Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 70



Khuyên thêm vài lần nữa cũng không giữ bà nội và cô ở ăn cơm được, Phù Hiểu tiễn hai người họ đến tận sân khu nhà, bà cụ Phù cứ giục cô lên nhà chăm sóc Đường Học Chính suốt, Phù Hiểu cúi đầu không nói gì.

“Còn giận thằng bé à? Con xem, thằng bé bị ốm mà vẫn lễ phép ra gặp chúng ta, cùng chúng ta chuyện phiếm, khổ thân thằng bé. Bà thấy cậu chàng này được lắm, rất đáng tin, trông có vẻ chín chắn hơn con nhiều, nhưng phải người như thế mới chăm sóc cho con được. Con đừng vì mấy chuyện cỏn con mà lơ người ta nữa, nhá, thằng bé còn đang ốm đấy.” Bà cụ Phù dặn dò.

Bà Phù em cũng gật đầu đồng ý, “Mặt nào của cậu ấy cũng tốt, nhưng nhà họ ở Bắc Kinh liệu có xa quá không?”

“Bây giờ giao thông phát triển, đi lại thuận tiện lắm, cái gì mà xa với chả không xa.” Bà cụ Phù gạt phắt đi, cụ xót đứa cháu gái này lắm. Khi con bé chuyển đi, vốn cụ định chuyển đến sống với con bé, nhưng con bé nhất quyết không đồng ý, không cản được con bé, nên cụ đành để con bé một mình chuyển khỏi nhà con gái cụ. Mỗi khi nghĩ đến chuyện con bé còn nhỏ xíu đã phải cô đơn một mình là cụ lại rớt nước mắt. Bây giờ, với cụ, chỉ cần con bé có người ở bên làm bạn, thì con bé sống ở đâu cũng tốt, ở xa cụ cũng chẳng sao, chỉ cần một năm được gặp cháu mấy lần là cụ mãn nguyện lắm rồi.

“Cũng phải, vậy Hiểu Hiểu à, đừng đưa cô với nội nữa, mau về đi, không chừng Tiểu Đường có chuyện cần con giúp, cô với nội tự về được.” Bà Phù em khoát tay với cô.

“Cô, thật ra anh ấy…” Phù Hiểu ngẩng lên, nhìn bà nội rồi lại nhìn sang cô, định nói gì đó rồi lại thôi. Sao cô có thể nói ra những lời đó được đây?

“Cái gì?”

“… Không có gì, vậy cô với nội đi cẩn thận nhé, con lên nhà đây.”

Bà Phù em thấy cô nàng định nói gì đó rồi lại thôi thì cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là cô nàng định ca cẩm chuyện vợ chồng trẻ cãi cọ nhau thôi, tiện đó bà giục: “Thế con lên nhà đi.”

Phù Hiểu về nhà mà lòng trĩu nặng, phòng khách trống không chỉ có tiếng ti vi. Nhân lúc cô đi tiễn bà nội và cô của cô, Đường Học Chính đã gắng sức đứng lên, quay vào buồng. Tuy vờ tỏ ra mình đáng thương là một kế hay nhưng khi thật sự yếu ớt thì anh không muốn bị Phù Hiểu thấy chút nào: Mất mặt lắm.

Thế nên Phù Hiểu đi vào buồng ngủ của chủ nhà luôn, cô thấy anh đã lại nằm sấp trên giường rồi, trông anh không có chỗ nào là không ổn – trừ lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô giật mình, sờ trán anh thấy trán anh vẫn nóng lắm. Vừa nãy thôi, anh còn lởi xởi nói cười, để người ta không sao phát hiện ra anh đang không khỏe. Người đàn ông này nữa, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới tốt đây? Từ khi anh đến, không phút giây nào là cô không bị dằn vặt, cô thật muốn cố hết sức mình tránh xa anh, chỉ có vậy cô mới không bị ép đến phát điên. Nhưng mà, bây giờ, anh đang thế này, sao cô nỡ lạnh lùng với anh chứ? Huống gì, anh bị thương, anh bị ốm, đều là vì cô…

“Đường Học Chính, thay áo ngủ đi nào, mặc áo ướt dễ cảm lạnh lắm.” Trong sự dằn vặt, bất giác cô đã vào buồng dành cho khách tìm áo ngủ anh để ở buồng đó rồi cầm sang buồng ngủ của cô lay anh dậy.

Cuộc nói chuyện với bà nội và cô của Phù Hiểu đã hao hết chút sức lực còn sót lại của Đường Học Chính, hiện giờ, anh chả muốn nhấc mi mắt lên tý nào, anh thở dốc, nói: “Cứ để kệ anh, không sao đâu…”

“Không được, lưng anh còn đang bị thương, nếu để cảm lạnh thì hại người lắm, em dìu anh đứng lên thay quần áo có được không?” Thấy anh khó chịu trong người, trái tim cô cũng nhói đau, vừa nói vừa cố sức nâng anh dậy.

Thấy cô nhẹ giọng quan tâm, Đường Học Chính khi này đang chóng mặt cũng thôi không phản đối nữa, vịn vào cô đứng dậy. Anh tưởng mình vẫn còn chút sức lực, nào ngờ vừa đứng lên đã xây xẩm mặt mày, đổ luôn lên người cô, thở dốc.

Mẹ nó chứ, mẹ nó chứ! Sao anh lại yếu đến mức này cơ chứ! Lực bất tòng tâm, Đường Học Chính chửi thầm trong bụng.

Bị vật thể nặng đè, Phù Hiểu phải gồng mình lên mới đứng vững được. Cô để anh tựa đầu vào vai cô rồi rút cánh tay đang vòng qua lưng anh để đỡ anh của cô ra phía trước, lần tìm cúc áo cởi sơ mi ra giúp anh.

Trong buồng yên lặng đến mức dường như chỉ có tiếng thở của hai người hòa vào nhau, nhiệt độ trên cơ thể Đường Học Chính như lấn át nhiệt độ trên cơ thể cô. Cởi áo giúp anh mà Phù Hiểu rất muốn chạy trốn, vòng ôm này, sức nặng này, phải làm thế nào cô mới có thể quên đây? Cô đưa hai tay lên chậm rãi cởi sơ mi giúp anh, cơ thể nóng như lửa của anh khiến cô không khỏi run rẩy, ngón tay thanh mảnh của cô khi chạm lên anh cũng nhẹ run lên.

Phù Hiểu thấy các cơ trên cơ thể mình như cứng lại, vội hỏi: “Có đau không?” Trong mồ hôi có muối nên ngấm vào miệng vết thương sẽ xót lắm, lưng anh lại ướt đầm ướt đìa thế này, còn như thế suốt một lúc lâu, thế mà anh không hề biến sắc mặt.

“Em không giận anh nữa thì anh sẽ không đau…” Người đàn ông tựa đầu lên vai cô, lầu bầu gì đó cô không nghe rõ, cuối cùng gọi một tiếng với giọng cực kỳ hài lòng, “Vợ…”

Phù Hiểu cứng người lại, phải một lúc lâu sau, cô mới chậm chạp cầm chiếc sơ mi vải cotton mà anh vừa thay ra lên, khẽ chấm mồ hôi trên lưng anh. Hễ anh cựa nhẹ là cô lại khựng lại theo, đợi anh thả lỏng người mới nhẹ tay hơn chấm mồ hôi tiếp. Sau khi lau khô mồ hôi, cô mặc áo ngủ cho anh, động tác của cô mềm nhẹ như đang chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh.

Phù Hiểu đỡ anh nằm xuống, dấp khăn mặt ướt lên lau trán, lau mặt, lau cổ cho anh. Đến khi xong xuôi mọi việc thì trán cô cũng đầm đìa mồ hôi.

Đường Học Chính rất nhanh đi vào giấc ngủ. Nghe nhịp thở đều đều của anh, cô khẽ khàng, khẽ khàng ngồi xuống mép giường, đưa ngón tay lên, dịu dàng vuốt ve trán anh, khuôn mặt anh. Chỉ khi anh đã ngủ say, cô mới có thể chạm vào anh giây lát. Nhưng mà, chạm vào anh… cũng là tội lỗi phải không?

Với bà cụ Phù và bà Phù em, chuyện Phù Hiểu có bạn trai là chuyện quan trọng. Trên đường về nhà, hai người phấn khởi thảo luận, thậm chí còn bàn cả việc khi cô cháu đi lấy chồng thì phải chuẩn bị đồ cưới gì, năm nay hay sang năm cưới thì đẹp hơn. Nụ cười tươi rói nở rộ trên khuôn mặt nhăn nheo của bà cụ Phù, chợt cụ nhớ đến chuyện gì đó, “Tên đầy đủ của Tiểu Đường là gì ấy nhỉ? Để mai lên chùa, mẹ giúp bọn trẻ bói tên xem thế nào.”

Bà Phù em ngẫm nghĩ, “Hình như là Đường Học Chính.”

“Viết thế nào ý nhỉ?”

“Đường chắc là Đường trong triều Đường, Học chắc là Học trong học tập, Chính thì không biết là Chính trong chính trực hay gì khác…” Đường Học… Chính? Một cái tên đã được cất vào một góc khuất trong trí nhớ từ rất lâu chợt hiện lên trong suy nghĩ của bà Phù em, bà cố nhớ lại, năm đó, cái tên in trên biên bản đó, chính là… Đường Học Chính. Bà thầm hít sâu một hơi, bạn trai Hiểu Hiểu cũng là người Bắc Kinh, lẽ nào… Nghĩ đến đây, bà lập tức lắc đầu tự phủ nhận suy đoán của mình, sao có thể có chuyện trùng hợp vậy chứ!

Chỉ có điều: một khi suy nghĩ đó đã xuất hiện trong đầu thì khó có thể gạt nó đi lắm. Về đến nhà, bà Phù em vẫn thấp tha thấp thỏm, bà mở một ngăn kéo luôn được khóa, lôi ra một túi giấy tờ rồi đổ ra cả bàn tìm một tờ biên bản, nhìn chăm chăm vào cái tên in trên tờ biên bản đó, bà điện thoại cho Phù Hiểu mà lòng đến là bất an.

Chuông reo mấy tiếng, Phù Hiểu tiếp điện thoại, bà Phù em tán gẫu với cô mấy câu rồi làm như thuận miệng thì hỏi: “Hiểu Hiểu này, bà nội con nói muốn lấy tên hai đứa đi coi bói, tên đầy đủ của Tiểu Đường là gì thế con?”

“Cô à, con với anh ấy không thể có kết quả đâu, cô nói cho nội giùm con với.”

“Đừng nói đến chuyện đó vội, con cho cô biết tên của cậu ta trước đã.

Phù Hiểu lặng đi chốc lát, “Tên anh ấy là Đường Học Chính.”

“Là Học nào, Chính nào?” Bà Phù em truy hỏi.

Nghe vậy, Phù Hiểu thấy tim mình khẽ nhói lên, lẽ nào cô của cô… “Học trong học tập, Chính trong chính trị.”

Khớp đến từng chữ với cái tên trên xấp giấy tờ đó ư, bà Phù em trợn tròn hai mắt, suýt nữa thì thét lên, nhưng bà cố kìm mình lại, bà đoán có lẽ chỉ là trùng tên trùng họ thôi, “Nhà cậu ấy làm nghề gì? Khi nãy, cô chỉ hỏi cậu ấy qua qua, cũng không thấy cậu ấy nhắc nhiều nhà cậu ấy.”

Phù Hiểu nhắm mắt lại, nhìn người đàn ông đang ngủ mê mệt trên giường, khẽ khàng đi ra ngoài, “Anh ấy chính là người mà cô đoán đó.”

Bà Phù em bật dậy, “Hiểu Hiểu, con có biết là con đang cái nói gì không?”

“Con biết. Cô, cô cũng biết.” Cô dựa người vào tường, cô có cảm giác cơ thể mình không còn chút sức lực nào nữa.

Trợn mắt lên nhìn tờ giấy trắng với những dòng mực đen, bà Phù em nói một cách nặng nề: “Con… sắp xếp thời gian qua nhà cô một lát.” Con bé thế nhưng đã biết chuyện này? Thế sao nó còn…

“… Vâng ạ.” Kỳ thật, cô cũng hy vọng sẽ có một người khác, không phải cô, cũng không phải anh, có thể giúp họ chặt đứt đoạn nghiệt duyên này.

Cúp điện thoại, bà Phù em vẫn thấy khó mà tin nổi. Trong cái thế giới rộng lớn này, phải là loại duyên phận nào mới có thể khiến cậu ta và con bé gặp lại nhau chứ? Lẽ nào, cậu ta cắn rứt lương tâm vì chuyện năm đó, nên mới tìm mọi cách tiếp cận Phù Hiểu?

“Sao thế?” Bà cụ Phù còn muốn bàn bạc thêm với con gái, đi đến cửa buồng thì thấy con cụ gọi điện thoại, vẻ mặt trầm trọng như thể đã ra chuyện lớn gì rồi, “Chị nói chuyện điện thoại với ai thế?”

“Mẹ?” Bà Phù em không ngờ là bà cụ đột nhiên đi ngang qua, bà cuống quýt thu đống giấy tờ đang bừa bãi trên bàn lại.

“Đó là giấy tờ gì thế?” Con gái cụ bán hàng, ít dùng tới những giấy tờ dạng văn bản này lắm, bà cụ Phù chậm rãi đi vào, hỏi.

“Không, không có gì.”

“Đưa mẹ xem?”

“Không phải chuyện gì to tát đâu ạ.” Bà Phù em lo lắm, bà cụ đâu dễ gì nguôi ngoai được nỗi đau mất con trai và con dâu, giờ mà bà đột ngột nói cho cụ chuyện này, thì với sức khỏe cụ bây giờ, bà sợ cụ sẽ không chịu được.

“Đó có phải giấy tờ vụ tai nạn của vợ chồng thằng Lực Minh không?” Tuy đã có tuổi nhưng mắt bà cụ Phù hãy còn khá tinh, bà nhìn xấp giấy tờ với vẻ kinh ngạc, “Sao chị lại lấy thứ đó ra xem? Có phải chị vừa nói chuyện điện thoại với Hiểu Hiểu không?” Bà cụ bắt đầu sinh nghi, nếu yên lành thì con cụ chả lật mấy thứ này ra xem làm gì, lại còn vẻ mặt nghiêm trang gọi cho Hiểu Hiểu nữa.

Cực kỳ ân hận vì mình đã không đóng cửa, bà Phù em ấp úng kể ra ngọn ngành

Nghe xong câu chuyện, bà cụ ngồi lặng trên ghế một lúc lâu, thở dài thườn thượt một hơi, rồi lần chuỗi tràng hạt trên tay.

“Mẹ, mẹ nói xem, Hiểu Hiểu nó nghĩ thế nào mà lại làm vậy?”

Bà cụ Phù khẽ lắc đầu, “Chả trách con bé lại…” Cụ đoán là con bé yêu cậu kia rồi mới biết, trả trách ánh mắt nó nhìn cậu kia phức tạp vậy, “Aizzz…” Lẽ nào đây là định mệnh?

Bà Phù em không thấy bà cụ nói gì thêm thì dần nhớ đến một chuyện khiến bà rất là bất an. Năm đó, Phù Hiểu không muốn dây dưa gì với nhà họ Đường, bảo với hai vợ chồng bà là con bé quyết định rút đơn kiện rồi mang tro cốt ba mẹ về trước, những chuyện còn lại là hai vợ chồng bà xử lý, thế nên giấy tờ vụ tai nạn đó đến giờ vẫn ở cả chỗ bà. Lần đó, bà cũng giận lắm, lại không hiểu nổi cô cháu gái rút đơn kiện bà vì lý do gì. Thế nên, khi Phù Hiểu về rồi, bà bàn bạc kỹ với chồng, thấy nên đi đòi nhà họ Đường bồi thường. Hai vợ chồng bà tưởng chỉ đòi được mấy vạn tệ đã tốt lắm rồi, ai ngờ cái bà Đường phu nhân hống hách kia ném ngay cho họ tờ séc năm mươi vạn tệ, kêu bọn họ ký tên rồi bảo cái gì mà: người lớn cả với nhau dễ nói chuyện, thôi thì giấy trắng mực đen ghi cuộc giao dịch lại, để bà ta khỏi phải lo lắng, đề phòng.

Hai vợ chồng bà bực thì bực thật đấy, nhưng ai lại ghét tiền bao giờ. Sau khi về thị trấn S, hai vợ chồng bà chi một khoản nhỏ trong số tiền đó ra lo ma chay cho anh trai và chị dâu, lại chi tiếp một khoản nhỏ trong số đó để trang trải cho cuộc sống của Phù Hiểu, phần còn lại… bà và chồng bà cho vào quỹ giáo dục của con trai hai người, chuẩn bị để sau này cho hai anh con trai đi du học.

Chuyện đó… bà không nói cho ai kể cả mẹ bà.

Bà vốn nghĩ sẽ không ai biết được chuyện đó, thật không ngờ, hôm nay, một tình huống mà bà tưởng là không bao giờ có thể phát sinh đã phát sinh. Làm thế nào bây giờ? Nhỡ như cái cậu Đường Học Chính đó cũng biết khoản tiền nọ, thì hai vợ chồng bà biết giải thích với Phù Hiểu thế nào?

Sau khi bón cho Đường Học Chính một ít cháo và dùng cơm trưa, Phù Hiểu cho anh uống thuốc. Đợi đến khi anh ngủ say, cô mới đi sang nhà cô mình.

Vào các buổi trưa, chú thường không có nhà, hai cậu em họ ở trường cả, cô biết trong nhà tầm này chỉ có bà nội và cô. Vả lại, tầm này cũng là tầm bà nội ngủ trưa, cô chỉ cần nói cho cô mình câu chuyện thật dài, thật dài này là xong thôi. Bước vào phòng khách, cô ngạc nhiên khi thấy bà nội cũng đang ngồi ở đó.

“Nội, nội chưa nghỉ trưa ạ?” Phù Hiểu thoáng ngẩn người, cười hỏi.

Bà cụ Phù dễ dàng nhìn ra sự gượng gạo trong nụ cười của cô, cụ cũng cười, “Nội không ngủ được. Bé ngoan, đến đây với nội nào.” Cụ vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Phù Hiểu nhìn sang cô mình, thấy bà gật đầu vẻ khó xử thì không khỏi kinh hãi, nội biết rồi ư?

“Con bé ngốc này, xảy ra chuyện lớn thế sao con không nghĩ đến việc kể cho nội hả.” Cụ đau lòng, nhẹ trách cô một câu.

Phù Hiểu bước đến, ngồi xuống cạnh cụ, biểu cảm trên mặt cô là vẻ thản nhiên và khó hiểu, “Nội, nội nói gì vậy? Thời nay, chuyện tình cảm giữa nam và nữ nhẹ và nhạt lắm, cho dù con không biết đến chuyện này thì con cũng sẽ chia tay anh ấy. Anh ấy coi nhà con như biệt thự nghỉ mát, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, con không thèm anh ấy đâu.”

Bà cụ Phù nhìn Phù Hiểu lớn lên, nếu cụ còn không phân biệt được: trong lời con bé nói, câu nào là thật, câu nào là giả thì hơn tám mươi năm qua, cụ đã sống uổng rồi. Cụ cầm tay Phù Hiểu, vỗ vỗ tay cô vẻ hiền hòa, “Hai đứa con yêu nhau… Vì chuyện đó mà cậu ấy… quen con ư?”

Phù Hiểu rũ mắt xuống giây lát, sau đó lắc đầu, “Đến giờ, anh ấy vẫn chưa biết chuyện đó.”

“Cái gì?” Bà Phù em kinh hãi thốt lên, “Cái gì mà: cậu ta vẫn chưa biết chuyện đó?”

“… Năm đó, anh ấy cũng hôn mê trên giường bệnh, khi anh ấy ra viện, mọi chuyện đã kết thúc rồi, người nhà anh ấy sợ anh ấy không chịu nổi sự thật, vẫn giấu anh ấy đến giờ.”

“Sao nhà đó có thể làm thế cơ chứ!” Bà Phù em rất bất bình.

Phù Hiểu không nói gì. Thật ra, cô có thể hiểu cho cách làm của nhà họ, Đường Học Chính được cả nhà họ Đường hết mực yêu thương, chiều chuộng, nên họ có giấu anh chuyện đó cũng là bình thường. Huống gì, nếu họ không gạt anh, có lẽ sẽ không có Đường Học Chính của hôm nay.

“Thế sao hai đứa con lại quen nhau?” Bà cụ Phù vẫn không tỏ thái độ gì về chuyện này, cụ tiếp tục hỏi.

Phù Hiểu thoáng trầm tư, rồi thuật lại một cách ngắn gọn cho bà và cô nghe chuyện của cô và anh, bắt đầu từ đoạn cô gặp anh ở nhà Dương Mật.

Bà cụ càng nghe càng đau lòng, tuy cháu cụ nói nhẹ hều nhưng cụ vẫn nghe ra: thật ra hai đứa nhỏ đã yêu nhau tha thiết. Nếu không phát sinh chuyện này, cụ nghĩ có lẽ cháu gái cụ cũng chuẩn bị đưa cậu ta về ra mắt người nhà?

Sau khi kể xong, Phù Hiểu nhún vai một cái vẻ điềm nhiên, “Nội, nội đừng lo, chả phải chuyện to tát gì đâu, không có anh ấy vẫn khối người cần con mà.”

Suy nghĩ của bà Phù em thì không đơn giản như mẹ, “Con nói vậy cũng phải, tuy mọi chuyện đã qua lâu rồi, nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn là kẻ… chia tay cậu ta cũng tốt.”

Phù Hiểu chậm rãi gật đầu.