Phù Diêu

Chương 650: Kết quả mọi người đều vui vẻ



Là người phụ trách đoàn khảo sát của tập đoàn Mỹ, tổng giám đốc Nghiêm bị bệnh nên cuộc đàm phán cũng có thể bị trì hoãn. Lưu Triệu Minh rất nóng lòng bắt được hạng mục này thì đó không phải việc tốt. Đương nhiên không thể loại trừ khả năng tổng giám đốc Nghiêm giả bệnh, khả năng này lại khá lớn. Thậm chí Lưu Triệu Minh còn có thể kết luận tổng giám đốc Nghiêm giả bệnh là để nâng tầm quan trọng của Vương Quốc Hoa lên một chút.

Suy nghĩ này của Lưu Triệu Minh là rất chính xác, Lưu Triệu Minh chính là nghĩ như vậy.

Lưu Triệu Minh không dễ bị lừa cho nên nhân lúc nữ thư ký tây đi xin chỉ thị, y dặn Vương Quốc Hoa:

- Đồng chí Vương Quốc Hoa, mặc kệ hạng mục này cuối cùng có đầu tư vào thị xã Thiết Châu hay nơi khác hay không thì chỉ cần ở lại tỉnh Đông Hải là cậu có công đầu.

Nghe Lưu Triệu Minh nói như vậy, Vương Quốc Hoa chỉ có thể thầm cười khổ trong lòng. Lưu Triệu Minh này không biết nên nói như thế nào mới tốt.

- Chủ nhiệm Mã Khu khai phát thành phố Thần Châu rất để ý đến hạng mục này, còn chạy đến sân bay để gặp tôi nữa.

Vương Quốc Hoa nói tới đây là dừng, Lưu Triệu Minh đang chăm chú lắng nghe thấy hắn dừng liền nhíu mày nói:

- Cái này cậu không nên băn khoăn.

Lời này có chút miễn cưỡng, Mã Vân Hà là con gái bí thư tỉnh ủy, nói không băn khoăn đó là giả. Đương nhiên Lưu Triệu Minh rất nhanh nhận ra ý trong câu nói của Vương Quốc Hoa. Y thoáng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

- Khu Khai Phát Tiểu Hác mấy năm nay phát triển khá trì trệ, tâm lý của chủ nhiệm Mã thì tôi có thể hiểu được.

Vương Quốc Hoa lập tức tiếp lời.

- Chủ nhiệm mã rất chăm chú, rất phụ trách với công việc. Công việc ở Khu khai phát Tiểu Hác cũng là triển khai dưới sự lãnh đạo của ủy ban tỉnh.

Lưu Triệu Minh thầm nghĩ tên Vương Quốc Hoa này quá giảo hoạt. Chẳng qua hắn cũng khá thú vị, coi như cho chủ tịch tỉnh Lưu thể diện. Dưới sự lãnh đạo của ủy ban tỉnh khiến hạng mục cuối cùng đầu tư vào Khu khai phát Tiểu Hác. Đấu tranh giữa chủ tịch tỉnh và bí thư tỉnh ủy không phải là mày chết tao sống, là một hình thức hài hòa. Gần đây xu thế của Lưu Triệu Minh khá mạnh, nếu kết quả cuối cùng là hạng mục đầu tư vào Khu khai phát Tiểu Hác thì chính là cục diện các bên đều vui vẻ, không mất lòng ai.

- Cái này không phải tồn tại vấn đề ô nhiễm môi trường sao?

Lưu Triệu Minh nói lại câu vừa rồi của Vương Quốc Hoa, hơn nữa y còn lững thững đi tới nơi không có ai. Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là đi theo, người ngoài nhìn sẽ nghĩ lãnh đạo cần có việc riêng, không ai dám tới bên nghe.

Bữa tiếp đón này làm theo tiệc đứng theo kiểu mà người Mỹ thích. Ở đây có không ít người, Lưu Triệu Minh và Vương Quốc Hoa nói chuyện thân thiết như vậy làm không ít người cảm thấy hâm mộ.

Vương Quốc Hoa biết Lưu Triệu Minh sợ gánh trách nhiệm. Ô nhiễm môi trường ở bên dưới đó là điểm phát triển kinh tế, ở mắt người bên trên tỉnh thì đó lại là khác. Nếu nói không băn khoăn là không thể nào. Hoặc nói khó nghe một chút đó là vừa muốn làm gái điếm vừa muốn lập bia trinh tiết.

Vương Quốc Hoa biết rõ tâm lý của Lưu Triệu Minh. Hắn lộ ra vẻ mặt suy nghĩ thay lãnh đạo:

- Tôi có ý này, hạng mục lần này không bằng lấy phòng Tài chính hợp tác. Bên ủy ban thành phố Tiểu Hác bỏ vốn 30%, như vậy sẽ giảm bớt áp lực tài chính của bên tập đoàn Mỹ, hơn nữa có thể tranh thủ quyền chủ động việc khống chế ô nhiễm môi trường.

Lưu Triệu Minh thầm khen hay, nếu không có ai chắc y sẽ vỗ đùi nói một câu “Diệu kế”. Đầu tiên là công lao của ủy ban tỉnh sẽ không ai cướp đi được, sau đó là kéo thêm thị ủy, ủy ban thành phố Tiểu Hác, đây là lợi ích cùng dính. Dù Mã Dược Đông có ý đồ gì cũng không thể nào nói gì ở vấn đề này. Cuối cùng là do thành phố Tiểu Hác bỏ vốn 30%, khi đàm phán đạt lợi ích không nói, chỉ cần hạng mục đưa vào kỹ thuật mà quốc gia thiếu cũng có thể lấy đó mà nâng tầm lên. Liên danh và việc tập đoàn Mỹ đầu tư 100% vốn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Mà điểm quan trọng nhất chính là phương thức thực hiện này sẽ hóa giải được tâm lý đối lập giữa thư tỉnh ủy Mã Dược Đông cùng chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh.

- Nhưng có một vấn đề là người Mỹ có áp lực tài chính sao?

Lưu Triệu Minh đặt câu hỏi, Vương Quốc Hoa cười nói:

- Hạng mục này người Mỹ nếu không muốn hợp tác, chúng ta có thể tìm người Đức hợp tác mà. Trước đây người Đức chiếm địa vị lũng đoạn tuyệt đối ở thị trường Trung Quốc. Theo suy đoán của tôi một khi đưa ra ý tưởng liên doanh người Mỹ càng có hứng thú. Điểm duy nhất phải lo lắng là vấn đề kỹ thuật, chẳng qua vấn đề kỹ thuật của hạng mục này chắc không phải trở ngại.

Ý của Vương Quốc Hoa là gì? Lưu Triệu Minh rất nhanh có phản ứng. người Mỹ chưa chắc hiểu được nội tình Trung Quốc nhưng tổng giám đốc Nghiêm kia trước đây là cán bộ nhà nước nên hiểu mà. Một khi hợp tác với chính quyền thì nhất định phải có nhiều việc nhờ vả. Người đã làm trong nhà nước cũng biết rõ điểm này. Đây không phải vấn đề áp lực tài chính mà là vấn đề chuyển đổi lợi ích. Về phần nói tìm tới người Đức chỉ là hư trương thanh thế. Trên bàn đàm phán gì cũng có thể lấy ra làm lợi thế, gì cũng có thể mặc cả.

Người nước ngoài luôn chú trọng lợi ích, điểm này Lưu Triệu Minh biết rõ.

- Được, cứ làm như vậy đi.

Lưu Triệu Minh hạ quyết tâm. Lúc này cô gái tây đã quay về, còn mặc một chiếc váy thấp ngực hình chữ V. Cô ả đi đến trước mặt Vương Quốc Hoa:

- Tiên sinh đẹp trai, tổng giám đốc Nghiêm tỏ vẻ ngài có thể lên thăm, số phòng là …

- Cảm ơn, hôm nay cô là mỹ nữ quyến rũ nhất.

Vương Quốc Hoa nói làm cô ả vui vẻ cười run lên, thứ bên trong ngực không có áo lót thoát ra làm Lưu Triệu Minh ở bên phải quay đầu đi không dám nhìn.

Vương Quốc Hoa đi, Lưu Triệu Minh nhìn theo đối phương mà suy nghĩ một chút. Chút ác cảm đối với Vương Quốc Hoa vì cách xử lý chuyện này đã có biến hoá vi diệu. Cẩn thận tính toán thì biểu hiện của Vương Quốc Hoa không có khuynh hướng về phía nào, nhưng cũng không thể tìm ra sơ hở của hắn. Thậm chí vừa nãy Lưu Triệu Minh còn có một suy nghĩ trong đầu “Thằng Vương Quốc Hoa này được”

Bữa tiệc đứng chưa bắt đầu, Lưu Triệu Minh không ở lại vị trí mà đi ra tuyên bố bắt đầu.

Vương Quốc Hoa vừa gõ cửa, cửa đã mở ra. Một bàn tay vươn ra cầm tay kéo Vương Quốc Hoa vào trong. Nghiêm Giai Ngọc không hề che dấu tâm trạng, làm cho Vương Quốc Hoa cảm nhận một cơn sóng tình ập vào mặt.

Vương Quốc Hoa còn không đứng vững, hai bàn tay trắng nõn đã đọng trên cổ, hai bên ngực vươn tới. Có lẽ ở Mỹ một thời gian nên bị ảnh hưởng, Nghiêm Giai Ngọc càng ngày càng không biết hai từ “ngượng ngùng” viết như thế nào.

- Chờ chút, trưa ăn không ngon, phải ăn gì đó đã, đều là do phải tới đón em đó.

Vương Quốc Hoa dội cốc nước lạnh nhưng không làm nhiệt tình của Nghiêm Giai Ngọc giảm đi, trong mắt lộ rõ xuân tình đánh tới, đầu lưỡi liếm một vòng trên môi, giọng ngọt ngào có thể làm mềm xương người ta.

- Vậy gọi đồ ăn, em mớm cho anh là được chứ gì?

Ai mớm cho ai? Vấn đề này khá thâm ảo. Duy nhất có thể xác định đó là lao động bằng óc chuyển sang lao động bằng thể xác.

Lưu Triệu Minh nhiệt tình phát biểu đổi thành tràng vỗ tay nhiệt liệt. Sau khi tuyên bố bắt đầu, Lưu Triệu Minh không có tâm trạng ở đây ăn, y vẫn chú ý không thấy Vương Quốc Hoa về. Đáng tiếc Vương Quốc Hoa tựa hồ gặp vấn đề khó khăn nên không về kịp. Thời gian đã là 9h tối, Lưu Triệu Minh mới không muốn rời đi. trước khi đi y còn dặn nhân viên nếu thấy Vương Quốc Hoa thì nói với y sáng mai đến văn phòng chủ tịch tỉnh.

Về đến nhà Lưu Triệu Minh phát hiện Hác Long Quang ngồi ở phòng khách, Lưu Triệu Minh rất tức giận. Y nghiêm mặt nói với vợ:

- Ai cho hắn vào, bảo hắn cút ngay, còn mấy thứ này mang ra ngoài cho tôi.

Lưu Triệu Minh không phải giả vờ mà là thật sự tức giận. Trong mắt hắn chuyện này Hác Long Quang là kẻ thảm bại, làm mình mất mặt. Không phải Lưu Triệu Minh vì thế mà muốn lôi kéo Vương Quốc Hoa, mà ở chuyện này Lưu Triệu Minh biết rõ cần phải phối hợp tốt với Vương Quốc Hoa. Nếu không chuyện này sao có thể làm xong được. Làm không chừng có thể thành trò cười cho các thường vụ.

Tên Hác Long Quang này mưu toan đoạt công lao của người khác thì thôi, con người vốn tham lam mà. Nhưng tên Hác Long Quang còn dám gọi điện đến kiện cáo, nói gì mà mắc bẫy. Sự thật chứng minh, Vương Quốc Hoa cũng không có đào hầm chờ Hác Long Quang, mà là do Hác Long Quang tự đào mộ chôn mình. Vậy mà hắn thiếu chút nữa còn làm liên lụy đến Lưu Triệu Minh.

Ừ, người thường khoan dung với chính mình, ở chuyện này Lưu Triệu Minh như không có ý nhắc nhở mình, không nghĩ mình sai lầm.

- Sếp, tôi sai rồi, tôi chỉ là đến xin ngài giáo dục phê bình.

Hác Long Quang tỏ thái độ rất đoan chính. Trước khi Lưu Triệu Minh về, thị trưởng Hác đã tốn không ít tâm tư với vợ của Lưu Triệu Minh. Vì y biết khi chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh tức giận thì phu nhân có tác dụng dịu cơn rất rõ ràng.

- Lão Lưu, Tiểu Hác là người một nhà mà, có sai lầm anh có thể phê bình, sao có thể bảo Tiểu Hác về chứ? Vào cửa là khách mà.

Phu nhân nói làm Lưu Triệu Minh dịu đi đôi chút. Y là người vốn rất tôn trọng vợ. Lưu Triệu Minh lạnh lùng nhìn Hác Long Quang rồi nói:

- Hắn? Phế vật. Cô bảo hắn đi đi, tôi không muốn thấy hắn.

Lưu Triệu Minh vừa nói vừa xoay người vào thư phòng, không thèm để ý đến Hác Long Quang.

Phu nhân thấy thế không thể làm gì khác hơn là nói:

- Tiểu Hác, cậu về trước đi, lát tôi nói giúp vài câu, không chừng ngày mai sẽ không có việc gì.

Hác Long Quang không ngừng cảm ơn rồi ra về. Lưu phu nhân bưng chén trà vào cho Lưu Triệu Minh:

- Hôm nay anh sao vậy?

Không có người ngoài Lưu Triệu Minh khôi phục lại đôi chút, y mệt mỏi nói:

- Không có gì, chỉ là nhìn nhầm người.

Lưu Triệu Minh không nói rõ ràng, vợ cũng không hỏi tới, chỉ là dịu dàng khuyên vài câu, thuận tiện nói tốt giúp Hác Long Quang. Cơn giận của Lưu Triệu Minh dần tan đi, cuối cùng thì Hác Long Quang cũng là người do một tay y đề bạt lên.

- Thực ra anh cũng là vì tốt cho hắn. Với năng lực của Hác Long Quang sao có thể đấu lại Vương Quốc Hoa. Nói khó nghe Hác Long Quang không bằng một nửa Vương Quốc Hoa. Ôi, lát phải bảo hắn hợp tác tốt với Vương Quốc Hoa một chút, không nên liều mạng, đối đầu với người ta.

Nói tới cuối cùng Lưu Triệu Minh cũng thấy có điểm không ổn, chuyển góc độ thành không nên liều mạng. Đấu tranh vẫn cần tiếp tục nhưng cần chú ý kế sách. Dù sao Vương Quốc Hoa không phải người của chủ tịch tỉnh Lưu Triệu Minh mà. Hơn nữa dù có tranh thủ lôi kéo được Vương Quốc Hoa thì nếu bí thư thị ủy, thị trưởng thân mật khăng khít, lãnh đạo cũng có lo lắng. Hai tên này ở bên dưới hợp mưu lừa gạt lãnh đạo thì sao?

Cuối cùng Lưu Triệu Minh cũng ý thức được khả năng lôi kéo Vương Quốc Hoa gần như là không cao.

Nhưng lúc này Vương Quốc Hoa làm ra động tĩnh quá lớn, Lưu Triệu Minh nếu không tranh thủ một chút, người khác cũng tranh thủ mà. Vậy tên Vương Quốc Hoa này nghĩ như thế nào? Lưu Triệu Minh nghĩ có chút thất thần, vợ đi ra từ lúc nào cũng không biết. Lưu Triệu Minh thấy từ kết quả hôm nay thì Vương Quốc Hoa như là có thái độ vô tư.



Điều hòa đã bật ở mức thấp nhất, để gió mạnh nhất nhưng hai cơ thể vẫn đầy mồ hôi. Sau thời gian trao đổi thâm nhập sâu sắc, đôi nam nữ bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh.

- Hạng mục này rốt cuộc là như thế nào vậy hả?

Vương Quốc Hoa theo thói quen cầm thuốc lên, Nghiêm Giai Ngọc đã đoạt trước quỳ gối lấy bao thuốc, bật lửa ở đầu giường. Mông cô tròn và to làm Vương Quốc Hoa nghĩ đến Lý BÌnh Nhi.

Tách, bật lửa châm thuốc, Nghiêm Giai Ngọc đưa tới cho Vương Quốc Hoa.

- Không có gì cả, cụ thể còn cần đàm phán.

- Đàm phán là nhất định, vấn đề là hạng mục này không có sức hấp dẫn với anh. Thị xã Thiết Châu có quy hoạch của mình.

Vương Quốc Hoa nói như vậy, Nghiêm Giai Ngọc nhíu mày nói:

- Vậy ư? Em nghe sao không giống lời mà một bí thư thị ủy nên nói. Em hiểu rồi, có phải là anh có phiền phức gì không?

Vương Quốc Hoa gật đầu ngồi dậy, hắn thở dài một tiếng:

- Không phải là phiền phức mà là rất phiền phức. Tình cảnh của anh ở tỉnh Đông Hải rất vi diệu, không phải như em tưởng tượng đâu.

Nghiêm Giai Ngọc nghe vậy cũng nghiêm túc nói:

- Vậy em dẫn người về. Lần này đến tỉnh Đông Hải là do em tự chủ trương. Chỉ cần điều kiện tương đương là em có quyền đề nghị tập đoàn đầu tư vào tỉnh Đông Hải.

- Muộn, bây giờ em về thì anh càng bị động. Chỉ có thể chuyển đổi một chút, biến bị động thành chủ động.

Vương Quốc Hoa nói làm vẻ mặt khẩn trương của Nghiêm Giai Ngọc thả lỏng một chút. Cô mềm mại nằm xuống ôm hắn, miệng còn nhỏ giọng nói:

- Anh nói gì em cũng nghe, em sẽ hết sức làm theo yêu cầu của anh.

- Không phải yêu cầu của anh. Chuyện này đầu tiên phải cân nhắc đến lợi ích của em, sau mới tính tới việc khác. Về phần anh dù hạng mục này không đầu tư vào tỉnh Đông Hải, bọn họ cũng không thể làm gì anh.

Vương Quốc Hoa tự tin cười nói, Nghiêm Giai Ngọc càng dán chặt người lên, dùng mặt vuốt ve mặt đối phương một chút.

- Anh nói xem nào.

Giọng nói sau khi được thỏa mãn càng ngọt như mía.

Vương Quốc Hoa nói xong đề nghị, Nghiêm Giai Ngọc lập tức biết ý đồ của hắn. Chỉ cần bên tập đoàn chiếm cổ phần chi phối thì bên ủy ban thành phố Thần Châu chiếm cổ phần cũng không vấn đề gì, như vậy cũng càng dễ vận dụng các loại tài nguyên hơn.

- Nói như vậy thì vấn đề khống chế ô nhiễm môi trường em có thể thuyết phục tập đoàn nhượng bộ một chút. Thực ra bên Thượng Hải cũng có đề nghị như vậy, chẳng qua bọn họ yêu cầu chiếm 50% cổ phần nên hai bên vẫn giằng co.

Nghiêm Giai Ngọc nói ra vấn đề, Vương Quốc Hoa nếu không có hứng thú mà dự định mượn cơ hội này cải thiện địa vị ở tỉnh Đông Hải, như vậy Nghiêm Giai Ngọc không cần bận tâm quá nhiều.

- Nhượng bộ là nhượng bộ nhưng mặt lợi ích cần tính toán chi li. Dù sao em đại biểu lợi ích của tập đoàn, ở vị trí gì cũng phải xuất phát từ điểm này. Đây có phải tính là bán nước không?

Vương Quốc Hoa vừa nói chuyện vừa không nhịn được nở nụ cười. Nghiêm Giai Ngọc hết chuyện chính liền đưa tay xuống nhẹ nhàng vân vê dùng hành động trả lời vấn đề này.

Mặc kệ chuyện có được hay không, Lưu Triệu Minh đều phải đạt thành nhất trí với Mã Dược Đông. Không có điều kiện này thì cái khác đừng bàn. Vì thế sáng hôm sau vừa đi làm, Lưu Triệu Minh liền gọi điện cho bí thư Mã.

- Bí thư Mã, chuyện đoàn khảo sát Mỹ có chút thay đổi tôi cần báo cáo với anh, không biết bây giờ bí thư có rảnh không?

- Ừ, anh sang đây.

Tâm trạng Mã Dược Đông đang khá vui vẻ, bởi vì giọng điệu của Lưu Triệu Minh khác trước đây, mang theo tư thế báo cáo.

Dập máy Mã Dược Đông không khỏi nhớ tới Vương Quốc Hoa. Y lẩm bẩm nói:

- Tên này làm như vậy thực ra lại mang đến một chút biến hoá.

Cụ thể là biến hoá như thế nào thì mọi người đều rõ.

Lưu Triệu Minh đến rất nhanh, không đầy ba phút y đã đến văn phòng Mã Dược Đông. Sau vài câu khách khí, Lưu Triệu Minh nói ra ý của Vương Quốc Hoa, đương nhiên cũng không quên nhấn mạnh một điều.

- Đây là đề nghị của đồng chí Vương Quốc Hoa.

Đây là phương án làm mọi người đều vui vẻ. Tối qua Mã Vân Hà về nhà không ngừng quấn lấy ông bố. Mã Dược Đông tự nhiên sẽ không chấp nhận yêu cầu hoang đường đó, chỉ là vẫn thấy phiền phức. Ai nghĩ chỉ sau một đêm mà có biến hoá lớn đến thế, Vương Quốc Hoa lại đẩy hạng mục khổng lồ này ra ngoài.

Mặc dù là như vậy nhưng Lưu Triệu Minh là chủ tịch tỉnh vẫn muốn đứng ở vị trí quan trọng. Nhưng theo Mã Dược Đông thấy như vậy không quan trọng gì, quan trọng chính là chuyện này làm như vậy sẽ không tạo thành bất cứ mâu thuẫn, xung đột nào. Vương Quốc Hoa là người khởi xướng hình như không được lợi ích gì nhưng có thật như vậy không? Mã Dược Đông cùng lúc đưa ra câu trả lời rõ ràng cũng không khỏi thở dài một tiếng, tên Vương Quốc Hoa này không thể kiên định đứng về phía mình.

Chẳng qua Mã Dược Đông cũng không có gì bất mãn. Y biết lai lịch của Vương Quốc Hoa nên sẽ không vì chuyện Vương Quốc Hoa không chịu đứng phía mình mà tạo thành việc không hài hòa.

- Vương Quốc Hoa ư? Sao không thấy người đâu?

Mã Dược Đông rất tự nhiên hỏi một câu, đây coi như là nhận thỏa hiệp này. Chuyện này nếu nói về mặt quan thì là dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy, dưới sự phối hợp của ủy ban tỉnh khiến cho hạng mục liên doanh lớn nhất của tỉnh cuối cùng đầu tư vào Khu khai phát thành phố Thần Châu. Đây là cách nói trong hệ thống chính trị tỉnh Đông Hải.

- Tối qua tổng giám đốc Nghiêm tập đoàn Mỹ bị bệnh, Vương Quốc Hoa thay mặt mọi người đến thăm, tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Lúc Lưu Triệu Minh nói như vậy mà trong đầu đột nhiên nghĩ đến không phải Vương Quốc Hoa mắc sai lầm về tác phong sống đó chứ? Ừ, rất có thể, cô ả tổng giám đốc Nghiêm kia …

Mã Dược Đông không nghĩ như vậy mà cười nói:

- Tôi bảo thư ký liên lạc cậu ta, bảo cậu ta đến báo cáo. Ngoài ra cậu ta rất có năng lực, thị xã Thiết Châu biến hoá không còn xa. Hôm qua lúc cậu ta đang báo cáo thì anh gọi điện tới.

Mã Dược Đông có ý gì? Lưu Triệu Minh biết rõ. Mã Dược Đông chỉ chính là Vương Quốc Hoa có nhiều thủ đoạn, là loạn người kim giấu trong chăn không lộ. Đương nhiên Lưu Triệu Minh bây giờ không quá để ý cái này. Y phối hợp với giọng điệu của Mã Dược Đông.

- Bí thư chỉ chính là hai việc lớn xảy ra ở Thiết Châu gầy đây? Tôi cũng nghe nói, đúng là làm người ta phấn chấn. Trung ương đưa đồng chí ưu tú như Vương Quốc Hoa đến tỉnh Đông Hải đúng là ủng hộ mạnh công việc của chúng ta.

Phối hợp là phối hợp nhưng Lưu Triệu Minh vẫn nhắc Mã Dược Đông nói là cao hứng phải có mức độ, người ta có lai lịch trên trung ương, không phải là thân tín của bí thư Mã đâu.

Hai người mỉm cười đối nhau sau đó coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lúc thư ký gọi điện, Vương Quốc Hoa còn chưa dậy. Tối qua Vương Quốc Hoa lúc đầu rời khỏi khách sạn nhưng hắn xuống lầu lên xe chưa đầy năm phút thì một người phụ nữ như con mèo linh hoạt chui vào xe.

Đổi lại khách sạn là muốn làm gì thì làm. Đây là ý của Vương Quốc Hoa. Vì thế kết quả sáng đến giờ đi làm mà điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang vài tiếng chuông là không có điện. Ồ, Thang Tân Hoa cầm máy điện thoại mà đổ mhla, đây là điện từ văn phòng bí thư tỉnh ủy gọi tới, không ngờ lại không thể chuyển đạt.

- Cái gì? Không liên lạc được? Làm cái gì không biết nữa?

Mã Dược Đông rất không vui nói một câu, trước mặt Lưu Triệu Minh mà không gọi được sao y không thấy mất mặt. Thư ký biết rõ nên đành cẩn thận giải thích.

- Nghe điện là thư ký của Vương Quốc Hoa, nói Vương Quốc Hoa không ở cạnh y, một số khác gọi không ai nghe.