Phù Du

Chương 15: 15





Edit: Ry
Trước khi được chứng kiến sự tàn bạo của 003, mỗi ngày Cốc Nghi đều đuổi theo bôi thuốc cho nó.

Mặc dù 003 luôn hờ hững lạnh lùng.

Cốc Nghi có thể hiểu được sự kháng cự của 003 trong lần đầu gặp mặt, dù cho lần đó anh xém chút nữa đã mất mạng.

Nhưng anh không thể nào chấp nhận việc đồng loại chậm rãi ngừng thở trước mắt mình.

846 vỗ cái cánh đã mất nửa, chạy quanh chân Cốc Nghi.

Cốc Nghi đã kiểm tra cho 003 xong, nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy cách xa nó một chút, chọn một nơi không nhìn thấy được 003 mà ngồi xuống.

Anh lấy túi bánh quy mình mang tới ra, bẻ vụn từng chút cho 846 ăn.

Băng vải trên cổ vẫn chưa được tháo xuống, vì vết hằn đỏ còn rất rõ ràng.

846 vỗ cánh nhỏ chạy theo Cốc Nghi, bởi vì chạy nhanh quá nên không kịp phanh lại, lảo đảo ngã về phía trước, Cốc Nghi khẽ cười vươn tay đỡ nó.


846 ngã vào lòng bàn tay ấm áp của Cốc Nghi.

Nó vui vẻ nhảy nhót, thỉnh thoảng cúi xuống mổ vài miếng bánh vụn.

Tâm trạng lo sợ đã biến mất, khóe môi Cốc Nghi khẽ giương lên, anh giơ ngón trỏ, dịu dàng xoa đầu 846.

Tiếng kêu của 846 càng thêm vui vẻ.

Cách đó không xa, 003 đang định về lại bụi cỏ nhìn thấy cảnh này.

Cốc Nghi không hề phát hiện, tiếp tục chơi đùa với 846.

Nếu 003 có lông mày, hẳn là giờ nó sẽ nhíu lại.

Sợi dây thần kinh khác biệt của Cốc Nghi khiến nó tò mò, thế nên cũng dễ khoan dung hơn với con người này.

Nó chưa từng chủ động tiếp nhận con người.

Nhưng khoảnh khắc Cốc Nghi cười với nó, nó lại không cảm thấy quá phản cảm.

Xúc tu trong suốt dài nhỏ vươn về phía Cốc Nghi dưới ánh mặt trời.

Trước hết bọn chúng kinh ngạc vây quanh sợi dây thần kinh cuối cùng kia, uốn lượn vài vòng rồi mới lại gần quan sát mặt Cốc Nghi.

Xương lông mày hơi nhô lên, mũi hẹp, mắt dài nhỏ lại hơi cong cong xếch lên, ánh sáng dìu dịu rọi lên trán và khuôn mặt anh, khiến ngũ quan càng thêm rõ nét.

Xúc cảm trong đôi mắt kia thuần túy vô cùng, thay vì nói rằng nó đơn thuần vì chưa trải đời, thì nó là sự bình thản và ôn hòa, kiên định không đổi qua bao sóng gió.

Trên người Cốc Nghi có loại cảm giác tĩnh lặng của năm tháng bình yên.

Xúc tu trong suốt bồi hồi quanh cổ anh, chúng nó chậm rãi chạm lên băng vải màu trắng, muốn luồn vào khe hở kia, nhưng đột nhiên Cốc Nghi lại giơ tay, sờ lên cổ.


Chúng nó như trộm vội vàng lùi về, trước khi bị Cốc Nghi phát hiện, cái cục màu đen đó đã nhảy vào bụi cỏ.

003 ảo não vô cùng.

Nó duỗi xúc tu cuốn lấy lá xanh trước mặt, vặt xuống.

Nó vừa làm gì vậy?
Một con người cũng xứng để nó quan sát à?
Cốc Nghi nghi hoặc chớp mắt, cúi đầu tiếp tục cho 846 ăn.

Ngày đầu tiên như vậy, một tuần sau đó cũng vẫn thế.

Cốc Nghi sợ sệt tiến tới, xong việc thì lập tức chọn nơi nào mà 003 ở suối không thể thấy, chơi đùa cùng đám sinh vật ngoài hành tinh kia, đút cho chúng nó ăn.

003 lẻ loi hiu quạnh nằm trên tảng đá.

Lạnh lùng nghe tiếng lũ sinh vật kia ầm ĩ đầy vui sướng.

Cốc Nghi bị hết nhóm sinh vật này đến nhóm sinh vật khác bao vậy, 846 còn bạo dạn bò lên bắp đùi anh, ngoan ngoãn dụi đầu vào góc áo sơ mi.

Quái vật màu đen tới bất ngờ, Cốc Nghi vừa ngẩng lên, bánh quy trong tay đã bị lấy mất, rất nhiều sinh vật sợ đến mức trốn ra sau lưng anh.

003 cuốn đi túi bánh quy kia.


Nó bực bội ném cái túi vào khe đá nào đó, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Cốc Nghi cứng đờ cử động ngón tay đang giơ ra trước không trung, không rõ lắm hành động của 003 có ý gì.

Anh đứng dậy, do dự nửa ngày, cuối cùng đứng dưới một tán cây quan sát 003.

Suối nước róc rách, ánh mặt trời rạng rỡ.

Từ đầu đến cuối chỉ có mình 003 đơn độc nằm đó.

Không có ai dám chủ động bước tới chơi đùa cùng nó.

Cốc Nghi nhìn một hồi, không khỏi rũ mắt thở dài.

Anh an ủi nhóm quái vật bị dọa sợ rồi rời khỏi hệ thống mô phỏng sinh thái.

.