"Ta tên là...... tên...... Lý......" Lý Tú Lan nghẹn lại đầu lưỡi, từ Lan cùng từ Mai chuyển động dây dưa bên miệng, rốt cục vẫn nói "Lý Tú Mai. A Can ca ca có thể gọi muội là Mai nhi." Lý Tú Lan sợ khi mình bận nam trang A Can không nhận ra, lại nói: "Muội còn có một huynh trưởng, gọi Lý Tú Lan."
Lý Tú Lan không để ý thiếu niên nghi hoặc, đến bên thiếu niên ngồi xuống, cười hỏi: "A Can ca ca thì sao?"
"A Can?" Thiếu niên chỉ vào chính mình, nâng cánh tay không bằng cây gậy trúc của mình lên xem, bất đắc dĩ cười cười.
Lý Tú Lan có phần ngượng ngùng, một lòng nôn nóng thế mà lại đem biệt danh tự mình đặt cho người nọ gọi ra. Cậu đưa hai tay che mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con ửng đỏ, trộm quan sát phản ứng của thiếu niên qua khe hở giữa các ngón tay. Thấy thiếu niên nở nụ cười, lại bỏ tay xuống, cũng cười ngốc theo thiếu niên
Thiếu niên nhu nhu cái đầu nhỏ của Lý Tú Lan, buồn phiền trong lòng phảng phất như bị gió thổi bay, liễu ám hoa minh (có hi vọng ).
"Hứa Tam Oản. Tam Oản trong ba chén trà xanh."
Lý Tú Lan chậm rãi lặp lại mấy lần, nắm tay thiếu niên, ngón tay ngắn ngắn tròn tròn viết xuống lòng bàn tay thiếu niên, hỏi: "Viết như vậy sao?"
Lòng bàn tay Thiếu niên ngứa ngáy, gật gật đầu.
"Tên thật đặc biệt. Chắc chắn có cố sự?" Lý Tú Lan hiếu kỳ nói.
Hứa Tam Oản cười to, không phủ nhận, nói: "Đúng là có chuyện xưa. Muốn nghe sao?"
"Muốn!" Lý Tú Lan gật gật cái đầu nhỏ, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.
"Tiểu thư ——" thời điểm bà mai đẩy cửa tiến vào chỉ thấy tiểu thư nhà mình tay chống mép giường, tập trung tinh thần nghe thiếu niên kể chuyện, vội vàng tiến lên ôm Lý Tú Lan qua, trừng liếc mắt Hứa Tam Oản một cái.
Lý Tú Lan nghe đến nhập thần, bị một trận xáo trộn này quấy rầy, nhất thời không vui. Một ngụm cắn mu bàn tay bà mai, bà mai đau vội kêu lên một tiếng, Lý Tú Lan thuận thế trượt xuống khỏi người bà mai. Chạy đến bên người thiếu niên, ôm cánh tay thiếu niên không buông.
"Ngươi đi! Ta muốn ở cùng A Can...... Không phải, là Tam Oản ca ca!"
Bà mai không dám đánh, đành phải khuyên nhủ: "Tiểu thư nghe lời, cùng lão nô trở về. Nam nữ ở cùng một phòng, còn có quy củ không a! Lão gia biết, nhất định sẽ phạt lão nô."
Lý Tú Lan không nghe, hỏi ngược lại: "Ta mỗi ngày ở cùng một chỗ với huynh trưởng, sao không thấy phụ thân trách tội?"
Bà mai nhất thời nghẹn lời, Lý Tú Lan nói thầm với Hứa Tam Oản: "Bà mai muốn bắt muội trở về học thêu thùa, muội không thích mấy thứ đó. Tam Oản ca ca, muội có thể tạm thời ở nơi này chứ?"
Hứa Tam Oản một đôi mắt đen nhìn về phía bà mai, ẩn ẩn lại có khí thế bức người, bà mai trong lòng giật mình.
"Mong đại nương giúp đỡ."
Bà mai lùi lại vài bước, không còn cách nào, nổi giận đùng đùng bỏ lại một câu: "Lão nô tìm phu nhân nói chuyện!"
Lý Tú Lan nhìn theo bóng dáng bà mai le lưỡi.
"Lão nô tìm phu nhân nói chuyện!" Lý Tú Lan cất giọng nhại lại, ngồi phịch ở trên giường cười, lăn lộn Hứa Tam Oản phốc một tiếng, cũng sang sảng cười rộ lên.
Hai người ở trong phòng trò chuyện trời Nam biển Bắc, Lý Tú Lan đối với những chuyện bên ngoài Hứa Tam Oản kể tò mò không thôi, lại không khỏi tò mò thân phận của Hứa Tam Oản. Do dự một lát, chợt nhớ tới thương thế trên người hắn, đại khái là trải qua chuyện không như ý. Vẫn là đừng hỏi.
Lý Tú Lan lắc lắc đôi chân nhỏ, Hứa Tam Oản đột nhiên nói "Còn chưa tạ ơn Lý lão gia đã cứu giúp lúc hoạn nạn."
"Là ta cứu đích." Lý Tú Lan kháng nghị.
Hứa Tam Oản tất nhiên là không tin, một đứa nhỏ mới lớn như vậy, còn là tiểu nha đầu, làm thế nào di chuyển được mình? Tuy nói khi đó hắn gầy trơ xương như củi, cũng không đến mức nhẹ như lông hồng.
"Đa tạ Mai nhi." Hứa Tam Oản nói lời cảm tạ.
"Không đúng, là huynh trưởng cứu huynh." Lý Tú Lan vừa nghe, ngay lập tức sửa lại lời nói.
"Hửm?" Hứa Tam Oản lần này cũng không rõ.
"Dù sao...... Dù sao là huynh trưởng cứu, không phải muội." Lý Tú Lan khẳng định.
Hứa Tam Oản chỉ cho rằng tiểu nha đầu đang thẹn thùng, lấy huynh trưởng ra che chắn một phần.
"Vậy cũng tạ ơn huynh trưởng Mai nhi."
"Không tính." Lý Tú Lan dùng sức lắc đầu "Huynh trưởng không ở đây, không nghe thấy."
"Nếu như vậy, ngày khác ta tự mình cùng hắn nói lời cảm tạ." Hứa Tam Oản đồng ý, lại hỏi "Huynh trưởng của Mai nhi bao nhiêu tuổi?"
"Bằng tuổi muội." Lý Tú Lan đáp.
Lại nói, bà mai kia vô cùng lo lắng đi tìm Lý thị, thêm mắm thêm muối nói một phen. Lý thị chẳng những không có trách tội, ngược lại nói "Mai nhi khó có dịp gặp được người nói chuyện, thiếu niên kia cũng không lớn hơn Mai nhi bao nhiêu, coi như là ca ca Mai nhi."
"Chuyện này làm sao được! Phu nhân!" Bà mai sốt ruột dậm chân "Tiểu thư tuổi nhỏ, không biết lòng người hiểm ác, nếu như bị kẻ xấu lừa gạt nên làm thế nào cho phải? Phải cẩn thận a!"
Lý thị trấn an bà mai vài câu, xua tay để bà đi xuống.
Được Lý thị chấp nhận chuyện này, Lý Tú Lan ngày càng chịu khó chạy đến chỗ Hứa Tam Oản, thường xuyên quấn quít lấy Hứa Tam Oản đòi hắn bồi cậu bắt dế, trèo cây, xuống sông bắt cá, lên ngọn hái quả dại...... Đem những chuyện một người không dám làm trước kia, đều làm.
Bởi vì những thứ này, Lý Tú Lan sách cũng không đọc, toàn bộ để cho muội muội hỗ trợ thế thân, chính mình lại ở trong nhà, cả ngày vòng quanh Hứa Tam Oản gọi Tam Oản ca ca dài, Tam Oản ca ca ngắn.
Hứa Tam Oản cũng bởi vì thương thế chuyển biến tốt đẹp, thân mình ngày càng cường tráng, liền nhịn không được luyện tập công phu trước kia. Nhưng bình thường cũng chỉ dám đi đến khoảng đất trống ít người phía sau núi, nhặt nhánh cây khoa tay múa chân vài cái.
"Tam Oản ca ca thật lợi hại!" Lý Tú Lan ngồi một bên trên tảng đá, ôm má nhìn theo.
Đợi Hứa Tam Oản luyện xong, Lý Tú Lan mới tiến lên, kéo xiêm y Hứa Tam Oản nói "Tam Oản ca ca, muội cũng muốn học."
Hứa Tam Oản gật đầu đáp ứng, chọn cành cây nhỏ để Lý Tú Lan nắm ở trong tay, từ phía sau ôm lấy Lý Tú Lan, nhẹ nhàng nắm cánh tay nhỏ của cậu, dẫn dắt thử một phen.
"Mai nhi phải học thật tốt, về sau lập gia đình nếu có người khi dễ, liền lấy điều ta dạy đối phó hắn." Hứa Tam Oản đùa nói.
"Sẽ không lập gia đình." Lý Tú Lan nãi thanh nãi khí sữa đúng "Muội không cần lập gia đình."
Lời này vốn là sự thật, Lý Tú Lan là con trai độc đinh của Lý gia, tự nhiên sẽ không xuất giá. Chỉ là nghe vào trong tai Hứa Tam Oản, đã có ý tứ hàm xúc khác.