Phù Dung

Chương 69



Nam Quốc kể từ khi Lạc Quân Đế lên ngôi đến nay đã hai mươi sáu năm, trải qua nhiều thăng trầm, càng lúc càng trở nên hưng vịnh. Lạc Quân Đế là Hiền quân, được dân tâm, có rất nhiều lời ca tụng.

Trong suốt quãng thời gian Lạc Quân Đế cai trị đến giờ, biến cố lớn nhất cho tới giờ còn được kể lại chính là những chuyện kinh thiên liên tiếp xảy ra trong năm Hiển Đức (niên hiệu từ khi Lạc Quân Đế lên ngôi) thứ sáu: nhị Vương phát binh tạo phản, Hồ gia mưu phản, Hồ Hoàng hậu, Hồ Nhữ Yên vì Hồ gia mưu phản mà bị liên lụy, sau khi bị biếm làm tiện dân thì được ban chết.

Sau đó, trong ngày đầy tháng của Đại hoàng tử Lạc Chiến, Lạc Quân Đế bị ám sát, Huệ tần Tô Tuyết đã lấy thân đỡ tên thay rồi vì cứu mẫu tử Chiêm Phi và Đại hoàng tử mà vong thân. Lạc Quân Đế vì nghĩa lớn nên sắc phong Hòa tần Tô Tuyết thành Hoàng hậu.

Rồi đến Hòa Phi, người không chút tiếng tăm trong hậu cung đột nhiên được Lạc Quân Đế sủng ái, liên tục lâm hạnh Thanh Tư Cung, ai cũng nghĩ Hòa Phi có thể sẽ trở thành Hoàng hậu tiếp theo. Thế nhưng vào lúc đó, Hòa Phi không biết phát cơn gì lại xin Lạc Quân Đế cho nàng được tu tại gia, suốt đời cầu phúc cho cố Hoàng hậu Tô Tuyết. Lạc Quân Đế vậy mà chấp thuận yêu cầu của nàng.

Không ai cho rằng Hòa Phi sẽ giữ đúng lời thề của mình, chỉ làm màu để lấy lòng Lạc Quân Đế mà thôi, sớm muộn gì cũng phải chạy ra. Vậy mà một năm, một năm lại một năm, cánh cửa Thanh Tư Cung vẫn đóng kín. Dần dần mọi người không còn chú ý đến động tĩnh của Thanh Tư Cung nữa, nói Hòa Phi bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi, mấy năm trôi qua, nhan sắc phai tàn, Lạc Quân Đế liệu có còn xem trọng nàng? Huống hồ, trong hậu cung giờ còn có thêm nhiều mỹ nhân mới.

Còn có một điều khó hiểu: Lạc Quân Đế về sau không phong ai làm Hoàng hậu nữa! Ngay cả Chiêm Phi cũng chỉ được làm Chiêm Quý Phi mà thôi. Dù đã là người đứng đầu hậu cung rồi, Chiêm Quý Phi vẫn không sao chấp nhận được ý nghĩ mình vẫn không phải chủ nhân chân chính ở hậu cung này, mối trăn trở đó đeo bám Chiêm Quý Phi suốt bao nhiêu năm qua.

Vọng Cúc Cung

Đây là cung điện mới của Chiêm Quý phi, khi nàng ta được nâng lên Quý phi thì chuyển vào.

Chiêm Quý Phi ngồi trước gương nhìn gương mặt của mình phản chiếu trong đó, năm nay Chiêm Quý Phi mới có ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi thôi, dung nhan được bảo dưỡng kỹ lưỡng nên trẻ hơn tuổi thật nhiều, nhưng Chiêm Quý Phi vẫn không hài lòng, không thể yên tâm khi người trong hậu cung ngày một nhiều hơn, lớp sau lại trẻ hơn lớp trước nên nàng ta so đo, cứ xoi xét từng vết nhăn một dưới đuôi mắt.

Đúng lúc đó, có tiếng thông báo Đại hoàng tử tới. Chiêm Phi hừ một tiếng, rời mắt khỏi gương đồng rồi cho gọi người vào.

Đại hoàng tử Lạc Chiến năm nay đã hai mươi tuổi, vì là Đại hoàng tử của Nam Quốc lại được Chiêm Quý phi dốc sức dạy dỗ, Lạc Chiến xem như văn võ song toàn, là một ứng viên sáng giá trong cuộc chiến trở thành Thái tử.

– Mẫu phi.

Lạc Chiến cúi người thưa, Chiêm Quý phi cho miễn lễ.

– Nghe nói gần đây gần đây ngươi đích thân đi cứu trợ rất nhiều cho những nạn nhân bị lũ lụt?

Nói đến chuyện này, Lạc Chiến liền nhớ tới hắn được Phụ hoàng khen tặng nên không khỏi vui vẻ, hào hứng nói:

– Đúng vậy, mẫu phi! Những nạn nhân ấy rất cảm kích…

Lạc Chiến chưa kịp nói hết câu đã bị Chiêm Quý phi bắt ngừng lại, Chiêm Quý phi lại hỏi:

– Kẻ bày vẻ cho ngươi là Lý Vĩnh Trường?

– Đúng vậy!

Lạc Chiến không hiểu vì sao Chiêm Quý phi lại hiện vẻ mặt chán ghét kia, nhưng nói tới Lý Vĩnh Trường, vị quân sư này, Lạc Chiến hoàn toàn hài lòng. Năng lực của Lý Vĩnh Trường đến Lạc Quân Đế còn thừa nhận là đủ biết hắn là nhân tài như thế nào. Lạc Chiến cảm thấy mình rất may mắn khi chiêu dụ được Lý Vĩnh Trường vào phe cánh của mình.

Chiêm Quý phi nghe Lạc Chiến khẳng khái thừa nhận như vậy thì bực tức, gắt gỏng:

– Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần không được tin tưởng họ Lý kia, ngươi không nghe lời ta nói hay sao?

Lạc Chiến hắn không biết vì sao Chiêm Quý phi lại có ác cảm với Lý gia như vậy, dường như Lý gia và Chiêm Quý phi không có va chạm gì mà, nếu có, thì chỉ có thể là…

Quả nhiên, Chiêm Quý phi liền nói:

– Đừng quên họ Lý kia là gia tộc của người trong Thanh Tư Cung kia.

Lạc Chiến cau mày, hắn không thể nào hiểu được vì sao Chiêm Quý phi cứ đề phòng Hòa Phi trong truyền thuyết kia, không phải Thanh Tư Cung đã đóng cửa cả hai mươi năm rồi sao. Cho dù bây giờ, Hòa Phi có xuất hiện thì có thể gây ra sóng gió gì?

Chiêm Quý phi nhìn vẻ mặt không vui của Lạc Chiến liền biết hắn không nghe lời, lại giải thích:

– Ngươi đừng quên nàng ta là người duy nhất được Bệ hạ sủng ái cả một thời gian không ngừng. Đã vậy, một người đã bị gia tộc từ mặt vậy mà có thể sống an ổn trong hậu cung đen tối này tới giờ, ngươi không nghĩ quá kỳ lạ sao?

Thanh Tư Cung một phần luôn đóng cửa, mặt khác cũng là do Lạc Quân Đế tỏ vẻ không muốn ai tới làm gây rối nên Thanh Tư Cung mới bình yên giữa giông bão này.

– Cho tới bây giờ, Bệ hạ vẫn không lập ai làm Hậu, ngươi nghĩ hắn muốn để vị trí đó cho ai chứ?

Nghe Chiêm Quý phi nhắc nhở như vậy, Lạc Chiến cũng phải suy nghĩ lại, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, lỡ để xảy ra sơ hở thì thật không may. Nhưng bảo hắn vì chút nghi ngờ không căn cứ kia mà từ bỏ Lý Vĩnh Trường thì hắn không làm được.

– Mẫu phi, lúc này nhi thần vẫn cần đến năng lực của Lý Vĩnh Trường rất nhiều. Ngài đừng quên còn có một Nhị hoàng tử như hổ rình mồi, cả Tam hoàng tử cũng không phải ở không đâu.

Chiêm Quý phi nghe vậy thì suy nghĩ lại. Nàng cay cú với Lý Phù Dung cốt là vì vị trí Hoàng hậu kia, nhưng so với tương lai huy hoàng của Lạc Chiến sau này thì không hơn được. Chiêm Quý phi nghĩ nghĩ rồi nói:

– Vậy sau khi xong chuyện, phải loại bỏ Lý gia kia!

Cuối cùng, Chiêm Quý phi vẫn không thể buông tha cho Lý Phù Dung.

Lạc Chiến ngao ngán, hắn thật sự rất thất vọng với vị Mẫu phi chỉ có chút thông mình vặt mà đa nghi thì nhiều của mình. Dù nàng phiền phức, hay ngán đường hắn nhưng nàng vẫn có nhiều sự trợ giúp lớn đối với hắn nên hắn vẫn phải tôn kính nàng. Chẳng phải nàng cũng đã nhượng bộ sẽ để lại Lý Vĩnh Trường cho hắn sử dụng tới khi hoàn thành nghiệp lớn rồi sao, đến lúc đó, Lý Vĩnh Trường còn hay không có gì quan trọng nữa. Nghĩ vậy, Lạc Chiến gật đầu đồng ý với Chiêm Quý phi.

– Dạ, mẫu phi.