Âm Lâu quả nhiên là xuất thân tiểu tài nhân, kiến thức hạn hẹp, cho rằng thuyền Nam hạ chỉ đơn giản là một chiếc ô bồng(*), một mảnh thuyền con du đãng trôi theo dòng nước, vừa cô tịch vừa thơ mộng! Kỳ thật không phải, Đốc chủ rốt cuộc vẫn là Đốc chủ, cho dù thực quyền có thay đổi thế nào vẫn không thể bớt phô trương.
Ngày đó lên thuyền thời tiết rất đẹp, đoàn người đi xe từ Triều Dương Môn đến trạm thuyền, đến Thiên Tân Vệ mới đổi sang bảo thuyền(*). Dưới bầu trời gợn mây xanh thẳm, từ xa xa đã thấy một con quái vật khổng lồ, đầu thuyền vươn cao hơn đuôi thuyền, từ trên xuống dưới cao chừng bốn tầng. Chính diện đầu thuyền có một cái tượng phù điêu đầu hổ thật lớn, hai bên thuyền có hoa văn phượng hoàng, đuôi tàu thì đẽo hình chim đại bàng dang cánh muốn bay. Người đứng dưới mặt đất ngẩng đầu lên cũng chỉ nhìn được mạn thuyền, không biết lên thuyền rồi sẽ là cảnh tượng thế nào.
Tào Xuân Áng thấy Âm Lâu ngắm mãi không thôi, xu thân đi tới cười nói: “Chắc hẳn lão tổ tông chưa từng đi đường sông? Vùng duyên hải Phúc Kiến gọi loại thuyền này là phúc thuyền, có thể đi xa, có thể tác chiến, năm đó Trịnh Hòa đánh hạ Tây Dương chính là dùng nó. Thuyền này đáy nhọn, chín cột buồm mười hai cánh buồm, mở buồm lên rất vững vàng, đón gió cũng rất tốt. Nghe nói thuyền dài tới 40 trượng, rộng 16 trượng, chỉ riêng mỏ neo đã nặng hơn một ngàn cân!”
Âm Lâu gật đầu nói: “Quả thực rất to, ta chưa từng ngồi thuyền, lần này đúng là được nhờ phúc Hán thần.”
Đồng Vân đứng bên cạnh hỏi: “Tiểu Tào công công, ngài cũng đi theo sao?”
Tào Xuân Áng nói: “Đốc chủ xuống Giang Nam, ta là con nuôi sao có thể không đi theo phụng dưỡng, về tình về lý đều không phải, đúng không?” Hắn quay sang chắp tay thi lễ với Âm Lâu, “Trước khi đi Đốc chủ đã căn dặn nếu lão tổ tông cần gì cứ phân phó nô tài. Lần này thuộc hạ đi theo hơn phân nửa đều là phiên tử của Đông Xưởng, lão tổ tông ngàn vạn lần đừng đi lại tùy tiện, những tên đó đều là mãng phu thô kệch, chẳng may có một tên đắc tội lão tổ tông, Đốc chủ sẽ tới hỏi tội nô tài.”
Đông Xưởng không giống Tư Lễ Giám, chỉ có Đề đốc là thái giám, Đương đầu và phiên tử dưới trướng đều được lựa chọn kỹ càng từ Cẩm Y Vệ, tất cả đều là nam nhân sắt đá. Đi thuyền qua kênh đào, qua Thương Châu rồi đến Trấn Giang, nhanh nhất cũng phải mất khoảng một tháng, Đốc chủ dặn dò như vậy hẳn là vì sợ Đoan thái phi tiếp xúc với nam nhân khác, chẳng may lại xảy ra chuyện gì. Nó tấm tắc cảm khái, cha nuôi nó đã tốn biết bao tâm tư, chỉ khổ nỗi đây là người Hoàng Thượng đã nhìn trúng trước, nếu không ở lại trong phủ làm bà quản gia, vậy là cha nuôi nó liền có người bầu bạn cả đời.
Nam nhân có lợi hại đến mấy cũng cần có vợ có con quây quần. Cho dù ở ngoài có khó khăn thể nào, hay là trong lòng có chút tâm sự, không nói cho người bên gối thì nói cho ai? Con người không thể để nghẹn lâu, nghẹn lâu sẽ hỏng cả người mất. Một nhân tài phong độ như cha nuôi nó, nếu như trên dưới đều đầy đủ, nữ nhân xếp hàng dài cho hắn chọn cũng chẳng phải chuyện lạ!
Âm Lâu đi tới phía trước xem, Tiêu Đạc một thân quan bào đang đứng ở bến thuyền, gió ở bên đó lớn hơn so với bất cứ chỗ nào, làm cho tà áo duệ táp của hắn bay phần phật.
Một cái thang gỗ được thả từ trên thuyền xuống, Diêm Tôn Lãng cùng mấy người đến tiễn chắp tay lạy dài: “Đốc chủ thuận buồm xuôi gió.”
Tiêu Đạc ừ một tiếng, nhấc áo bước lên bậc thang, đi được vài bước lại quay đầu nhìn lại: “Có những chuyện nếu đã có chủ ý rồi thì cũng không cần phải hỏi ta, nhớ phải lấy cẩn trọng làm đầu.”
Diêm Tôn Lãng nói: “Từ Bắc Kinh đến Nam Kinh, bồ câu chỉ mất chừng một ngày là tới. Thuộc hạ không dám tự chủ trương, nhất định mọi chuyện đều sẽ nghe Đốc chủ dạy bảo.”
Hắn nói nửa thật nửa giả mang ý thử, cho dù người có được trọng dụng đến đâu cũng tuyệt đối không được tự tung tự tác, nhất định phải để hắn phê chuẩn mới được làm. Tiêu Đạc nghe rất vừa lòng, lại ngẩng đầu nghĩ ngợi, “Chuyện trong phủ ngươi, ta cũng nghe thấy. Khuyên ngươi một câu, nàng ta dù sao cũng là người từ trong cung ra, để lại chút thể diện, không đơn thuần là chỉ vì nàng, cũng là vì tốt cho chính ngươi.”
Diêm Tôn Lãng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại nhanh chóng cúi gục đầu. Không ngờ Đốc chủ lại chú ý tới chuyện trong phủ gã, Lý mỹ nhân thường xuyên qua lại với Thái phi, hẳn là lộ ra từ đây. Gã có chút hổ thẹn, khom lưng dạ thưa: “Thuộc hạ thất trách, để Đốc chủ chê cười, thật sự không còn mặt mũi mà nhìn Đốc chủ.”
Hắn mỉm cười: “Răng lưỡi còn có lúc va chạm, loại chuyện này giữa phu thê với nhau không tránh được, sau này tự suy xét lại là được.” Vừa lúc Âm Lâu đi tới, hắn cũng không nhiều lời nữa, đỡ tay bước lên thuyền.
Kênh đào Kinh Hàng là thủy đạo hoàng kim, thủy vận tới lui đều dựa vào nó. Bảo thuyền nhổ neo, cánh buồm căng lên, dần dần rời cảng Nam hạ. Âm Lâu vốn định đến đầu thuyền ngắm cảnh xem sao, nhưng nhìn quanh boong tàu, tất cả đều là người mặc cẩm y hoa phục eo đeo song đao, nàng đành phải từ bỏ. Tào Xuân Áng dẫn nàng tới mặt sau khoang thuyền, màn che bên trong rất dày, nội thất bằng gỗ bài trí rất lịch sự tao nhã, không thua kém gì phòng ở trong phủ.
Nàng hỏi Tào Xuân Áng: “Buồng của Đốc chủ ở đâu?”
Tào Xuân Áng a một tiếng chỉ tay, “Chỉ cách buồng của lão tổ tông một bức tường, ngài ở bên này gõ vào ván gỗ, ở bên kia Đốc chủ cũng sẽ nghe thấy.” Nói xong lại vỗ vỗ đầu gối nói: “Đi bằng đường sông tốn rất nhiều thời gian, trên đường đi sẽ có vài lần dừng thuyền cập bờ, đến lúc đó lão tổ tông có thể xuống thuyền thư giãn gân cốt. Mấy ngày đầu chưa quen, lão tổ tông có bị đau đầu cũng không sao, trên thuyền có đại phu, có thể tùy ý truyền đến. Mấy hôm nay trời nóng, sắp tới buổi trưa rồi, lát nữa nô tài sẽ đem đồ ăn tới, lão tổ tông chịu khó dùng tạm, không có gì làm thì nghỉ trưa một chút, vừa hay tĩnh dưỡng thân thể. Ha ha, nô tài thấy ngài ở trong phủ Đề Đốc một thời gian, khí sắc tốt lên không ít, vẫn là khí hậu phủ Đề đốc dưỡng người! Lão tổ tông chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó về gặp Thái phó một chuyến, Thái phó thấy ngài vẫn khỏe mạnh, trong lòng tất nhiên càng an tâm.”
Lời này nói rất đúng, với phân vị của nàng, đã thế còn chưa từng được sủng hạnh, ăn mặc chi tiêu đều có hạn độ. Trước kia soi gương, nàng cảm thấy mình trông như quả cà tím héo, từ khi vào phủ Tiêu Đạc ăn ngủ no nê, cả người cũng hoạt bát hẳn lên, Tào Xuân Áng này quả thực rất biết nói đạo lý.
Đồng Vân ngàn ân vạn tạ tiễn Tào Xuân Áng đi, quay lại hầu hạ nàng ngồi xuống, đứng bên quạt cho nàng: “Trên sông gió lớn, tối đi ngủ chúng ta mở cửa sổ ra, có khi nửa đêm còn phải đắp chăn!”
Âm Lâu có chút lâng lâng choáng váng, thuyền đi trên mặt nước, có vững vàng đến mấy cũng cảm thấy chóng mặt quay cuồng. Nàng thở dài một hơi, bò về phía giường lẩm bẩm: “Nhiều người như vậy, còn tưởng là đi đánh giặc tới nơi. Ta vốn định lên đầu thuyền xem một chút, xem ra là không thể rồi.” Nàng nâng tay lên, úp mặt vào lòng bàn tay, “Ban nãy thấy Tiêu chưởng ấn nói chuyện cùng Diêm thiếu giám, ta liền nhớ tới lần trước nhờ hắn cầu tình thay Lý mỹ nhân, hắn ngay lập tức từ chối, người này đúng là ý chí sắt đá.”
Đồng Vân lại không nghĩ vậy, “Hắn cũng đâu phải loại người rề rà buôn chuyện suốt ngày, còn quản chuyện phu thê nhà người ta đánh nhau? Tuy rằng Lý mỹ nhân đáng thương, nhưng con đường hôm nay là do nàng tự chọn, nếu không phải Diêm Tôn Lãng cứu nàng, nàng còn được sống tới tận bây giờ sao? Có được ắt có mất, đời vốn là bể khổ, cứ chịu đựng mãi rồi sẽ qua.”
Cũng đúng, ai ai cũng ham sống sợ chết, nào có ai quản được ai đâu!
Âm Lâu thu người khép mắt lại, không hiểu sao tức ngực đến là khó chịu, dạ dày quặn lên từng đợt. Đứng ngồi không yên, đành đứng dậy đi ra bên ngoài xem, cảnh sắc hai bên bờ sông nhanh chóng lùi lại, càng thêm cảm thấy không được tự nhiên.
Đồng Vân thấy sắc mặt nàng không ổn, vội la lên: “Chủ tử làm sao thế? Không thoải mái chỗ nào sao? Say sóng sao?”
“Hình như có chút.” Nàng ngồi xuống giường thở dốc, ngồi im bất động nửa ngày, bỗng kêu một tiếng bảo Đồng Vân tìm chậu, chậu vừa kê tới liền há miệng phun ra.
Đồng Vân choáng váng, “Đang yên đang lành mà, sao bỗng dưng lại nôn rồi?” Rồi chạy tới vỗ lưng nhuận khí cho nàng, đưa mắt nhìn quanh: “Chủ tử gắng nhịn, em đi bảo người đi mời đại phu.”
Vừa đúng lúc Tào Xuân Áng bước vào, ‘a’ lên một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài. Chẳng bao lâu sau có vài người loạt xoạt chạy tới, Âm Lâu nôn xong thì nằm vật ra giường, trời đất quay cuồng đầy sao xẹt qua, miễn cưỡng lắm mới nhìn rõ được, khó chịu đến nỗi không nói nên lời.
Tiêu Đạc sai đại phu bắt mạch cho nàng, đợi một chút rồi hỏi: “Nương tử thế nào rồi?”
Đại phu kia đáp: “Hồi bẩm Đốc chủ, dựa theo mạch tượng, hẳn là không phải là có thai. Nương tử chỉ là tâm mệt tỳ hư, khí huyết không đủ, hoặc là châm cứu hoặc là bấm huyệt vị, cả hai đều có thể điều trị được. Nhưng châm huyệt không thể có tác dụng ngay, phải châm bảy ngày một lần, liên tục mười lần mới có thể trị tận gốc. Với tình hình trước mắt của nương tử, bấm huyệt vẫn là nhanh hơn.”
Âm Lâu rầm rì không sức lực mở mắt ra, chính là cảm thấy đại phu này quá là không đáng tin. Dáng vẻ này của nàng khẳng định là say sóng, thế mà hắn lại xem hỉ mạch trước tiên, hỉ cái đầu hắn!
Ngược lại Tiêu Đạc rất trầm tĩnh, hỏi xem phải ấn huyệt vị gì, đại phu thốt ra một tiếng “huyệt Cưu Vĩ”(*), nói xong liền xắn tay áo định động thủ, bị hắn mở miệng ngăn lại. Cưu Vĩ nằm dưới xương sườn số bảy, vị trí đó đối với cô nương mà nói quá bí ẩn, tuy rằng có bệnh thì phải chữa, nhưng nếu để người lạ động vào, hắn sợ nàng không chịu được.
“Ngươi đi đun thuốc dưỡng dạ dày đi, chỗ này giao cho ta.” Hắn đuổi hết mọi người ra ngoài, ngồi bên mép giường nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay nay đã trắng bệnh, hoàn toàn không còn vẻ sinh long hoạt hổ thường ngày. Hắn thấp giọng hỏi: “Thần trị say sóng cho nương nương, có được không?”
Âm Lâu lại không tập võ, nào biết Cưu Vĩ nằm ở đâu, đoán hẳn là nằm đâu đó trên lòng bàn tay đi! Vậy nên nàng gật đầu, áy náy nói: “Bây giờ ta người không ra người ma không ra ma, lại thêm phiền toái cho Hán thần rồi.”
Hắn cười ấm áp: “Đừng nói như vậy, hôm kia nương nương còn cạo gió cho thần đó thôi, coi như chúng ta hòa nhau.” Hắn do dự cởi nút áo trước ngực nàng xuống, dời tầm mắt đi chỗ khác, “Thần đường đột, không để cho người ngoài động tay là vì đạo lý này. Vị trí huyệt đạo này…không dễ làm cho lắm, nương nương đừng chú ý.”
Âm Lâu nhìn hắn cởi giao lãnh của mình ra, gương mặt tức khắc đỏ lên. Trời nóng áo mỏng, cái yếm đỏ nhạt như ẩn như hiện qua lớp lụa lót trắng mong manh, nàng quả thật không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi. Cả hai đều trầm mặc, khó tránh khỏi ngượng ngùng, hắn vừa chạm vào nàng liền thở dốc, vệt đỏ trên má lập tức lan ra, tràn cả vào cổ áo.
Ngực mỹ nhân, ôn nhu hương, Tiêu Đạc phải tốn rất nhiều khí lực mới giữ được cái tay không chạy tán loạn. Tìm được huyệt vị kia liền ấn xuống lặp đi lặp lại, ban đầu nàng còn cau mày kêu đau, dần dần bình tĩnh trở lại, biểu cảm trên mặt đã không còn thống khổ như trước, hắn nhẹ giọng hỏi nàng: “Bây giờ nương nương thấy thế nào?”
Nàng nói: “Làm phiền Hán thần, ta đỡ hơn nhiều rồi, không còn buồn nôn nữa.”
Hắn thu tay về thay nàng cài lại áo, Đồng Vân bưng thuốc mới đun tới bón cho nàng, hắn đứng một bên nhìn nàng uống xong, lúc này mới nói: “Phía Diêm thiếu giám thần đã căn dặn cả rồi, hắn là người biết chừng mực, hẳn những chuyện thế kia sẽ không xảy ra nữa, nương nương có thể an tâm.”
Đây đúng là tin tốt ngoài dự đoán, ban nãy Âm Lâu còn oán giận bêu xấu hắn với Đồng Vân, không ngờ hắn sớm đã lo liệu thỏa đáng. Nàng nằm trên giường lí nhí cất tiếng, “Làm khó Hán thần rồi, kỳ thật ta biết yêu cầu này có chút quá đáng, thân mình còn chưa quản xong đã muốn lo chuyện người khác. Ngài nể mặt ta, ta cảm kích lắm. Ngài nhìn ta xem, nói chuyện cũng chẳng đủ hơi, chờ khi nào ta khỏe lại sẽ trịnh trọng cảm tạ ngài.”
Hắn hàn huyền hai câu, không ở lâu liền rời đi, cũng là cố kỵ người nhiều, quan tâm quá mức sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Sức khỏe Âm Lâu luôn rất tốt, lần này say sóng nghiễm nhiên giống như bị một cơn bệnh nặng, cả ngày chẳng nuốt nổi một hạt cơm, chỉ nằm hôn mê trên giường.
Ánh chiều tà cuối cùng biến mất đằng chân trời, ngoài cửa tối dần, không biết đã đi được bao lâu, thuyền cập vào một khúc cong thả neo. Trên thuyền này có ít nhất cũng có hai ba trăm người, ăn cơm là đại sự. Đầu bếp đốt lò trên boong tàu, tiếng nồi niêu va chạm nhau lách cách, đệm thêm tiếng nước vỗ vào mạn thuyền. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, nàng nhớ về cuộc sống khi còn ở quê nhà, từ đầu làng đến cuối xóm, nhà nhà đều nô nức tiếng nấu cơm vo gạo.
Tiếng ầm ĩ cách rất xa, trong khoang thuyền vẫn tĩnh lặng. Đột nhiên nghe thấy phía đầu giường có tiếng cộc cộc vang lên chậm rãi, nhịp ngắn nhịp dài. Nàng lắng tai nghe, Tào Xuân Áng đã nói nếu ở bên này gõ tường thì ở bên kia hắn cũng nghe thấy, lại một lần nữa nằm xuống, trong lòng nổi lên chút bồi hồi. Nàng giơ tay định gõ đáp lại, tiếng cộc cộc lại tiếp tục, kéo dài chấn động, truyền đến cả đầu ngón tay.