mà không giữ lại dùng cơm. Vương Quốc Hoa không tiện giải thích, hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng nói với Sở Sở và Lưu Linh. - Mông anh bây giờ không khác gì ngồi trên đống lửa.
Tin Vương Quốc Hoa nghiêm mặt ai tìm tới cũng không cho thể diện rất nhanh truyền ra. Một ít tên tâm tư không quá kiên định nhưng không thấy Vương Quốc Hoa dùng quyền lực giám sát, Ban giám sát mãi không có động tác nên bắt đầu có hành động.
Văn bản phát được ba ngày, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Tạ Tấn liên quan đến việc báo cáo về nội dung công khai, theo quy định đầu tiên phải qua cửa của Ban giám sát. Vương Quốc Hoa tỏ vẻ sẽ sang, Tạ Tấn nói: - Sao có thể để chánh văn phòng Vương sang đây, tôi phái người đưa sang.
Vương Quốc Hoa gật đầu nói: - Cứ như vậy đi. Giọng Vương Quốc Hoa hơi cứng, Tạ Tấn dập máy không khỏi hừ một tiếng. Đường đường giám đốc Sở tài chính đi đâu đều là người ta nịnh bợ, tên Vương Quốc Hoa này không biết tôn trọng tiền bối sao?
Con người đúng là kỳ quái, Vương Quốc Hoa tỏ vẻ muốn đi, Tạ Tấn nói không cần. Bây giờ Vương Quốc Hoa theo ý hắn, hắn lại bất mãn.
Vương Quốc Hoa không nghĩ nhiều, gần đây hắn mang theo đuổi làm người, mỗi ngày đều về nhà với vợ. Hắn vốn muốn ở bên Mộ Dung một chút nhưng gần đây Mộ Dung còn phải sang Hongkong diễn, vài ngày nữa mới về.
Người Sở tài chính rất nhanh tới chẳng qua chỉ là một nhân viên rất bình thường. Đây là một cô bé trẻ tuổi xinh xắn, mùa hè vừa đến nên ăn mặc váy không tay lộ rõ tay và chân đẹp ra.
Thấy Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy, cô bé có chút khẩn trương như lo gì đó. Vương Quốc Hoa chỉ nhìn lướt qua rồi nói: - Để ở bàn, cô về đi, lát tôi liên lạc với lãnh đạo của cô.
Cô bé thở dài một tiếng vội vàng lui ra. Mạnh Khiết đợi cô ả ra hẳn liền có chút bất mãn nói thầm: - Lãnh đạo, Sở tài chính không coi ai vào đâu. Chỉ phái một nhân viên bình thường, tốt xấu cũng là người phụ trách chứ?
Vương Quốc Hoa mỉm cười nói: - Để ý cái này làm gì? Cô đọc kỹ tài liệu đi, không vấn đề gì thì đưa cho chủ nhiệm Quách, y thẩm định xong thì tôi xem.
Cô bé kia về lại cơ quan lập tức đến văn phòng Tạ Tấn báo cáo. Cô bé vào cung kính nói với Tạ Tấn: - Lãnh đạo, chuyện đã xong, chánh văn phòng Vương không nói gì, bảo bỏ tài liệu xuống rồi bảo tôi về.
Tạ Tấn có chút bất ngờ nói: - Thật sự không nói gì? Cô bé lắc đầu nói: - Quả thật chưa nói, tổng cộng chỉ nói một câu là bảo tôi bỏ tài liệu rồi về.
Đuổi cô bé ra, Tạ Tấn có chút âm trầm cân nhắc. Phái cô bé này qua là do hắn cố ý. Cô bé này mới tốt nghiệp đại học, qua cửa của trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh mà tới.
Vương Quốc Hoa dù không hài lòng cũng không tiện phát tiết. Nhằm vào một cô bé mới vào làm việc sẽ khiến Vương Quốc Hoa mất mặt. Không ngờ đối phương không nói một câu khó nghe. Tạ Tấn ước gì Vương Quốc Hoa nói vài câu, cô em bị uất ức về khóc là tốt nhất.
Tuy nói là công khai nhưng dựa theo biện pháp áp dụng thì trình tự khá phức tạp. Đầu tiên là Sở tài chính đưa tài liệu sang Ban giám sát, Ban giám sát thấy không vấn đề gì còn cần đưa sang Ban Tuyên giáo, cuối cùng công khai trên báo. Cả quá trình này không đến một tuần là không được.
Vương Quốc Hoa rất kiên nhẫn đợi một ngày, ngày thứ hai tài liệu đưa sang hắn đọc cả sáng. Giai đoạn thứ nhất cấp 300 triệu, trên tài liệu không nhìn ra vấn đề gì. Cấp tài chính thì cũng không vấn đề gì, chẳng qua ở đây Vương Quốc Hoa nhìn ra vài vấn đề. Hắn cầm máy gọi điện cho Tạ Tấn. Tạ Tấn bên kia chủ động nói: - Chánh văn phòng Vương, đã đọc xong tài liệu chưa?
Phản ứng của Vương Quốc Hoa không quá mạnh, chỉ lạnh nhạt nói: - Giám đốc Tạ, có chuyện này tôi muốn hỏi ý kiến một chút. Tiền cấp đợt một này sao chỉ có 17 hạng mục ở thị xã Bắc Sơn? Các thị xã khác lại không có hạng mục nào? Ở đây có phải là còn chờ bàn bạc không?
Vương Quốc Hoa hỏi rất bình tĩnh nhưng lại làm Tạ Tấn căm tức. Ban giám sát có quyền giám sát nhưng quyền lợi chỉ là giám sát tiền dùng như thế nào, có công khai hay không, không phải là giám sát tôi cấp tiền cho ai. Nhịn cơn tức, Tạ Tấn cười nói: - Đây là kế hoạch mà ủy ban tỉnh đưa sang, chúng tôi dựa vào đó mà phát tiền.
Vương Quốc Hoa ồ một tiếng nói: - Là vậy thì phải ghi rõ trong tài liệu, là dựa theo kế hoạch của ủy ban tỉnh thì mới thỏa đáng chứ? Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi một câu, Tạ Tấn có chút do dự mới nói: - Không cần phiền như vậy chứ? Vương Quốc Hoa nói: - Ghi chú một chút đi, lên báo cơ mà.
Mấy chữ cuối cùng làm Tạ Tấn giật mình. Đúng, cấp tiền cho đâu là quyền lợi của Sở tài chính, nhưng Tạ Tấn đây là lấy cờ hiệu ủy ban tỉnh mà thôi. Vương Quốc Hoa lại dùng cờ hiệu ủy ban tỉnh áp chế lại Tạ Tấn. Anh không phải nói đây là kế hoạch của ủy ban tỉnh sao? Được, vậy anh ghi chú rõ một chút, quay đầu lại đưa lên báo xem anh giải thích như thế nào.
Cái này thực tế là do Tạ Tấn đào hầm với Vương Quốc Hoa. Tiền cấp đợt một có từng đó, hắn chỉ cần phát xuống là xong. Vấn đề là ủy ban tỉnh không đưa ra văn kiện gì về kế hoạch của hạng mục. Việc này làm thị xã Bắc Sơn hài lòng, mấy thị xã khác có làm ầm lên thì Sở tài chính cũng không có trách nhiệm mấy.
Ban giám sát thì có phiền phức, đây là công khai lên báo, anh giữ cửa như thế nào.
Tạ Tấn do dự một chút, hắn cố nhịn cơn giận nói: - Chánh văn phòng Vương, là như thế này, có chuyện không tiện nói rõ. Anh và tôi đều là người làm việc cụ thể mà, đúng không? Đây coi như là chịu thua, Vương Quốc Hoa không hề ghi nhận mà thản nhiên nói: - Anh bảo người cầm về đi, ghi rõ một chút là cần thiết.
Vương Quốc Hoa dập máy luôn, tiếng tút tút quá chói tai. Tạ Tấn nghiêm mặt không nói, hắn gọi điện cho một cấp dưới tiến vào. - Mấy kế hoạch ở thị xã Vân Cương và Long Sơn, cấp trước hai khoản đi.
Giai đoạn một này các thị xã bên dưới đưa ra một vài kế hoạch báo lên tỉnh, sau khi ủy ban tỉnh tổng kết rồi căn cứ tình hình thực tế do Sở tài chính linh hoạt nắm giữ. Nói cách khác là không có kế hoạch cụ thể gì cả.
Tiền trong tay ai, dùng như thế nào, đây là một hiện trạng. Tạ Tấn và Dương Quốc Minh có quan hệ cũ, sau đó khi Đoạn Phong nhận chức đều đi lên, y đương nhiên phải chiếu cố thị xã Bắc Sơn một chút. Hơn nữa thị xã Bắc Sơn có nhiều huyện nghèo nhất tỉnh, về nguyên tắc an bài như vậy không có vấn đề gì cả. Vấn đề là tên Vương Quốc Hoa không ngờ lại nhận ra vấn đề. Dù Tạ Tấn dịu giọng nói tỏ vẻ có ám chỉ của lãnh đạo, cụ thể ai ám chỉ không cần nói. Không ngờ Vương Quốc Hoa không chịu nghe, Tạ Tấn đành phải chịu thua một chút.
Vị trí của Vương Quốc Hoa chính là hơi không chú ý là đắc tội một đám người. Âm chiêu của Tạ Tấn không ngờ bị Vương Quốc Hoa rất tự nhiên phản kích. Tạ Tấn dù kiên trì làm theo kế hoạch kia không phải không được nhưng phải thừa nhận lửa giận của các thị xã còn lại. Vương Quốc Hoa nếu không kiên trì thì sau đó Tạ Tấn có thể lớn tiếng nói: - Việ này Ban giám sát không nói gì cả.
Sở tài chính dù không chủ động đi trêu chọc cũng là ngành khiến nhiều người căm hận. Tạ Tấn không sợ người khác hận, sợ cũng vô dụng.
Tạ Tấn có ý đồ bất lương, nếu là người khác có thể không chú ý đến. Mạnh Khiết và Quách Tử Minh sẽ không chú ý đến, Vương Quốc Hoa gần đây khá cẩn thận mới thấy nếu không đúng là rơi vào bẫy.
Dập máy Vương Quốc Hoa gọi Quách Tử Minh và Mạnh Khiết tới chỉ vào tài liệu. - Sau này nhất định phải chú ý, tài liệu công bố lên báo cáo, cần phải làm rõ từng điểm một.