Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 47



Phù Hiểu từng gặp mẹ của Tiêu Nhiên nên cô biết: bà là một phụ nữ sắc sảo, đanh đá. Nếu Dương Mật cứ cứng đối cứng với bà ấy thì sau này quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Dương Mật và bà ấy sẽ thế nào? Nhưng nếu con bé chịu nhường chịu nhịn thì… “Mày thử nói chuyện với mẹ anh ấy xem sao?”

“Cái gì nên nói tao nói cả rồi, còn thiếu nước quỳ xuống van xin bà ta thôi. Nhưng bất luận thế nào bà ta cũng quyết không đổi ý.” Càng nói Dương Mật càng ấm ức: sao bà ta lại cứng tay vậy chứ, còn chẳng phải vì bà ta thấy nhà cô không quyền không thế, cho là gả vào nhà họ Tiêu họ là Dương Mật cô trèo cao, thế nên bà ta chẳng sợ ai cả, cũng không thèm nể mặt thông gia luôn.

“Tiêu Nhiên nói thế nào?”

“Anh ta? Anh ta nào dám cãi lời mẹ anh ta chứ.” Dương Mật tủi thân thế này nguyên do lớn nhất là vì thái độ của Tiêu Nhiên, “Tao phải sống với anh ta cả đời, nếu anh ta đã để tao phải uất ức thế này thì tao còn lấy anh ta làm gì?”

“Không được nói mấy câu ngốc nghếch đó, Tiêu Nhiên đương nhiên cũng có nỗi khó xử của anh ấy, anh ấy đối xử với mày thế nào mày còn không rõ sao? Nếu anh ấy không tốt với mày thì mày có chịu lấy anh ấy không?”

Dương Mật lặng đi, anh tốt với cô, cô biết chứ. Nhưng mà bây giờ, cô mới thật sự hiểu ra rằng: yêu đương là chuyện của hai người nhưng kết hôn là chuyện của hai gia đình. Sao cô nỡ chỉ vì bản thân mình mà để ba mẹ phải tủi hổ chứ? Đám cưới của cô con gái duy nhất mà ba mẹ ruột lại ngồi ghế dưới… Ai biết chuyện lại chẳng chỉ trỏ họ.

Phù Hiểu biết cô bạn đang nghĩ gì nhưng cô cũng không biết khuyên bạn thế nào. Cô coi ông bà Dương như ba mẹ cô, nghĩ đến việc họ gượng cười chấp nhận ngồi bàn thứ hai cô cũng… Chuyện này nhất định sẽ là dấu đinh trong lòng họ cả đời, nhưng nếu trở mặt thì Kẹo Mật, Tiêu Nhiên còn cả mẹ anh ấy nữa…

“Mật Nhi.” Đúng lúc này, Tiêu Nhiên – anh vẫn đứng ngoài cửa buồng từ nãy đến giờ, gõ cửa.

Dương Mật không đáp.

“Mật Nhi, chuyện này là mẹ anh không đúng, em muốn anh thay bà tạ lỗi với ba mẹ chúng ta thế nào cũng được. Nhưng em à, tính bà vốn vậy rồi, nếu bây giờ anh hay em phản đối bà thì sau này bà lại càng khắt khe với em hơn. Sau này, em với bà còn phải chung đụng nhiều, nếu bây giờ làm căng thì không tốt cho em về sau.”

Ông bà Dương nhìn nhau, thở dài buồn bã.

“Em là vợ của Tiêu Nhiên anh, là người con gái anh lựa chọn, anh nhất định phải cưới được em về. Để em tủi thân là lỗi của anh, nhưng anh cam đoan sau này anh sẽ tốt với em, cũng sẽ khiến mẹ anh tôn trọng em, yêu quý em, có được không em?”

“Mật Nhi, ba mẹ không có không vui, với ba mẹ ngồi đâu mà chả thế. Con đừng nghĩ nhiều, đừng để Tiểu Tiêu phải khó xử.”

Sau cánh cửa buồng, Dương Mật lấy tay che miệng, gục vào vai Phù Hiểu, nước mắt cô rơi trong lặng thầm.

Điều Phù Hiểu có thể làm chỉ là ôm chặt bạn, cho cô ấy sự an ủi.

Tối đó, Tiêu Nhiên về nhà ba mẹ ngủ, Dương Mật có lẽ do khóc mệt nên cũng ngủ rất sớm. Tâm trạng ông bà Dương không tốt, chuyện trò với cô mấy câu rồi đi ngủ cả. Phù Hiểu thấy lòng nặng trĩu, chuyện này trong có vẻ như đã được giải quyết nhưng thực tế chỉ là một bên chịu nhịn, chịu nhường bên kia thôi. Chẳng lẽ quả thật không có biện pháp nào khác ư? Có lẽ tối nay, Tiêu Nhiên có thể thuyết phục mẹ anh ấy…

Chuông điện thoại vang lên, cô giật mình, mở cửa ban công rồi đi ra đó tiếp điện thoại, “Alo?”

“Ngủ chưa?” Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói mà cô đã quen đến không thể quen hơn.

“Vẫn chưa…”

“Xuống đi, anh đợi em ở cửa thang máy.”

“Anh đến à?” Cô vô thức ngó xuống dưới lầu, “Em xuống ngay đây, anh chờ em một lát.”

Cô xỏ giày rồi khẽ khàng đóng cửa đi xuống lầu. Cửa thang máy mở ra, thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Đường Học Chính, không hiểu sao tâm trạng cô bỗng nhẹ nhõm hơn hẳn, khóe môi cô khẽ cong lên một nụ cười đón chào anh. “Sao anh lại đến đây?”

“Không có việc gì làm thì vòng lại đây một lát.” Đường Học Chính rất tinh mắt, anh khẽ nâng cằm cô lên, híp mắt lại quan sát, “Khóc?” Đang yên lành khóc cái gì?

Phù Hiểu đâm lúng túng, thoáng nghiêng đầu tránh đi ánh nhìn của anh, “Đâu có.”

“Sao thế?” Không quan tâm đến câu phủ nhận nhẹ tọp của cô, Đường Học Chính hỏi ngay.

Anh chỉ hỏi một câu đơn giản mà chợt khiến cô rất muốn dựa vào anh, và cô cũng làm như vậy thật. Cô rầu rĩ ôm lấy anh, dụi khuôn mặt nhỏ xinh vào ngực anh.

Đường Học Chính thích chí lắm, đưa tay ghì lấy cô, “Bé ngoan, xảy ra chuyện gì rồi, Gia làm chủ cho em.”

Phù Hiểu mím chặt môi, cựa mình rời đi vòng tay anh, kéo tay anh đi ra ngoài, “Tụi mình vừa đi vừa nói chuyện.”

Họ quẹo vào khuôn viên trước tòa nhà, Phù Hiểu kể qua câu chuyện cho Đường Học Chính nghe, kể xong cô lại rầu rĩ, cúi đầu.

Đầu tiên, Đường Học Chính thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng cô nhóc nhà mình bị uất ức, hóa ra là chuyện của Dương Mật, “Dương Mật khổ sở, em khóc theo làm cái gì?” Định làm anh đau lòng đấy phỏng?

“Em cũng đâu muốn khóc, nhưng cứ nghĩ đến chú Dương, cô Dương là em lại không nín được, chắc chắn trong lòng, họ cũng rất khổ tâm, nhưng họ không nói gì, ngược lại còn khuyên Dương Mật…” Nói xong, cô cúi đầu, hơi sụt sịt mũi.

“Được rồi, được rồi, đừng buồn nữa.” Thấy cô lại bắt đầu rầu rĩ thì Đường Học Chính vội khuyên, “Chuyện nhỏ ý mà, để đấy cho anh.” Anh đương nhiên biết địa vị của ông bà Dương trong lòng Phù Hiểu, để vợ mình hết buồn thì chút chuyện “nhấc tay chi lao[1]” này cớ gì anh không làm, huống chi chuyện này với anh tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại.

“Anh có thể chứ?” Tia hy vọng hiện lên trong mắt cô.

“Có thể.” Dễ như ăn kẹo.

“Thật chứ!”

“Ừ.”

Cuối cùng khuôn mặt nhăn nhíu của Phù Hiểu cũng chịu giãn ra, “Đường Học Chính! Em biết chuyện này có vẻ phiền, nhưng em thật sự hết cách rồi. Em muốn nhờ anh giúp Dương Mật, em nhất định sẽ cảm tạ anh.” Quả thật cô rất hy vọng!

Quả nhiên vẫn là vẻ tươi cười hợp với cô, chỉ vì chuyện của người khác thôi mà cũng rầu rĩ nửa ngày được, đúng là cô bé khó chiều mà. Đường Học Chính lắc lắc đầu, vẻ yêu chiều, “Em không khóc cho anh xem là anh đã biết ơn em lắm rồi.”

Phù Hiểu lập tức lao vào anh, trao anh chiếc ôm thật chặt!

Tiệc cưới ở Bắc Kinh hay được tổ chức vào buổi trưa, thời gian khá là gấp. Khoảng năm giờ sáng, Phù Hiểu thức dậy cùng Dương Mật đi trang điểm và thay váy cưới. Vì có chuyện buồn trong lòng nên Dương Mật rất ít cười, cô hoàn toàn không có vẻ hạnh phúc mà một cô dâu nên có. Phù Hiểu định nói chuyện hôm qua với bạn nhưng rồi lại thôi, cô sợ: nhỡ có chuyện ngoài dự liệu xảy ra thì chẳng phải bạn mình lại càng thất vọng hơn ư? Thế nên cô chỉ an ủi Dương Mật mấy câu, nói đùa chút chút để thay đổi không khí.

Sau khi tiến hành một loạt các nghi thức xin dâu, nhà trai nhà gái: anh tấn công tôi phòng thủ, cuối cùng Tiêu Nhiên cũng được rước người đẹp về dinh trong tiếng chúc phúc của mọi người và tiếng pháo rền vang. Anh bế Dương Mật từ cửa thang máy ra đến xe hoa, không ai nhận ra: kỳ thật anh ôm cô rất chặt, như là sợ cô sẽ vùng chạy mất. Vào trong xe, nụ cười trên khuôn mặt Dương Mật vụt tắt, đồng thời cô khẽ thở dài.

Tuy rất khẽ nhưng Tiêu Nhiên vẫn nghe được, cánh tay đóng cửa xe của anh cứng lại, bất giác anh đóng quá mạnh tay, cửa xe sập đánh “rầm” một tiếng.

Dương Mật còn chẳng buồn phản ứng lại.

“Mật Nhi, chẳng phải hôm qua chúng ta đã thống nhất rồi ư? Hôm nay, em đừng nghĩ nhiều quá làm gì, vui lên đi em.” Tiêu Nhiên bỏ hoa cưới xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Tối qua, anh có nói chuyện với mẹ anh rồi. Thật ra, ý của bà là sợ ba mẹ em ngồi với mấy vị lãnh đạo ấy sẽ câu nệ. Còn nữa, quê anh không quy định nhà gái phải ngồi bàn đầu tiên, em hãy nhập gia tùy tục đi.”

“Tôi tên là Mật Nhi, là viên kẹo ngọt ngào của ba mẹ, nhưng họ nào có ngọt…” Dương Mật cười tự giễu, cô nghiêng đầu ngắm những tòa nhà cao tầng chi chít thành phố Bắc Kinh, những thứ cô hằng theo đuổi, có thật là không sai không?

Thấy vậy, Tiêu Nhiên không biết nói gì thêm, chỉ siết chặt tay cô.

Đến khách sạn nơi đặt tiệc, hai người nghỉ ngơi một lát rồi xuống lầu đón khách. Phù Hiểu định đi cùng Dương Mật thì bị bạn ngăn lại, “Tao nhờ đồng nghiệp làm phù dâu rồi, mày ở bên ba mẹ tao giúp tao với, tao không muốn để ba mẹ vào bàn tiệc sớm thế.”

Phù Hiểu nhìn thẳng vào mắt bạn, cái nhìn đượm buồn, cô bỗng rất muốn bảo bạn thôi đừng gả vào nhà họ Tiêu nữa cho rồi, lời sắp thốt khỏi môi mà lại thôi, “Được rồi, tao ở đây xem ti vi với cô chú, mày cũng đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng khác…”

“Trên đời này đâu có nhiều chuyện như ý mình thế chứ.” Dương Mật cười khổ, “Mày yên tâm, tao không sao. Mày giúp tao an ủi ba mẹ tao với, tao… là đứa con gái bất hiếu.”

Sau khi Dương Mật đi xuống, Phù Hiểu đi vào phòng nghỉ, thấy ông bà Dương đang nhìn nhau cười khổ, lòng cô trĩu nặng, thong thả đi đến chỗ họ.

“Hiểu Hiểu, con không phải xuống đó à, thế thì hay quá, con mau vào nghỉ chút đi, sáng nay, con vất quá rồi. Trước giờ, con có dậy sớm bao giờ đâu, hôm nay tờ mờ sáng đã phải dậy, khổ thân con.” Bà Dương thấy cô đi đến thì thay một khuôn mặt tươi cười, dịu dàng kéo cô đến ngồi cạnh bà.

“Con không sao, tối qua con ngủ sớm mà.” Phù Hiểu cười lắc đầu, “Cô Dương, tối qua cô chú ngủ có ngon không ạ?”

“Ngủ ngon chứ, Tiêu Nhiên tháo vác lắm, chúng ta có phải lo liệu gì cho đám cưới đâu. Chúng ta không có việc gì, toàn vui chơi giải trí, ngủ tít thò lò.” Bà Dương cười hiền hòa đáp.

“Chúng ta cũng có nhiệm vụ đấy, lát nữa bọn trẻ còn kính trà chúng ta mà, mình có mang bao lì xì không đấy? Đừng có ngủ tít thò lò mà quên chuyện quan trọng này.” Ông Dương cười khà nhắc nhở.

“Mang rồi, mang rồi, còn mình nữa, chuyện gì cũng chả để ý, mình có mang bao lì xì chưa?”

“Aizzz, tôi phải kiểm tra lại cái đã.”

Các bậc ba mẹ trên đời ai cũng thế này ư? Luôn dành cho con cái mình tình yêu vô tư nhất, dù trong lòng có khổ mấy cũng quyết không để ảnh đến hạnh phúc của con mảy may. Phù Hiểu thấy mắt mình ươn ướt.

[1]举手之劳: nhấc tay chi lao, việc nhỏ, đơn giản, dễ, không tốn sức giải quyết chỉ như một cái nhấc tay.
— QUẢNG CÁO —