Có nên thuận cột bò lên hay không, Âm Lâu đã suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng quyết định của nàng vẫn là từ bỏ. Trở ngại của bọn họ quá lớn, có Hoàng Đế chắn ở giữa, hắn có xảo trá tinh ranh đến mấy cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng Đế. Thiên uy khó dò, vừa ngự cục liền gấp gáp tước quyền hắn, đó chính là minh chứng rõ nhất.
Chính hắn cũng tự biết lợi hại, cho nên mới làm phép thử vài lần rồi mới thân cận với nàng. Hẳn hắn cho rằng nàng ngủ rồi, lựa chọn thời điểm như vậy, căn bản là không trông mong được nàng đáp lại, với tính cách bá đạo của hắn, đáng nhẽ ra đã sớm ngả bài với nàng từ lâu, còn phải lén lút hay sao?
Tình cảnh này đúng là khiến người ta khổ sở, Âm Lâu là cô nương tốt bụng, càng nghĩ lại càng thêm thương hắn. Hắn hẳn là rất tự ti đi! Một thái giám, dẫu tàn khuyết nhưng vẫn khát vọng tình yêu nam nữ, nếu cứ thế mà vạch trần hắn, liệu có phải hắn sẽ không còn chỗ dung thân? Nhưng ít nhất bây giờ nàng biết được tình cảm của mình không phải là đơn phương, nếu dọa lui hắn, hắn yêu thể diện như vậy, chắc chắn sẽ lại nói ra vài câu chế nhạo. Hắn xảo trá đã quen, thật giả khó đoán. Hắn sẽ biện minh cho chính mình, cho dù thực lòng hắn không nghĩ vậy, nhưng chắc chắn cũng đủ khiến nàng bị dày vò nửa ngày!
Cho nên nàng tình nguyện ngu ngốc hàm hồ, đây đã là thu hoạch ngoài dự đoán rồi. Nàng vốn chỉ muốn được ở bên hắn lâu hơn một chút mới cố ý giả bộ say, lại ngàn vạn lần không ngờ sẽ đón nhận được kết quả này. Nàng có thể cảm nhận được hắn đang nơm nớp lo sợ, hắn cũng thấp thỏm y như nàng, nếu không thì với sự thận trọng của hắn, sẽ không có chuyện nàng tỉnh mà vẫn không phát hiện ra.
Trằn trọc cả một đêm, khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu tới, nàng vẫn ngồi phát ngốc bên ô cửa sổ. Lúc Đồng Vân bưng tới một bát chè dưa mật, nàng đang chống cằm ngắm cảnh trí bên bờ, trên búi tóc cài một bộ diêu gắn lầu các tơ vàng, rất hợp với chiếc áo cánh ve màu mật thêu hoa cúc bạc bên ngoài, dáng vẻ này, cứ như thể biến thành người khác chỉ sau một đêm vậy.
Đồng Vân đi tới, cẩn thận đánh giá nàng, “Hôm nay chủ tử kỳ quái thực sự, sắp được về nhà gặp cha mẹ nên mừng rỡ ngủ không yên sao?”
Nàng không thèm để ý, nhặt quạt tròn lên đi tới bên bàn, cầm thìa chậm rãi xúc ăn, mà tâm tư thì đã bay tít ra ngoài. Sáng nay phiên tử lên bờ mua thêm đồ đạc, không chừng hắn cũng phải đi. Mỗi khi có người đi trên boong tàu nàng liền dựng tai lắng nghe, nàng có thể phân biệt được tiếng bước chân của hắn, cũng không biết là từ khi nào, có lẽ đã sớm in vào tâm khảm, chỉ là nàng không dám thừa nhận mà thôi.
Giấy vẽ nằm la liệt trên án thư, Đồng Vân thu gọn lại lật từng tờ lên xem, có cả ‘từng bước lên cao’ và hoa văn chữ Vạn, dường như là dành cho nam nhân. Nàng cổ quái quay đầu nhìn, “Chủ tử định làm giày cho ai thế? Để em đoán xem, đừng nói là làm cho Liên Thành công tử nhé! Chủ từ là người phải tiến cung, không thể trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài nữa đâu!”
Nàng cũng muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, quân tử còn có lúc háo sắc nữa là! Nhưng mà bây giờ thì khác, có người trong lòng rồi, trái tim kín chỗ rồi, chẳng rảnh rỗi mà nhìn đến những người không liên quan nữa. Âm Lâu thuận miệng đáp lời: “Hắn có liên quan gì đến ta, ta có làm cho ai cũng chẳng tới lượt hắn. Nhưng đề nghị này của em không tồi, lúc nào ta phải đi Mính Đinh Lâu tiêu tiền một chuyến, bảo hắn giơ chân ra cho ta xem xem, để xem hắn đi giày to cỡ nào.”
“Vậy hoa văn kia là vẽ cho ai? Cho Hoàng Thượng? Không phải là không biết kích cỡ chân rồng sao!” Đồng Vân thu dọn đồ đạc lại, thò mặt ra ngoài cửa thăm dò, “Lát nữa em đi xin một cái bếp lò tới, vẽ dáng xong rồi thì nên đun hồ dán thôi. Với khí hậu này chỉ cần để ngoài một ngày là khô ngay.”
Đang nói chuyện thì bỗng thấy thân thuyền va đập, hẳn là đã tìm được bến tàu, thả neo cập bờ. Nàng đứng dậy bước ra cửa khoang, thấy hắn đang từ phía đầu thuyền lại đây, mặc duệ táp xanh thẫm dệt hoa lụa, tay áo thêu hành mãng tơ vàng, khí phách ung dung nhàn nhã, ai mà không biết hẳn sẽ cho rằng hắn là hoàng thân quốc thích từ Bắc Kinh tới cũng nên! Hắn hiển hách dương dương, nàng nhìn mà chỉ cảm thấy chua xót. Dưới lớp áo gấm kia là con người thế nào, chỉ một mình hắn biết mà thôi.
Trong lòng nàng nhảy loạn, nhanh chóng lui vào trong buồng. Hắn cũng vào theo nàng, chắp tay sau lưng đứng đó, biểu cảm đạm nhiên, “Sắp tới sẽ là vùng nhiễm mặn, ước chừng phải ba bốn ngày sau mới tìm được thị trấn. Không phải nương nương nói muốn mua vải vóc sao, hôm nay thần rảnh rỗi, bồi nương nương đi một chuyến.”
Âm Lâu thẹn thùng, hấp tấp quay người đi. Ánh mắt hắn thâm sâu như mắt rắn, vấn vít cuốn lấy khiến nàng mất tự nhiên. Nàng chỉ có thể tận lức khắc chế, ra vẻ ổn định mà nói: “Ta sợ nóng, nếu lại bị cảm thì rất phiền toái, vẫn là không đi thì hơn. Hán thần đi sao? Nếu đi thì mua về thay ta cũng được.”
Hắn đường đường là Đốc chủ Đông Xưởng, lại dạo chợ mua vải cho nữ nhân, nếu để người khác nghe được chắc chắn sẽ biến thành trò cười. Nhưng mà là nàng, hắn lại có một loại cảm giác thân thiết như việc nhà, không muốn phải kiêng kị cẩn thận quá nhiều.
“Nương nương không đi sao?” Hắn tựa hồ có chút thất vọng, “Thần đã cho Tiểu Xuân Tử chuẩn bị xong xuôi rồi, nếu sợ nắng có thể che dù, không sao đâu.”
Trên mặt nàng hiện lên vẻ mệt mỏi, đầu cũng có chút choáng váng, chỉ đáp qua loa: “Trời oi bức làm ta lười biếng, thực sự không muốn đi đâu, các ngươi cứ đi đi, không cần ta xen vào.”
Hắn cũng không gò ép, hào phóng nói: “Nếu đã vậy, thần cũng không đi. Vừa lúc hôm qua uống chút rượu, đến bây giờ vẫn hơi lâng lâng.” Rồi xoay người dặn dò Tào Xuân Áng, “Ngươi mang theo Vân cô nương lên bờ đi, nàng muốn mua gì thì cứ mua. Sợ không xách được thì mang theo hai người đi cùng.”
Tào Xuân Áng dạ vâng, nhanh chóng kéo Đồng Vân đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, tối hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, mọi vẻ trấn định đều là giả dối. Hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng có quỷ, chỉ có hai người ở chung với nhau khiến nỗi bất an của hắn lớn đến nỗi không gì sánh được, hắn đứng đó, có chút luống cuống tay chân.
Âm Lâu không nghe thấy hắn lên tiếng thì tưởng hắn đã rời đi, quay đầu lại phát hiện ra hắn vẫn đứng im, làm nàng lắp bắp kinh hãi. Sợ bị hắn nghi ngờ, nàng tận lực ra vẻ thản nhiên, đưa tay mời hắn ngồi, lại cầm mấy tờ giấy Tuyên Thành tới, cười nói: “Ta nói muốn làm giày cho ngươi mà vẫn chưa có vẽ dáng, đúng lúc ngươi đến đây…..Nào, ngươi ngồi đi, để ta vẽ dáng chân, đo kích cỡ rồi cắt luôn.”
Một người luôn luôn sai khiến người khác, lúc này bị nàng bài bố lại trở nên ngơ ngác. Hắn ngồi trên ghế bành nâng chân lên hỏi: “Phải cởi ủng sao?”
“Ủng của ngươi không vừa chân sao?” Nàng cúi đầu nhìn, quan ủng của xưởng vệ là mũi vuông, mặt trên thêu hoa mây. Hắn là người sạch sẽ, hẳn là đã đổi ủng mới sau khi lên thuyền, ngay cả đế ủng cũng không dính một hạt bụi. Nàng thở dài, “Hình dáng này quả thực là đang lưu hành, nhưng mà đầu giày rộng, nhìn qua trông ngốc nghếch.”
Hắn nhanh miệng phụ họa, “Đúng là đầu giày rộng, không vừa chân mấy.”
Nàng dịu dàng cười, “Những người buôn bán phải chạy ngược chạy xuôi, bàn chân to như quạt hương bồ, giày càng rộng càng thấy khoan khoái kia!” Nàng ngồi xuống trải giấy ra đất, vươn tay giúp hắn tháo ủng, “Chiếu theo dáng chân để làm vẫn là tốt nhất, lớn nhỏ đều ở mình. Giày nhỏ làm chân ủy khuất, giày to cũng làm chân ủy khuất.”
Trong lòng hắn ấm lên, nhưng không tiện để nàng hầu hạ, rụt chân lại nói: “Ngươi đừng nhúc nhích, cứ để ta.”
Âm Lâu cũng thuận theo hắn, kiên nhẫn ngồi xổm một bên chờ đợi. Nam nhân khác thế nào nàng không biết, nhưng sự tinh tế của Tiêu Đạc quả đúng là hơn cả nữ nhân, ủng vớ của hắn đều mới tinh, trắng bong không có mùi lạ. Nàng cũng từng để ý móng tay hắn, tất cả đều được cắt tỉa gọn gàng, thực sự không tìm ra được dù chỉ một tật xấu. Nam nhân lôi thôi thì nhiều, người như hắn thì được mấy ai, nàng làm sao mà không quyến luyến hắn cho được?
Cho nên còn có thể gần gũi với nhau như bây giờ là tốt lắm rồi, không thể đòi hỏi thêm, nàng vẽ giày cho hắn, hắn bình yên tiếp nhận. Nắng sớm kéo dài bóng hình hai bọn họ in nghiêng lên boong thuyền, Âm Lâu trộm nghĩ, thực sự có chút hương vị phu thê bình thường.
Tiêu Đạc rũ mắt nhìn, thời tiết đầu hạ ăn mặc đơn bạc, cổ áo nữ nhân cũng ngắn hơn, nàng cúi đầu lộ ra một đoạn cổ trắng tinh tế yếu ớt, khiến người ta đau lòng. Hắn nói: “Ta không thiếu quan ủng, ngươi làm cho ta một đôi giày mềm được không? Để khi ở nhà cũng được thoải mái hơn đôi chút.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Tại sao lại không muốn ủng? Ta làm còn đẹp hơn Cân Mạo Cục.”
Hắn nói khẽ: “Làm ủng tốn sức, chẳng may lại bị thương, mùa hè nóng nực cũng không tiện kiêng nước. Lần trước ta nghe nói ngươi làm ủng da cho Bộ thái phó, chẳng nhẽ bên ngoài không có sao, muốn ngươi phải tự tay làm? Da hoẵng dày như vậy, đâm kim qua đâu phải chuyện đùa?”
Hắn bỗng nhắc tới làm Âm Lâu nhớ lại, làm ủng da quả thực gian nan, nàng còn nhớ khi khâu xong mũi cuối cùng, các ngón tay đều sưng lên vì ứ máu, đến nỗi duỗi tay nắm tay cũng không xong. Khi đó thứ nàng chờ đợi là cái gì? Chỉ là gương mặt tươi cười, là một câu khen ngợi của cha thôi mà. Bởi vì Âm Các thông minh hơn nàng, thêu một tấm khăn cũng có thể khiến người ta khen ngợi cả ngày, nàng có làm nhiều hơn đẹp hơn cũng chẳng ai thèm bận tâm.
Chuyện cũ chỉ khiến người ta đau buồn, nàng cười cười đổi đề tài, “Bên ngoài làm sao cẩn thận được bằng mình tự tay, đi vài lần đã bị ngấm nước. Ngươi muốn giày mềm thì đơn giản lắm, hai ngày là có thể làm xong một đôi. Ta ở trên thuyền cũng chẳng có việc gì làm, hơn nữa quần áo giày ủng đi ra ngoài tốt xấu gì cũng là mặt mũi.” Nói xong lại ngẩn ngơ, “Ta vào kinh ứng tuyển, có lẽ Âm Các cũng đã gả đi, không biết bây giờ giày của cha ta là do ai chuẩn bị.”
“Dù sao lệnh tôn cũng từng làm quan trong triều, trong nhà khó khăn đến thế sao? Áo mặc giày đi cũng muốn ngươi lo liệu? Hay là biết ngươi thích nghe lời hay, dỗ dành ngươi để ngươi làm không công!” Trong lòng hắn chẳng thoải mái gì, khi còn nhỏ nàng không được sống tốt cũng đành thôi, lớn lên rồi còn phải thay đích nữ thiên kim vạn kim kia chịu chết, kẻ làm cha phải chọn một trong hai, cuối cùng vẫn chọn vứt bỏ nàng, nàng không oán hận, còn luôn tâm tâm niệm niệm vương vấn, quả thực chính là đồ ngốc! Một người thiếu tâm nhãn(*) như vậy, không có ai che chở thì sao này sẽ sống thế nào? Hắn nhíu mày hỏi: “Ngươi thay Âm Các tiến cung, nàng ta lấy thân phận gì mà gả đi? Tú nữ ứng tuyển đều phải là dòng chính thất, nếu nàng ta vẫn muốn gả đi bằng thân phận thật, vậy chẳng phải là lộ tẩy sao?”
(*) Tâm nhãn: có nghĩa là tri giác, lương tâm, mục đích, sự lanh lợi thông minh…mình khá là thích từ này nên mình sẽ để nguyên (thực ra là vì mình bị dốt nên không tìm được từ để thay)
Âm Lâu thu những bức họa dáng chân lớn nhỏ lại ngồi trước án thư cắt giấy, vừa cắt vừa nói: “Ta và nàng đổi chỗ cho nhau, ban đầu cha ta có ý muốn kết thân với phủ Nam Uyển Vương, gả đích nữ qua cửa, cho rằng chắc chắn sẽ lấy được cái hàm trắc phi, nhưng sau nàng lại biến thành thứ nữ, nghe nói chỉ có thể làm di nương. Họ Vũ Văn thuộc dòng bên tộc người Kỳ, bọn họ gọi vương phi là phúc tấn, trắc phi là trắc phúc tấn. Âm Các gả vào đó chỉ có thể làm thứ phúc tấn, chỉ cao hơn so với tỳ nữ một chút, cũng bởi vì phụ thân ta là người không có công danh, khuê nữ cũng chẳng đáng giá.”
Hắn nghe xong thì cười nhạo: “Tuy lệnh tôn đã từ quan mà vẫn nhìn chuẩn hướng gió trong triều. Kết thân với phủ Nam Uyển Vương ư, đúng là mối làm ăn tốt! Nhưng ông ấy tính sai rồi, nếu sớm biết con gái nhà mình có thể khiến Hoàng Thượng nhìn trúng, nhất định sẽ hối hận người bị đưa vào phủ Nam Uyển Vương làm tì thiếp sao không phải ngươi.”
Hắn chọc ngoáy nàng cũng chẳng phải lần đầu, tuy chua ngoa nhưng lại đúng sự thật. Nàng oán hận liếc hắn một cái, “Đừng nói cha ta như vậy, cả nhà chỉ có mình ông ấy yêu thương ta.”
Hắn cười như có như không nhìn nàng: “Phải vậy không?”
Nàng nghẹn lời, ngồi im một chỗ thầm bĩu môi. Đôi khi nàng cũng tự hỏi chính mình rốt cuộc cái nhà kia liệu có ai thực sự coi nàng ra gì? Con người rốt cuộc luôn cần một nơi để ký thác, cho nên nàng tình nguyện tin tưởng cha thương yêu luyến tiếc nàng. Nàng gặp ai cũng kể ngày đó cha tiễn nàng tận năm dặm, kỳ thật không phải, chỉ là nàng tự mình dối mình. Ngày đó cha đi sau xe nàng không phải là đưa tiễn mà chỉ là thuận đường, thậm chí còn chẳng dặn dò nàng lấy một câu.
Nhưng cứ níu chặt mãi để làm gì? Nếu những vết thương đó để lâu sẽ biến thành ung nhọt, chi bằng quên đi chẳng phải là tốt hơn.
Tiêu Đạc càng thêm cảm thấy nha đầu này đáng thương, mấy ngày trước hắn đã sai người đi điều tra nền tảng của Bộ Ngự Lỗ, nguyên nhân từ quan thực sự của Bộ thái phó không phải là sức khỏe yếu. Ông ta lợi dụng chức quyền mưu lợi, cuối cùng lại tự mình ngáng đường mình, đành tự giác từ quan giữ lại thanh danh, không từ quan cũng khó mà giữ được mạng, lúc này mới rời kinh về quê bắt đầu cuộc đời nhàn vân dã hạc(*). Nàng vẫn luôn tôn kính phụ thân, vậy nên hắn sẽ không nói ra những chuyện này, nói ra khiến nàng thương tâm, nàng lại quay sang oán hắn thì sao!
(*) Nhàn vân dã hạc: cuộc sống tự do tự tại, thoải mái, không bị ràng buộc.
Lời tâm sự sắp sửa thốt ra, bỗng nhiên Tùy đường Cừu An của Tư Lễ Giám chạy tới truyền lời, nói rằng bảo thuyền đậu ở bến tàu, Đô Truyền Vận Sử Thương Châu đã nhận được tin tức, mang theo các quan viên từ tứ phẩm trở lên tới thỉnh an Đốc chủ. Tiệc rượu trên bờ đã chuẩn bị xong xuôi, ngàn vạn lần kính mong Đốc chủ nhận cho.
Trông Tiêu Đạc quả thực phiền chán, quay sang cau mày oán giận nói với nàng: “Mấy tên cẩu quan đó, chuyện đứng đắn thì không làm, rặt một đám trong đầu chỉ biết ăn uống, còn muốn lão tử phải nể nang. Tìm tới ta làm gì? Ta lại không thích uống rượu, dựa vào cái gì mà đòi ta nể mặt?”
Bộ dạng lẩm bẩm của hắn trông như trẻ con, Âm Lâu cười nói: “Đô Truyền Vận Sử đều từ tam phẩm, tuy chức quan không cao nhưng lại béo bở. Hơn nữa người ta cất công tới mời ngươi, ngươi thực sự không đi sao?”
Hắn dùng dằng một lát, miễn cưỡng đội mũ ô sa mạ vàng lên, đi tới trước gương chỉnh lại y phục, lúc này mới vuốt lại tay áo rồi nói: “Ta cũng chẳng hào hứng gì, tới nói có lệ hai câu rồi về luôn. Nghe nói thịt lừa Thương Châu nướng ăn rất ngon, ngươi chờ ở đây, ta sai người đem đến cho ngươi mấy miếng nếm thử trước.”
Âm Lâu đưa hắn tới cửa, đột nhiên nảy ra ý định chòng ghẹo một phen, sóng mắt lướt qua khắp mặt mày hắn, ngân nga trêu chọc: “Hôm nay Đốc chủ làm sao thế? Trước kia đâu có thế này, hôm này thình lình đối đãi ấm áp với ta, thật khiến ta hồ đồ luôn rồi!”
Tiêu Đạc sững sờ đứng đó, giống như bị chọc đúng yếu huyệt, hai má đỏ lên. Hắn không đáp lời nàng nữa, vội vàng xoay người nhanh chóng sải bước đi tới cầu thang xuống thuyền.