Phù Du

Chương 57: 57





Edit: Ry
Cốc Nghi chưa từng quan sát người đàn ông trước mặt một cách kĩ càng, cũng không biết quá nhiều về gã.
Thứ duy nhất Cốc Nghi biết về Kỷ Trạch là gã và 003 là một.
003 thích quậy phá còn ngang ngược, nhưng những tính cách đó rất hiếm khi xuất hiện ở Kỷ Trạch.
Hoặc có lẽ là anh không hiểu 003 đến vậy.
Cái thứ đen như mực, cái thứ luôn chuyên quyền độc đoán, cái con quái vật ngang ngược quá đáng đó.
Kỷ Trạch chưa từng học cách hôn của con người.
Gã chạm lên môi Cốc Nghi, vô thức thè lưỡi ra liếm, sau đó bị đẩy ra.
Cốc Nghi lau miệng rất mạnh: "Không được...!Ở...!Gần tôi như vậy..."
Môi dưới của anh dường như vẫn còn giữ lại cảm giác mềm mại của đầu lưỡi, khoảnh khắc Kỷ Trạch sấn tới, đầu óc anh trống rỗng.


Chính anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng giây phút Kỷ Trạch thè lưỡi liếm anh, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, cứ piu rồi bùm bùm, âm thanh vang tận mây xanh, cảnh báo một mối nguy vô cùng.
"Tôi có thể từ từ học."
Hiển nhiên Kỷ Trạch đã hiểu sai ý Cốc Nghi.
Cốc Nghi vùi mặt vào lòng bàn tay, đợi những suy nghĩ nhiễu loạn lắng xuống, điều chỉnh vẻ mặt: "Cái này không liên quan gì tới việc cậu có học được không, mà là giữa chúng ta nên..."
"Con người các em hình như có một câu là tôi trao bản thân cho em nên em phải chịu trách nhiệm với tôi."
Cốc Nghi ngây người: "Gì cơ?"
Kỷ Trạch đè giọng: "Hình như còn một câu nữa là nếu không chịu trách nhiệm thì là đồ đàn ông bội bạc."
Cốc Nghi rất nghi hoặc: "Ai? Đàn ông bội bạc? Ai là đàn ông bội bạc?"
Kỷ Trạch chống một tay lên bàn, bên môi chứa ý cười: "Em."
"Rốt cuộc là cái gì..."
"Không có gì." Lời nói dừng ở đây, Kỷ Trạch chăm chú nhìn khuôn mặt khiến tâm trạng gã vui vẻ: "Chỉ là muốn em nhìn tôi nhiều hơn, để em có thể quen với tôi hơn, để tôi có thể vứt bỏ những ác độc tệ hại của quái vật vì em."
Lò sưởi ở tầng một rực cháy, màn cửa bị gió thổi phất phơ.
Cốc Nghi rất khó để không rung động với một Kỷ Trạch như vậy.
Nhưng anh vẫn cúi xuống, nhặt dao điêu khắc và miếng thạch cao dưới đất.
Anh vẫn không thể đáp lại tình cảm của Kỷ Trạch.
Về phần nguyên nhân, anh không muốn nói.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Cốc Nghi trở lại thành phố Tân Trung, anh gặp Tứ Mộc, nhận 846 về.
Kỷ Trạch ngoan ngoãn ở lại thế giới tinh thần, Cốc Nghi giấu 846, vừa đi vừa nghỉ trong công viên.
Thất nghiệp, cũng mất chỗ ở.


Cốc Nghi xoa 846 trong lòng, cảm thấy hơi chán nản.
Tân Trung là một trong những thành phố anh phiêu bạt tới, cũng là nơi anh dừng chân lâu nhất.
Không thể nói là anh yêu con người, nhưng cũng không đến mức hận.
Nếu Cốc Nghi không bị vu oan là sao chép, vậy giờ anh hẳn là một trong những bậc thầy điêu khắc, thanh danh được lưu truyền, bạn bè biết anh đều sẽ ngưỡng mộ khoe khoang về anh.
Tiếc rằng những thứ Cốc Nghi muốn vốn không phải chúng.
Anh yêu chính những bức tượng ấy chứ không phải là danh lợi mà nó mang lại.
Anh chọn tạm thời buông bỏ ước mơ, là vì anh cần phải kiếm sống.
Đợi tích lũy đủ tiền rồi, anh sẽ trở lại chốn cũ, tiếp tục nghiên cứu điêu khắc, tiện thể mở một cửa hàng về điêu khắc, nếu có một hai người học trò thì càng tốt, nhưng nếu không có cũng chẳng sao.
Cốc Nghi chỉ là thích cuộc sống yên bình ổn định.
Trên thế giới cũng có rất nhiều người như vậy.
Tạm thời không tìm được nơi để dừng chân, Cốc Nghi định tìm một căn phòng trọ ở tạm.
Biến cố mới xảy ra gần đây khiến người qua lại trên đường càng thêm ít ỏi.


Gió xoáy lên góc áo người đi đường, 846 trong túi thò đầu ra.

Cốc Nghi ấn nó về, ngón tay cái vuốt ve đầu nó, để nó ngoan ngoãn một chút.
Đèn tòa cao ốc bỗng vụt tắt, sau đó sáng lên.
Cốc Nghi ngẩng đầu, hai bức hình lệnh truy nã toàn cầu xuất hiện ở trên đó.
Màn hình giả lập màu lam cỡ nhỏ lần lượt xuất hiện, treo đầy đường phố và bảng thông báo.
Ngay cả màn hình của các tòa nhà cao tầng khác cũng không ngoại lệ.
Cốc Nghi không thể tin nổi nhìn quanh, sau đó vội vàng chạy về.
Vì người xuất hiện trên màn hình đó là ---
Kỷ Trạch và Tứ Mộc..