Hồ Vân người đang đứng thằng thoáng khom xuống, hai tay chống bàn nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa. Cô ả cười lạnh nói:
- Anh định trêu tôi sao? Một cuộc điện là đối phó xong một giám đốc sở ư?
Đối mặt với vẻ mặt muốn làm cho ra lẽ của đối phương, Vương Quốc Hoa giơ tay nhìn đồng hồ cười nói.
- Sao, cô nói rồi không giữ lời ư?
Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào trong cổ áo của Hồ Vân. Hồ Vân tức giận đứng thẳng người.
- Trong nửa tiếng chỉ cần anh giải quyết xong việc này thì anh muốn thế nào tôi cũng chiều.
Vương Quốc Hoa nghe xong lời này, hắn nhìn vẻ mặt có chút tức giận của đối phương, hắn thoáng suy đoán ra cô ả này đúng là quá giảo hoạt. Cô ả này không phải nghi ngờ Vương Quốc Hoa có thể giải quyết việc này không mà là đang cố tìm đường lui. Cô ả nghĩ rằng trong nửa tiếng thì Vương Quốc Hoa sẽ không làm được, sau thời gian đó Vương Quốc Hoa dù có giải quyết được thì cô ả cũng có cách để chối.
Đúng là một người phụ nữ thông minh đáng tiếc lần này thông minh dùng sai chỗ. Cái khác không nói, với thân phận của Vương Quốc Hoa thì Đao Hùng Vĩ nghe điện xong chạy đến đây chỉ cần không tắc đường, trong nửa tiếng nhất định sẽ tới.
Có một điểm Vương Quốc Hoa rất khó hiểu đó là Hồ Vân này thông minh như vậy, vậy không biết dùng cơ thể của mình để mà làm cơ sở để trao đổi mua bán sao? Có lẽ là có và làm không ít người bị trêu đùa. Nói không chừng cháu của Đao Hùng Vĩ đã bị Hồ Vân đùa vì thế mới trở mặt lầm khó tăng giá thuê lên gấp đôi.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn bực. Mới đầu hắn còn có ý trêu đùa giờ cũng nhạt đi không ít. Hồ Vân này trông khá đẹp, làn da chăm sóc rất tốt, đáng tiếc loại người dùng thân thể để đổi chác lấy thứ gì đó lại không phải loại hình Vương Quốc Hoa thích.
- Cô đi làm việc đi, tôi ngồi một lát rồi cũng đi.
Vương Quốc Hoa thu nụ cười vung tay lên như đang nói với cấp dưới đến văn phòng mình báo cáo. Hồ Vân không khỏi giật mình vì oai nghiêm của đối phương lộ ra.
Hồ Vân chỉ thoáng lẳng lơ một chút rồi lập tức có suy nghĩ, hắn thẹn quá hóa giận à? Như vậy cũng tốt, miễn sau này dây dưa bám lấy mình. Loại đàn ông này cũng không khó đối phó. Hồ Vân thậm chí còn nghe ngờ vừa nãy Vương Quốc Hoa nghe điện có phải là do Đao Hùng Vĩ gọi tới hay không?
Vương Quốc Hoa không có hứng thú nói chuyện, hắn lên mạng đánh cờ giết thời gian. Hồ Vân đi ra quầy đứng xa xa nhìn tới, cô ả thầm nghĩ hắn có lẽ muốn mình đi xa để chạy đây. Tên này thực ra là đối tượng khá ổn, cũng có phong độ đáng tiếc vừa nãy hơi khoác lác làm người ta thấy rất không thảo mái. Một giám đốc sở chỉ đơn giản bằng một cuộc điện là chủ động tới đây sao? Hắn nghĩ mình là chủ tịch tỉnh ư?
Thời gian từng phút một trôi qua, Vương Quốc Hoa ngồi rất ổn định chứ không có ý rời đi. Hồ Vân cũng không có việc gì nên yên tĩnh ngồi uống trà và nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa. Theo thời gian cô ả lại không bình tĩnh được, tóm lại cô ả nghĩ mình vừa nãy nói không đủ uyển chuyển sợ là đã làm mất lòng tên Vương Quốc Hoa kia, nhưng nghĩ đến ánh mắt đầy dâm dục của hắn là cô lại bực tức. Có ai nhìn ngực phụ nữ như hắn không?
Một xe Audi dừng ở cửa, Hồ Vân nhìn thoáng qua, hai hôm nay việc kinh doanh ở quán của cô không được tốt lắm. Xe audi trực tiếp đỗ ở cửa, không đợi xe tìm vị trí đỗ người ngồi phía sau đã xuống. Thấy rõ là ai, Hồ Vân không khỏi giật mình vội vàng đứng lên nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng đành phải cúi đầu ra vẻ mình đang xem sổ sách.
Đao Hùng Vĩ nhận được điện có thể nói là hồn phi phách tán. Việc quán café này là như thế nào thì hắn biết rõ, căn bản là do hắn bảo cháu đứng ra đấu thầu cho thuê lại, một hai năm sau sẽ sang tên rồi khu đất này sẽ về tay y. Việc biến tài sản công thành tài sản riêng, Đao Hùng Vĩ không có gì phải áy náy cả. Nhưng bây giờ cho y một trăm lá gan cũng không thể bình tĩnh được. chủ tịch Vương đột nhiên xuất hiện ở quán café là vì việc của bạn sao? Thoáng cân nhắc thấy không giống, đây là vụ việc kiếm được vài chục triệu, lãnh đạo có thể động lòng không?
Đao Hùng Vĩ không dám do dự vội vàng chạy tới quán café nay. May hôm nay là chủ nhật nên đường vắng. Tới nơi không đợi lái xe mở cửa Đao Hùng Vĩ đã vội vàng xuống xe lao vào trong nhìn thoáng qua xem có xe của chủ tịch Vương ở gần đây không. Không thấy xe của lãnh đạo, y cũng không thấy xe thằng cháu liền tức, mình bảo hắn lập tức tới vậy mà coi như gió thổi qua tai. Việc này chủ tịch Vương chú ý thì nhất định phải thu liễm mới được.
Thấy lãnh đạo, Đao Hùng Vĩ lập tức nở nụ cười vui vẻ đi tới, trong mắt đương nhiên không thấy Hồ Vân đang cố ý cúi đầu. Hồ Vân liếc nhìn một cô nữ nhân viên, cô ả này đi lên hỏi một tiếng nhưng bị Đao Hùng Vĩ chặn lại.
- Không có việc của cô.
Y bước nhanh đến trước mặt Vương Quốc Hoa, Đao Hùng Vĩ khẽ khom lưng nói.
- Chủ tịch tỉnh.
Giọng Đao Hùng Vĩ không lớn nhưng Hồ Vân vẫn chăm chú lắng nghe nên nghe thấy rõ, tiếng đó như một tia sét đánh trúng người cô làm mặt cô tái mét lại. Hồ Vân xuất thân trong nhà quan chức nên biết cách xưng hô như vừa rồi có nghĩa là gì.
Hồ Vân vô thức đứng lên định chạy sang nhưng đứng lên lại run người, cô ả lanh ý cầm bình nước rồi cố nhịn cơn sợ đi tới. Ai ngờ đến nơi lại nghe thấy Vương Quốc Hoa đang cúi đầu với máy tính nói.
- Anh ngồi đi, tôi chơi hết ván cờ này đã.
Hồ Vân coi như hoàn toàn xác nhận thân phận của Vương Quốc Hoa. Đao Hùng Vĩ không có chút bất mãn nào, y mỉm cười ngồi ở ghế đối diện không nói gì, ánh mắt không dám nhìn sang nơi khác.
Nhưng khi Hồ Vân mang ấm nước tới, Vương Quốc Hoa đành chép miệng lẩm bẩm nói.
- Không thể yên tâm đánh được.
Hắn vừa nói vừa tiện tay đóng máy tính lại. Hồ Vân định rót nước nhưng phát hiện trước mặt Vương Quốc Hoa đặt cốc café nên không biết làm như thế nào, Vương Quốc Hoa vừa vặn mở miệng.
- Hồ Vân, Hồ Vân, tôi đến đây coi như làm trung gian. Nơi này một năm tiền thuê mà 600 ngàn thì hơi đắt một chút, nhưng 300 ngàn quả thật cũng hơi thấp. 350 ngàn tôi nghĩ hai bên có thể chấp nhận được.
Nói xong Vương Quốc Hoa đứng lên không nhìn hai người kia. Hắn tin hai người này không dám mặc cả với nhau sau khi mình đã nói như vậy.
- Chủ tịch Vương, tôi thấy tiền thuê đang quá cao, hay là lấy giá 10 ngàn một tháng đi.
Đao Hùng Vĩ có chút hiểu lầm, y nghĩ nếu như miễn phí tiền thuê thì chưa chắc lãnh đạo đã vui vì thế đưa ra một khoản tiền tượng trưng, nói như vậy chắc lãnh đạo sẽ hài lòng.
Vương Quốc Hoa không nói gì, hắn lạnh nhạt nhìn đối phương rồi khoác cặp máy tính đứng lên nói.
- Qư thừa tài chính à? Có cần tôi không để ý đến báo cáo tài chính mà anh trình lên không?
Đao Hùng Vĩ rụt cổ lại, y không biết nói như thế nào nữa. Trong đầu y thực ra đang suy nghĩ xem ý đồ thật sự của lãnh đạo.
Hồ Vân đang rất xấu hổ. Vương Quốc Hoa đeo cặp tỏ vẻ muốn đi nhưng vừa nãy mình đã nói nếu giải quyết được trong nửa tiếng thì hắn muốn gì cũng được, Hồ Vân không tiện nuốt lời. Bây giờ ả lại nhìn ra được vừa nãy Vương Quốc Hoa trêu mình. Trong lòng ả có chút nuối tiếc nên không tiện cứ để Vương Quốc Hoa cứ thế rời đi. Về sau nếu xảy ra chuyện gì đó thì mình tìm đâu ra người có cấp bậc cao như hắn giải quyết giúp chứ? Hồ Vân vốn nghĩ Vương Quốc Hoa làm kinh doanh nên có chút quan hệ với lãnh đạo. Bây giờ hiểu được thân phận của đối phương, Hồ Vân nếu cứ để Vương Quốc Hoa rời đi như vậy thì tối về nhất định sẽ mất ngủ, nằm mơ thấy ác mộng.
- Sư huynh, nhiều năm không gặp mà, anh ở lại dùng bữa, cũng gần đến giờ cơm rồi mà.
Hồ Vân phản ứng khá nhanh, Vương Quốc Hoa nhe xong quay lại cười lạnh nói:
- Tôi còn sợ không có chỗ ngồi ăn cơm sao?
Câu này không thể giải thích theo nghĩa đen của nó, Vương Quốc Hoa thực tế đang muốn nói cho Hồ Vân nghe: “Tôi còn sợ không có phụ nữ nên cứ phải chơi cô sao?”
Đao Hùng Vĩ ở bên cạnh nhìn thấy không đúng, y thầm nghĩ “Chẳng lẽ con ả này không biết điều? mẹ nó chứ, mình đúng là ngu. Ở qư có mỹ nữ không ngờ không biết khéo léo đưa ra an bài cho lãnh đạo. chủ tịch Vương còn trẻ thì kiểu gì chẳng có ham muốn?
Y lại nghĩ một chút, con ả Huệ Trân kia làm gì vậy chứ. Ả không phải rất am hiểu việc này sao? Ừ, xem ra lãnh đạo thích loại thành thục như Hồ Vân này.
- Chủ tịch Vương, Tiểu Hồ có thành ý mà, ngài nhận lời đi.
Đao Hùng Vĩ tự cho mình thông minh phụ họa một câu nhưng đổi lại một tia nhìn lạnh như băng của Vương Quốc Hoa kèm thêm một câu.
- Câm miệng.
Vương Quốc Hoa đeo túi lững thững đi ra, Hồ Vân hốt hoảng tiến lên định cản đường, mặt đầy vẻ nhăn nhó nói:
- Sư huynh …
Mắt cô ả lúc này ngân ngấn nước trông rất sinh động.
Vẻ mặt Vương Quốc Hoa lúc này mới tốt hơn đôi chút nhưng hắn vẫn rất kiên quyết nói.
- Sáng ăn muộn nên tôi bây giờ không có hứng thú. Cô cứ nói chuyện với Đao Hùng Vĩ, tôi còn có công việc cần xử lý nên không thể ở lại.
Vương Quốc Hoa đã nói vậy, Hồ Vân đâu dám ngăn cản nữa. Ả lặng lẽ nhường đường đồng thời cúi đầu không dám trực tiếp nhìn vào Vương Quốc Hoa. Ả hiểu dù mình có nói như thế nào thì Vương Quốc Hoa cũng không ở lại.
Vương Quốc Hoa ra quán café, Đao Hùng Vĩ mới coi như thở dài một tiếng. chủ tịch Vương không có ý xử lý mình mà là vì ả Hồ Vân này làm phiền lãnh đạo nên lãnh đạo mới gọi mình tới đây. Vừa nghĩ như vậy, Đao Hùng Vĩ không khỏi thầm coi thường Hồ Vân. Y thầm nghĩ ả này không biết điều, chủ tịch Vương có thân phận gì, ả dựa vào gì mà gây phiền cho lãnh đạo? Phụ nữ đúng là phụ nữ, cho chút thể diện là muốn trèo lên đầu lên cổ người ta.
Vương Quốc Hoa thực ra có chút hối hận mình đã gọi điện báo Đao Hùng Vĩ tới đây. Hắn ra ngoài từ từ đi trên đường, cảm giác xung quanh không ai nhận ra mình đúng là tốt.
Chợt nhạt dần, Vương Quốc Hoa tìm một quán bán mè cay nóng mà dừng lại. Hắn gọi vài chiếc bánh vừa ăn vừa để ý xung quanh. Bên cạnh quán ăn nhỏ là một một quán bar.
Trong quán truyền ra tiếng nhạc du dương của bài Dạ Oanh, Vương Quốc Hoa không tự giác tiến vào trong quán, ở quán đang không có vị khách nào cả. Hắn đi đến một bàn ngồi xuống.
- Cho chén Bách linh đàn.
Động tác của nhân viên phục vụ rất nhanh, rượu được cho thêm miếng đá cùng với ánh đèn mờ ảo khiến Vương Quốc Hoa không rõ bao lâu mình không nếm thử cảm giác ngồi quán uống thế này rồi.
- Được, cho thêm ly nữa.
Sờ sờ túi tiền, Vương Quốc Hoa há hốc mồm, lúc này hắn mới nhớ đến lúc đi ra mình không mang theo ví, nãy ở quán café không phải thanh toán nên cũng quên luôn.
Chủ quán bánh mè tiến vào nhìn thấy Vương Quốc Hoa liền đi tới.
- Cậu thanh niên, vừa nãy cậu chưa trả tiền bánh.
Chủ quán này trông đã hơn 50 tuổi, lúc lên tiếng đòi tiền mà cũng khá nhỏ giọng.
Nhân viên phục vụ bên trong quầy ngừng lại dùng cặp mắt đầy cảnh giác nhìn Vương Quốc Hoa.
- Ôi, tôi xin lỗi lúc ra khỏi nhà lại không mang tiền, thói quen rồi. Anh chờ chút, tôi bảo người mang tiền tới.
Vương Quốc Hoa lấy máy ra thấy chủ quán kia vẫn đứng đó, hắn thở dài một tiếng.
- Như vậy đi, tôi gọi xong rồi đặt anh chiếc điện thoại này.
Lúc này ngoài cửa có một người phụ nữ trang điểm khá nhạt tiến vào, cô ả mặc chiếc váy đen và khoác chiếc áo khoác màu đen bên ngoài, bên dưới cũng đi đôi tất ngắn. Cô ả nhìn Vương Quốc Hoa từ trên xuống dưới.
Bị nhìn như vậy, Vương Quốc Hoa nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cô gái kia cười nói.
- Tiền bánh tôi trả thay anh, khoản tiền này coi như ghi nợ cho quán luôn thể.
Vương Quốc Hoa nghĩ thấy cũng đúng, hắn dứt khoát ném máy vi tính cho nhân viên trong quầy. Cô gái trả tiền chủ quán bánh, Vương Quốc Hoa chỉ chỉ hai chén không.
- Cho thêm hai chén.
Nhân viên kia kiểm tra qua máy tính, thành thạo lấy máy định bật lên thì cô gái kia trả tiền xong quay lại cười nói.
- Không cần kiểm tra, người có thể đeo đồng hồ Patek Philippe này không thể nào là tên lừa gạt.
- Đây là đồ giả thôi.
Vương Quốc Hoa nói xong cúi đầu tìm số điện thoại. Bên kia nghe, hắn cười nói:
- Đoan Minh, tôi ra ngoài quên mang theo ví, cậu hỏi chủ quán này xem địa chỉ ở đâu rồi mang tiền tới đây.
Hắn vừa nói vừa đưa máy điện thoại cho người phụ nữ kia. Cô gái nói rõ ràng địa chỉ quán mình, lặp lại một lần nữa rồi mới trả lại máy.
- Nghĩ tôi là phụ nữ không có kiến thức hả. Được rồi, để đồng hồ này lại thì quán này thuộc về anh.
Cô gái mỉm cười đưa tay ra, Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ cười nói:
- Hắc hắc, gặp người trong nghề rồi. Tôi không biết cái này, nó là do người ta tặng, tôi cứ thế đeo.
Vừa nói Vương Quốc Hoa vừa chỉ chỉ chén rượu.
- Rượu Bách linh đàn này rất ngon, tôi mời cô.
Cô gái không nhịn được bật cười nói:
- Anh không phải người tốt.
Vừa nói cô ả nhẹ nhàng uống cạn chén, Vương Quốc Hoa thổi phù một tiếng cũng cạn chén.
- Cho thêm chén nữa.
Cô gái tiến lên một bước chống tay vào quầy nói.
- Hai chén.
Tư thế của cô ả đầy hấp dẫn, đợi rượu đưa lên, cô gái nâng chén nói:
- Được mời mà không đáp lại là không lễ phép, chén này tôi mời.
Vừa nói cô gái đưa chén lên, Vương Quốc Hoa cười cười nâng chén cụng một chút. Hai người uống cạn, cô gái nói.
- Được rồi, anh không cần giới thiệu mình, tôi cũng không giới thiệu mình. Anh chờ người đưa tiền tới, tôi không ngồi với anh nữa, còn có việc phải lầm.
Cô gái vừa nói vừa đi vào trong, Vương Quốc Hoa mỉm cười nói theo bóng lưng thon thả.
- Mỹ nữ, cho số điện thoại hay nick, hòm thư cũng được.
Cô gái nghe tiếng quay đầu lại cười nói:
- Được, xem ra rất quen thuộc đó, chắc đã làm không ít lần hả.
- Đương nhiên …
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói, đời này hắn chưa làm vậy bao giờ nhưng đời trước là quá quen. Đừng nói là tạo quan hệ lúc uống rượu, sau đó phát triển đến thêm nữa thì hắn cũng là chuyên gia.
- Phì.
Cô gái giơ ngón cái lên, cô ả lắc lắc mông vài cái biến mất sau cửa. Vương Quốc Hoa khẽ thở dài một tiếng.
Tên nhân viên phục vụ bên trong thấy chủ quán đã đi, y có chút khinh thường liếc nhìn Vương Quốc Hoa, nghĩ đây là tên lừa gạt rồi. Vương Quốc Hoa bĩu môi thầm nhớ đến một câu rất lưu hành trên mạng, hắn bưng chén rượu nhấp một ngụm. Hắn không dám tiếp tục uống cạn chén nữa, uống liền mấy chén đúng là làm dạ dày hơi nóng.
Tiếng nhạc dừng lại, không lâu sau lại vang lên. bài hát được đổi sang bài Thời gian bị lãng quên. Giọng hát của Thái Cầm đúng là dễ làm người ta tiến vào thế giới ca hát.
Vương Quốc Hoa xoay người dựa lưng vào bàn, hai chân vô thức đong đưa, ánh mắt cũng hơi thừ ra theo tiếng nhạc.
Một bài hát vang lên cũng là lúc rèm cửa được vén lên. Vương Quốc Hoa nhìn sang thấy là Phương Đoan Minh đang vội vàng tiến vào.
- Sếp, sao ngài lại chạy tới đây vậy?
Phương Đoan Minh có chút lo lắng, ý chính là lãnh đạo không thích hợp đến mấy nơi như thế này.
Cầm một phong bì Phương Đoan Minh đưa tới, Vương Quốc Hoa lấy ra thấy bên trong là năm ngàn. Hắn thuận tay lấy ba tờ tiền bỏ lên mặt bàn rồi lớn tiếng nói.
- Cho hai cốc nữa, còn thừa không phải trả lại.
Phương Đoan Minh không dám khuyên nữa, y đứng bên có chút tức giận nhìn nhân viên phục vụ kia, y thầm nghĩ tên này vừa nãy nhất định là đã mạo phạm tới lãnh đạo.
Tên nhân viên phục vụ rất đáng giận cầm tiền xem là thật hay giả. Phương Đoan Minh thấy thế đi lên nói:
- Anh có ý gì? Sếp tôi bảo anh rót rượu cơ mà. Quán này còn định mở nữa không?
Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn thoáng qua Phương Đoan Minh, thản nhiên nói:
- Đoan Minh, cậu về trước đi, đúng rồi mang máy vi tính của tôi về. Tôi không mấy khi đi ra ngoài như thế này, đừng làm nghiêm trọng như vậy.
Ý của Vương Quốc Hoa giống như rất dễ dàng đóng cửa quán bar này vậy.
Phương Đoan Minh đành thôi. Y cầm máy vi tính mà tên nhân viên phục vụ kia đưa cho, đóng khóa rồi nhìn thoáng qua đối phương đầy cảnh cáo. Y quay sang nói với Vương Quốc Hoa.
- Sếp, tôi về trước, có cần tôi bảo HỌc Cường đến đón ngài không?
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Không cần, mấy nơi này tôi rất quen.
Phương Đoan Minh đi ra ngoài, ngoài cửa lại có hai nữ nhân viên phục vụ khá xinh xắn tiến vào. Vương Quốc Hoa ngồi gác chân huýt sáo. Có lẽ là nhận được tiền boa nên nhân viên pha rượu dễ tính hơn nhiều, y nhắc một câu.
- Anh kia, ở mấy nơi này thì nên giữ ý một chút miễn gặp phiền phức vào người.
Vương Quốc Hoa không quay đầu lại nói:
- Cảm ơn.
Nói là thế nhưng mắt hắn vẫn không rời hai cô tiếp viên kia rồi bị người ta nhìn với ánh mắt khiêu khích.
Vương Quốc Hoa không có gì không hài lòng, ngược lại càng thấy thoải mái, nhẹ nhàng hơn.
Theo tiếng nhạc Vương Quốc Hoa cũng yên tĩnh lại, hắn lười biếng cầm chén rượu. Hắn uống hết hai chén thì cô gái chủ quán vừa nãy cũng xuất hiện. Cô ả vẫn dựa vào quầy lộ ra đường cong hấp dẫn.
- Uống ít một chút nếu không lát ai đưa anh về?
Cô gái khuyên một câu, Vương Quốc Hoa giơ lên chén rượu nói:
- Rượu này của cô ngon, phải uống thêm vài chén.
- Cảm ơn đã khen.
Ánh mắt của cô gái như muốn nhìn xuyên qua người đàn ông trước mặt. Vương Quốc Hoa nhìn lại với ánh mắt khá háo sắc khiến cô gái đành thôi không nhìn hắn nữa.
- Đừng đùa giỡn phụ nữ ở đây nếu không bị người đánh đó.
cô gái khua khua tay lên rồi rời đi.
Vương Quốc Hoa xấu hổ cười cười, xem ra sức hấp dẫn của mình giảm sút quá nhanh, trước đây mình đến quán bar tán được không ít gái chắc là nhà đi xe xịn.
Vương Quốc Hoa lắc đầu đứng lên bước ra cửa, cô gái chủ quán đuổi theo.
- Ở đây không dễ bắt xe.
Vương Quốc Hoa thuận miệng nói.
- Cô tiễn tôi?
Mắt cô ả chớp chớp đầy giảo hoạt.
- Được.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra mời, cô gái ngẩng đầu đi ra theo. Vương Quốc Hoa thấy một xe Mercedes-Benz chạy tới, hắn chép miệng hai tiếng.
Được, được.
Cô gái quay đầu lại mắng.
- Lên xe.
Vương Quốc Hoa từ từ lên xe ngồi xuống, thắt dây an toàn mới nói.
- Nhà khách tỉnh ủy.
Cô gái ngẩn ra nhìn Vương Quốc Hoa nhưng không nói, Vương Quốc Hoa cười hì hì:
- Tôi biết cô định đưa tôi ra ngoại ô rồi vứt đấy, sau đó để tôi tự về phải không? Thủ đoạn cũ rích này mà cũng dùng ư, cô nếu không sợ tôi trả thù thì cứ làm.
Cô gái trông khá ưu nhã nhưng lúc lái xe lại chạy rất nhanh. Vương Quốc Hoa không kịp đề phòng ngã ngửa ra sau, lưng chút nữa bị đau.
- Con mẹ nó chứ, cô muốn làm tôi gãy lưng hả?
Cô gái cười hì hì đầy vui vẻ, xe giảm tốc độ chạy bình thường đến nhà khách tỉnh ủy. Vương Quốc Hoa xuống xe đi tới cửa, bảo vệ vội vàng chạy tới ân cần chào hỏi. cô gái kia ở đằng sau lớn tiếng nói.