Phu Gả Thay Của Đạo Tặc

Chương 27



Bốn người, ba con tuấn mã, hướng về phía Hứa gia trại. Trên đường lớn, bụi đất bay lên, cát bụi tung bay một đường che đậy tà dương phía chân trời. Lúc này trời vẫn sáng, bốn người nắm chặt thời gian phi ngựa, thừa dịp trước khi thái dương xuống núi, chạy về Hứa gia trại.

Lý Tú Lan ngồi phía sau Hứa Tam Oản, hai mắt khẽ sưng, thần sắc tiều tụy. Y nắm chặt xiêm y người trước mặt, dựa mặt vào lưng đối phương, ý đồ tìm kiếm chút ấm áp.

Hứa Tam Oản thẳng lưng, cầm dây cương trong tay, hai mắt ưng bức người nhìn chăm chú phía trước.

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Công tử, phía trước có cửa." Người hầu tiến lên, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cánh cửa quấn quanh phủ đầy bụi gai, quay đầu lại bẩm báo với phương Dĩnh.

Phương Dĩnh đung đưa cây quạt, hỏi người hầu hơi nhỏ tuổi bên cạnh "Ta hỏi ngươi, trước kia có học qua thợ khóa?"

Người hầu lắc đầu. Phương Dĩnh thu hồi quạt, cất đi, sắn ống tay áo lên, nói "Vậy hôm nay ngươi có thể học hỏi thêm kiến thức."

Người hầu mới vừa tiến lên thối lui đến một bên, mặt lạnh ôm tay nhìn Phương Dĩnh trêu ghẹo.

Phương Dĩnh không biết từ chỗ nào lấy ra một đoạn sợi sắt nhỏ dài, cắm vào ổ khóa, áp lỗ tai lên nghe động tĩnh trong khóa.

Hai người hầu đã chuẩn bị đao, sẵn sàng phá cửa mà vào, cách một tiếng, khóa lại thật sự mở ra. Phương Dĩnh vứt bỏ sợi sắt, vỗ vỗ tay, đẩy cửa ra nghênh ngang đi vào.

Bởi vì là cửa sau của trại, hơn nữa chỉ có trại chúng Hứa gia trại biết được, cho nên vẫn chưa có người gác. Ba người Phương Dĩnh dọc theo đường đi sóng yên biển lặng, đến khi sắp xuống phía sau núi, mới tình cờ gặp một đoàn người trong trại chuẩn bị trở về ăn cơm.



"Mới tới?" Một hạ nhân thấy đám người Phương Dĩnh lạ mặt, hỏi.

"Hửm, xem như mới đến." Phương Dĩnh cười yếu ớt.

"Nhìn cách ăn mặc của các ngươi, không giống cùng đường, sao lại đến làm phỉ?" Hạ nhân khó hiểu.

"Này......" Phương Dĩnh suy tư một lúc lâu, muốn suy nghĩ ra một cớ hợp lý.

"Không cần nói, khẳng định là ngưỡng mộ uy danh của đại đương gia chúng ta!" Một hạ nhân khác ưỡn ngực, có chút tự hào.

"Lời ấy sai rồi." Phương Dĩnh lắc đầu.

Nhóm hạ nhân tò mò nhìn về phía Phương Dĩnh, Phương Dĩnh một đôi hoa đào mắt, sóng mắt lưu chuyển, môi đỏ hé mở, nói "Ta tới đây, là vì tiếp quản Hứa gia trại mà đến."

Hạ nhân nhất thời mặt lộ vẻ không tốt, tụ tập cùng một chỗ, rút ra đại đao bên hông.

"Nói đùa thôi." Phương Dĩnh cười cười, nói "Trên thực tế, tại hạ cùng với trại chủ các ngươi là bạn tốt. Trùng hợp du ngoạn qua nơi đây, cho nên tiến đến bái phỏng."

"Dựa vào cái gì tin ngươi?" Có người quát ra tiếng.

"Đúng vậy, Đại đương gia không ở trong trại, ngươi nói bậy ra sao cũng không có người đối chứng!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

Nhóm hạ nhân xôn xao nói chuyện, líu ríu ồn ào thành một đoàn, hướng mũi nhọn về phía Phương Dĩnh và thuộc hạ.

"Các huynh đệ im lặng!" một hạ nhân lớn tuổi trong đó nói "Không bằng chúng ta đem ba người này giao cho Nhị đương gia xử trí đi, các ngươi xem thế nào?"

"Được! Ta tán thành Chu đại ca!"

"Nghe Chu đại ca!"



Nhóm hạ nhân đáp. Chu Nguy ôm quyền nói với phương Dĩnh "Còn mời ba vị cùng chúng ta đi một chuyến."

Phương Dĩnh đáp lễ, ý bảo người hầu đi theo, cùng nhóm hạ nhân hướng chỗ ở của Trương Đại Thiên đi đến.

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một cỗ kiệu dừng trước cửa Lý phủ, nhóm kiệu phu nhàm chán chờ người trong phủ đi ra.

"Phu nhân, mời ngài." Hạ nhân mở cửa ra, nghiêng người để Lý thị đi trước, phía sau nha hoàn đi theo, đi đến bên kiệu.

"Phu nhân, có thể lên kiệu rồi." Chủ sự của nhóm kiệu phu hướng bà hành lễ, vén rèm kiệu lên. Lý thị được nha hoàn giúp đỡ, giẫm lên bàn đạp lên kiệu.

"Đến Kim phủ." Lý thị phân phó nói.

"Được!" Kiệu phu sảng khoái đáp một tiếng "Phu nhân ngài ngồi ổn." Nói xong, ba người còn lại ngồi xổm xuống, chậm rãi đứng thẳng dậy, khệ nệ khiêng kiệu đi về phía trước.

"Mang theo đồ rồi chứ?" Lý thị hỏi nha hoàn. Nha hoàn gật đầu, đưa qua rương gỗ cho Lý thị xem.

"Giữ cho tốt. Đây chính là dùng để cứu mạng." Lý thị dặn.

Tới Kim phủ, Lý thị xuống kiệu, nhìn thấy cửa son cao lập, nhấc làn váy tiến lên, nắm lấy khóa cửa đập vài cái.

"Làm phiền thông báo một tiếng, nói nội thất (từ người vợ tự xưng ngày xưa) của Lý lão gia lại đây bồi tội." Lý thị để nha hoàn đem lễ vật chuẩn bị tốt dâng lên.

Hạ nhân ra mở cửa hừ lạnh một tiếng, cũng không có ý tứ mời Lý thị vào cửa.

"Chờ chút." Bỏ lại một câu, đóng sầm cửa lại. Lý thị mặt đều đen, nhưng cũng không thể không chịu đựng.

Ước chừng nửa giờ, Tôn thúc quản gia của Kim Gia ra mặt, thấy Lý thị, lạnh mặt nghiêm nghị nói "Lão gia nói hoặc là giao người, hoặc là trả tiền, cái khác, không được thương lượng."

"Nhưng là......" Lý thị nóng nảy "Ta một nữ nhân yếu đuối, làm sao có năng lực cùng mã phỉ kia đối nghịch? Tôn thúc, nhờ ông nói lời hay với Kim lão gia!"



Nói xong, đem rương gỗ nhét vào quản gia, lo lắng nói "Nhờ ông."

Quản gia tiếp nhận rương gỗ, mở ra một cái khe nhỏ, nhìn vào trong, lại cầm trên tay áng chừng, ra vẻ nói "Vậy được rồi. Lão nô ta lại đi khuyên nhủ. Bất quá...... Thứ lão nô nhiều lời một câu, phu nhân nếu là muốn bảo toàn Lý lão gia bình an, vẫn là sớm đi đem Lý nhị tiểu thư tìm trở về mới thật là tốt."

Quản gia bĩu môi, nhắc nhở nói "Lão gia chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là có chút coi trọng mặt mũi. Bà nói ngày thành thân, tân nương tử lại chạy mất! Mặt mũi lão gia vứt chỗ nào?"

Lý thị nói phải, đợi quản gia xoay người, biểu cảm đột nhiên trầm xuống, sắc mặt phi thường khó coi.

Một tên nô tài cũng dám tác oai tác quái trước mặt bà, quả nhiên là muốn lật trời! Bất quá, nói đi nói lại, đều là lỗi của tiện nha đầu kia!

Chờ bắt được nàng, thế nào cũng phải lột một lớp da của nàng xuống!

Lý thị oán độc nghĩ.

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trương Đại Thiên nghe ngoài phòng một trận huyên náo, buông đao trong tay, vuốt vuốt râu mở cửa, quát "Thằng nhãi con nào ồn ào......"

Nói đến một nửa nghẹn lại, ánh mắt dừng trên người Phương Dĩnh.

Ngoan ngoãn...... Trương Đại Thiên trừng lớn mắt.