Phù Diêu

Chương 625: Liên tục khiêu khích



- Bí thư là người ôn hòa thân thiện, sau này hai cô làm việc ở đây phải nhẹ nhạn, còn có sau này muốn lên lầu quét dọn nhất định phải xin chỉ thị của bí thư mới được vào.

Từ Diệu Quốc dặn vài câu, hai cô gái kích động gật đầu vâng lời.

- Chúng tôi nhớ kỹ.

Hai cô cùng gật đầu nói.

Từ Diệu Quốc nói tiếp:

- Làm cho tốt, nếu phục vụ tốt bí thư thì không chừng sẽ giải quyết được vấn đề biên chế.

Từ Diệu Quốc có năng lực giải quyết việc này nhưng không thể một lần nhận lời quá nhiều, phải đưa củ cà rốt trước mặt con lừa, khi không thấy được ăn thì nó mới có động lực mà làm việc.

Vương Quốc Hoa không hề buồn ngủ, hắn ngồi trong phòng khách lặng lẽ hút thuốc. Tình hình Thiết Châu xem ra phải mất một thời gian mới có thể tiến vào trạng thái, chức bí thư thị ủy này không dễ làm. Vương Quốc Hoa biết tình cảnh của mình có biến hoá lớn. Chức vụ ở Thiết Châu chính là một cuộc thi đại học, nếu là được thì mình sẽ là nhân tài trong mắt lãnh đạo, làm không tốt vậy có lẽ về sau mình không có cơ hội gì cả.

Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng có chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Vương Quốc Hoa bất ngờ thấy quyển sách Mao tuyển trên giá sách, không biết có phải nguyên bí thư để lại không. Hắn mở ra xem, đập vào mắt đầu tiên chính là câu này.

- Ai là kẻ địch của chúng ta? Ai là bạn của chúng ta? Đây là điểm rất quan trọng.

Vương Quốc Hoa không khỏi động tâm tiếp tục đọc.

Vương Quốc Hoa biết vài đoạn lời trích của chủ tịch Mao nhưng đều là các ký ức vụn vặt, Vương Quốc Hoa chưa bao giờ chăm chú đọc quyển Mao tuyển này cả, sách của Đặng Tiểu Bình thì hắn lại đọc một chút.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một cô gái tiến vào lo lắng nói:

- Bí thư, trưởng ban thư ký tới bảo tôi vào xem ngài đã dậy chưa.

Vương Quốc Hoa không ngẩng đầu, hắn xua tay nói:

- Đừng làm phiền.

Đối phương nó gì Vương Quốc Hoa cũng không nghe rõ, hắn đang hoàn toàn đắm chìm vào quyển sách.

Hà Mai sợ hãi chạy nhanh ra ngoài. Từ Diệu Quốc ở trong sân thấy cô ra liền hỏi:

- Sao mà vẻ mặt khó coi như vậy?

- Bí thư đang đọc sách, tôi vào hỏi một câu ngài nói không được làm phiền.

Hà Mai vừa nói vừa lo không biết bí thư mà giận thì mình còn có công việc để làm không?

Từ Diệu Quốc cũng biết Hà Mai bị oan nên nói:

- Không sao, tôi vào xem một chút.

Từ Diệu Quốc tiến vào, Vương Quốc Hoa vừa nãy bị quấy rầy nên không đọc tập trung được như trước.

- Trưởng ban thư ký đến à.

Ngẩng đầu thấy Từ Diệu Quốc, Vương Quốc Hoa cười nói. Từ Diệu Quốc cười hỏi.

- Cô gái vừa rồi có phải làm bí thư không hài lòng?

Vừa nãy tuy Từ Diệu Quốc trấn an Hà Mai nhưng bây giờ chỉ cần Vương Quốc Hoa nói không hài lòng thì Từ Diệu Quốc nhất định sẽ thay người.

- Ai? Người vừa tiến vào ư? Hình như có người nói chuyện nhưng tôi không quá để ý. Không sao.

Vương Quốc Hoa nghĩ rồi giải thích. Từ Diệu Quốc lúc này mới yên tâm. Từ Diệu Quốc vốn đã có ý dựa vào Vương Quốc Hoa. Còn trẻ như vậy đã làm bí thư thị ủy, hắn không có lai lịch gì thì quỷ mới tin. Nói tiền đồ vô lượng cũng không hề quá, suy nghĩ mãi y liền có quyết định. Y nghĩ nếu giúp Vương Quốc Hoa nhanh chóng nắm giữ cục diện thì sau này mình còn không có tương lai ư? Đương nhiên chủ yếu do Vương Quốc Hoa thể hiện đực sự trầm ổn, chín chắn, nó càng khiến Từ Diệu Quốc hạ quyết tâm hơn.

Vương Quốc Hoa không muốn làm khó Hà Mai cũng khiến Từ Diệu Quốc hài lòng, người như vậy mới có thể dung nạp người khác.

- Ha ha, tôi thấy cô bé đó khá khẩn trương, còn tưởng cô ta nói gì sai?

Từ Diệu Quốc không dấu suy nghĩ của mình, Vương Quốc Hoa nghe ra cười cười không nói. Hắn nhìn đồng hồ rồi nói:

- Còn chút thời gian, tôi đi rửa mặt.

Sự tự tin của Vương Quốc Hoa càng làm Từ Diệu Quốc thêm bình tĩnh. Y đã thấy nhiều cán bộ trẻ cao ngạo, nhưng đám người đó thường bị sự vô tình của chính trị đào thải, Vương Quốc Hoa trầm ổn như vậy thì về sau mới có thể phát triển được.

Từ Diệu Quốc rất kiên nhẫn đợi Vương Quốc Hoa đi ra rồi cùng tới thị ủy. Chiều có hội nghị thường vụ, nói trắng ra đây là hội nghị trao đổi giữa tân bí thư và mọi người.

Vương Quốc Hoa tiến vào phòng hội nghị mà thị trưởng Hác Long Quang vẫn chưa tới. Vương Quốc Hoa ngồi xuống xong Hác Long Quang mới vội vàng tới, y còn cười chắp tay với mọi người:

- Xin lỗi xin lỗi, bên trưởng ban Cao có chút chuyện nên tôi không đi được.

Vương Quốc Hoa ngồi ở vị trí chính giữa biết rõ Hác Long Quang đang cố ý. Hác Long Quang lấy Cao Xoát để phá vỡ quy củ, y muốn làm Vương Quốc Hoa mất mặt. Mày không phải bí thư sao, tao không tới phòng hội nghị trước nhằm phá quy củ xem mày làm gì được tao?

Tất cả thường vụ đều đưa mắt nhìn quanh nhưng thực tế đang tập trung vào Vương Quốc Hoa. Nếu Vương Quốc Hoa tỏ vẻ bất mãn thì có lẽ sẽ có cuộc chiến diễn ra ngay lập tức.

Vương Quốc Hoa ngồi không nhúc nhích, hắn rất bình tĩnh chỉ vào Hác Long Quang đang ngồi xuống.

- Sau này mời thị trưởng Hác chú ý, ngồi xuống họp đi.

CHiêu này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Vương Quốc Hoa đây không phải là mềm yếu, giọng điệu nói chuyện như thầy với trò vậy.

Hành vi của Hác Long Quang thoáng cái không có tác dụng, y ngẩn ra một chút mới nói.

- Họp họp.

Hác Long Quang thật ra không nói theo lời Vương Quốc Hoa là sau này tôi sẽ chú ý, việc này coi như qua.

- Hội nghị hôm nay chính là muốn trao đổi với mọi người. Tôi còn trẻ, ít kinh nghiệm, công việc sau này cần nhờ mọi người giúp đỡ.

Vương Quốc Hoa khiêm tốn nói xong, Hác Long Quang đã ngắt lời nói:

- Cái này xin Bí thư Vương yên tâm, công việc bên ủy ban thị xã có tôi, công tác đảng đàn có Mẫn Tự Hùng, bên Ban tổ chức cán bộ còn có trưởng ban Việt, chúng tôi nhất định giúp đỡ bí thư làm tốt công việc.

Câu này càng mang tính khiêu khích nghiêm trọng hơn, cắt ngang lời bí thư nói, còn giành hết công việc chia cho mọi người, vậy Vương Quốc Hoa còn có việc gì để làm?

Hác Long Quang đang thể hiện lực lượng. bí thư thị ủy có quyền lực chủ yếu ở vấn đề nhân sự, nhưng quản mũ quan là Phó bí thư Mẫn Tự Hùng cùng trưởng ban Tổ chức cán bộ Việt Phong đều là người bên hắn, nếu muốn đoạt quyền của Vương Quốc Hoa không phải là không làm được.

Có thể nói đây là một cú đánh rất mạnh. Hác Long Quang lao tới trước, đám thường vụ còn lại khẽ cúi đầu hoặc nhìn đây đó, dù sao đều coi như không nghe thấy, không biết thị trưởng đang khiêu khích quyền uy của bí thư.

Vương Quốc Hoa mỉm cười từ tốn nói:

- Thị trưởng nhiệt tình trong công việc như vậy là rất tốt, sau này cần phải duy trì.

Người quan tâm nhất cuộc đấu lúc này chính là Từ Diệu Quốc. Y vẫn lo Vương Quốc Hoa thiếu kiên nhẫn mà trực tiếp đấu khẩu với Hác Long Quang. Hác Long Quang đã có chuẩn bị sung túc, chỉ cần đấu thì ở đây hầu hết người sẽ đứng về phía Hác Long Quang, hoặc là mở miệng khuyên, mà dù khuyên cũng hướng về phía Hác Long Quang. Nguyên nhân không gì khác, Hác Long Quang đang thử dò xét giới hạn của Vương Quốc Hoa, vậy đứng về phía Vương Quốc Hoa đương nhiên sẽ thua.

Chẳng qua Vương Quốc Hoa lại không thèm để ý đến sự khiêu khích của Hác Long Quang, nắm chặt vị trí bí thư của mình không tha. Cứ như vậy Vương Quốc Hoa nói gì đều là lấy thân phận bí thư mà nói.

Hai cú đánh không thành công, mục tiêu coi như không có việc gì, người ra đòn lại không kịp ứng phó. Hác Long Quang trợn tròn mắt vì không thể tung chiêu tiếp. Lúc này muốn tiếp tục không phải không được, vấn đề là như vậy quá rõ ràng, kéo người khác cũng không dễ gì. Mẫn Tự Hùng cũng tốt, Việt Phong cũng được, hai vị này chỉ có thể coi là đồng minh của y mà thôi.

Hội nghị tiếp tục, Vương Quốc Hoa sau hai lần bị uy hiếp nhưng vẫn nắm quyền lên tiếng ở trong tay. Từ Diệu Quốc thầm phục nhìn Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa không kém gì nguyên bí thư.

Lúc này Vương Quốc Hoa đang khá tức giận nhưng hắn cũng biết giờ mà nổi giận thì mình sẽ thua một bậc. Cho nên Vương Quốc Hoa biết mình cần phải có thái độ ứng phó ra sao, cứ như vậy Hác Long Quang tiếp tục dây dưa thì các thường vụ ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng kiểu gì cũng có suy nghĩ.