Phù Du

Chương 67: 67





Edit: Ry
"À..."
Cốc Nghi vội vàng đứng dậy, cầm đũa quấy sủi cảo trong nồi.
Kỷ Trạch ở sau lưng hung dữ trừng xúc tu nhỏ, hất hàm dưới ra hiệu cho nó đến từ đâu thì mau cút về đó.
Xúc tu nhỏ không nghe lời tiếp tục dính lấy Cốc Nghi.
"Muốn phá hỏng mọi chuyện thì cứ việc tiếp tục." Kỷ Trạch giao lưu tinh thần với xúc tu: "Mày không thể khống chế bản thân, sớm muộn cũng sẽ lặp lại những ngày đó.

Em ấy sẽ không thèm nhìn mày nữa, thậm chí không ngừng vứt bỏ mày, chán ghét mày, đến chết cũng không chịu chấp nhận mày."
Những lời này cũng là nói với chính bản thân gã.
Lần này xúc tu nhỏ chịu nghe lời.


Nó nhấc đỉnh xúc tu lên, nhìn con người của nó lần cuối, cơ thể mềm mại chậm rãi rút về trong tủ bát tăm tối.
Bọn họ dùng bữa tối như những người bình thường.
Dù Cốc Nghi có nói gì thì Kỷ Trạch cũng có thể đáp lời.

Gã như một người đàn ông hoàn mỹ đầy thu hút.

Đam Mỹ Hay
Nhưng không biết sao Cốc Nghi lại thấy hơi khó chịu.
Đúng tám giờ tối Kỷ Trạch rời đi, Cốc Nghi có thói quen đọc sách vào giờ này, gã không nên ở lại làm phiền.
Suốt một tháng qua, Kỷ Trạch đã náu mình nghỉ ngơi trong dây thần kinh của Cốc Nghi.
Không phải gã không muốn gặp Cốc Nghi, mà là không thể gặp.
Sức mạnh của gã không phải là vô tận, bất chấp hậu quả mà tiêu hao quá mức thì cái giá phải trả là đường sinh mệnh bị rút ngắn.
Có đôi khi gã nhìn căn nhà trống trải ở thế giới tinh thần, nảy sinh vô số hoài nghi.

Chỉ là tình cảm của một con người mà thôi, rốt cuộc có đáng giá để gã làm vậy không.
Gã trục xuất con người khỏi thế giới thứ ba, trả về hiện thực.
Đồng thời suy ngẫm hàm nghĩa của tình yêu.
Một khi người gã thương hiện lên trong đầu, nụ cười ôn hòa bên môi, sự kiên định trong đôi mắt trong veo ấy, tất cả đều sẽ trở thành lí do để gã tiếp tục.
Đêm nay, Cốc Nghi có một giấc mộng đẹp.

Anh mơ thấy thế giới tinh thần của Kỷ Trạch biến thành mùa xuân, sương đã tan, lá cây sinh trưởng, và Kỷ Trạch ở dưới một gốc cây chờ anh.

Sáu giờ sáng, Cốc Nghi nhớ lời của Kỷ Trạch, rời giường rửa mặt, làm bữa sáng cho hai người.
Anh gọi tên Kỷ Trạch với không khí.
Tiếc là chuyện trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện.
Anh ngồi đợi nửa tiếng cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cốc Nghi ăn sáng một mình, đúng bảy rưỡi ra ngoài.

Anh cúi đầu, bước xuống bậc cầu thang cũng không thấy Kỷ Trạch.
Tâm trạng không hiểu sao trở nên sa sút.

Thật ra hôm qua, lúc Kỷ Trạch nói với anh những lời ấy, anh đã rung động, không quá kịch liệt, nhưng mỗi lần nhớ lại cũng đủ để khóe môi không kìm được mà giương lên.
Đó là xúc cảm xuất phát từ tận đáy lòng.
"Cốc Nghi."
Một tiếng gọi đột ngột truyền đến từ phía sau, Cốc Nghi vứt bỏ mọi suy nghĩ lung tung, vội vàng quay lại.
Lần này phía sau anh không còn là khoảng trống, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám đứng đó.
"Có muốn cùng đi làm không?"

Kỷ Trạch không hay cười, gã đã dành hết những dịu dàng của bản thân cho Cốc Nghi, thậm chí cả giọng điệu, chỉ cần là nói với Cốc Nghi thì cũng sẽ trở nên mềm mại hơn so với những người khác mấy phần.
"Được."
Kỷ Trạch đứng đợi đèn xanh cùng anh: "Về sau em có dự định gì không, định ở lại thành phố Tân Trung luôn à?"
Đèn đỏ đếm ngược, khoảnh khắc nó hiện số 0, rất nhiều người đưa chân ra, đi về phía bên kia đường.
Cốc Nghi chậm một bước: "Chắc làm thêm ở đây nửa năm nữa rồi về lại bên kia, dù sao thì cũng đã tích lũy đủ tiền cho mấy năm tới rồi."
Kỷ Trạch đặt mình ở góc độ của con người để suy nghĩ: "Lúc nào em muốn về thăm nơi đó, tôi có thể đi cùng em."
"Tự dưng cậu nhắc đến chuyện này làm tôi cũng hơi nhớ." Cốc Nghi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình: "Chắc kĩ thuật cũng thui chột không ít rồi."
"Không đâu." Kỷ Trạch nghĩ đến những tác phẩm của Cốc Nghi năm đó: "Rõ ràng mỗi tác phẩm của em đều rất xuất sắc."
"Không đến mức đó đâu..." Đột nhiên được khen nên Cốc Nghi hơi ngượng: "Cậu không thấy điêu khắc buồn tẻ à?"
"Ánh mắt em nhìn những tảng đá đó rất nghiêm túc rất vui vẻ."
Kỷ Trạch khẽ cười: "Tại sao tôi lại không thể thích chúng chứ?".