Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 83: Ngoại truyện 2



Chỉ sau một đêm mà tuyết đã phủ trắng thành phố Bắc Kinh, trên đường, những cơn gió lạnh thấu xương khiến người đi đường cứ phải run lên vì lạnh. Nhưng mấy chuyện đó vốn chẳng liên quan gì đến Mạc Vu Phi hết, bởi vì: hôm nay anh định sẽ ở lì trong tòa nhà mang họ của anh cả ngày.

“Ra đây.”

Một cú điện thoại ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của anh. Anh tức tối lừ chủ nhân của chiếc SUV đen giản dị đến mức rêu rao đang đậu ở ven đường, “Tao là osin nhà mày phỏng?”

“Lên xe.”

“Đi đâu?”

“Đến nơi mày sẽ biết.”

Thế là, trước bao ánh mắt của người đời, Mạc thiếu gia bất đắc dĩ phải trèo lên xe, ngày mai, tốt nhất là đừng để anh nghe được mấy lời đồn đãi nhảm nhí như hẹn mới chả hò, công mới chả thụ gì gì đó…

TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI? Đến đích, trán Mạc Vu Phi chảy xuống ba sọc đen, trong giờ làm việc, khi anh đang làm việc, cha đó gọi anh ra đi shopping với nó? “Mày có biết là tao còn phải họp không hả, vụ tranh chấp về quyền sở hữu mảnh đất đó rất quan trọng?” Anh cười quyến rũ, hỏi gã đàn ông không có vẻ gì là áy náy trước mặt.

“Đi mua quần áo đã.” Đường Học Chính chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng tang, anh đưa tay lên phủi những bông tuyết vương trên áo, rồi đút tay vào túi và đi vào trung tâm thương mại.

Mạc Vu Phi thở hắt ra, anh không muốn hình ảnh của anh bị sụp đổ ở chốn này, anh chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ màu cà phê, nhanh bước theo kịp bạn, anh vẫn chưa chịu từ bỏ công cuộc lôi cổ nó lại: “Tao tưởng: quần áo của mày, mày toàn quơ đại vài bộ là xong?”

“Không phải mua cho tao.” Đường Học Chính thẳng tiến khu vực chuyên bán đồ nữ, “Mua cho vợ tao.”

Nghe vậy, chỉ trong chớp mắt, cơn tức của Mạc Vu Phi bay sạch, nhưng anh lại không thể biểu hiện quá rõ cái sự hết tức của anh, đành phải vờ gắt gỏng: “Thế thì mày đưa cô ấy đi mua đi.”

Nhắc đến chuyện này, cặp mày của Đường Học Chính lập tức nhíu lại, “Cô ấy sợ lạnh, không chịu đi ra ngoài.”

“Thế thì mặc nhiều nhiều vào.”

“Bảo cô ấy mặc áo ba đờ xuy bộ đội rồi ra ngoài thì cô ấy chê xấu, dỗ thế nào cũng không chịu mặc.” Làm anh rầu ơi là rầu, cục cưng của anh chả chịu để anh yên tâm gì cả! Cô sợ lạnh, anh bảo cô mặc dày dặn chút thì cô không chịu, cô kêu mặc thế trông mập ú; Thấy cô lạnh đến tím cả môi, anh gắt cô hai câu, thế là cô dỗi, cô quay phắt đi rồi lơ anh luôn. Aizzz, anh chiều cô quá đâm làm hư cô rồi. Đường Học Chính khẽ lắc đầu, tiến vào cửa hàng chuyên bán đồ người lớn.

“Phụ nữ ai mà không đỏm chứ? Cái áo đó quê thế cô ấy lại chả không thích à.”

Dạ phải! Chỉ mình anh thấy cô mặc thế cũng đẹp thôi chứ gì? Đường Học Chính bĩu môi, với anh, vợ anh mặc cái gì chả đẹp, mặc cái áo bông to sụ ấy thì có làm sao?

“Thế thì mày tìm tao làm gì?” Mạc Vu Phi chợt trở nên cảnh giác.

Đường Học Chính liếc xéo anh một cái, “Đi một mình mất thể diện lắm.” Kiểu gì cũng phải lôi một thằng theo để nó mất thể diện cùng mình.

Mạc Vu Phi nhẩm lại ‘Tam tự kinh[1]’ một lượt.

Shop thời trang hàng hiệu vốn đã ít khách, vào giờ hành chính lại càng vắng hơn, đám nhân viên bán hàng đang nhàn đến sắp ngủ gật của shop nghe được giọng nam truyền đến thì ngay lập tức tỉnh táo lại, cuống quýt đứng lên, nở nụ cười tươi rói, nụ cười chuẩn mực của nghề bán hàng: “Chào mừng quý… ngài.” Thông thường câu chào quen thuộc của họ là: “chào mừng quý cô,” nhưng hôm nay, hai chữ “quý cô” được họ thay bằng “quý ngài” đến là thuận miệng, bởi vì người bước vào là hai anh chàng siêu đẹp trai.

Tuy đám nhân viên bán hàng cũng rất thắc mắc: lý do tại sao hai người đàn ông mà lại vào shop bán quần áo nữ mua đồ, nhưng khi nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ có giá mấy nghìn tệ trên cổ ai đó, thì họ lập tức ném mấy chuyện vớ vẩn đó ra khỏi óc, bây giờ, việc họ phải làm là: CÂU TRAI! Ba cô nhân viên bán hàng cùng ùa đến đón khách: “Xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho quý ngài ạ?”

Đường Học Chính thở dài một hơi, “Tôi cần những bộ trang phục mùa đông đẹp.” Cho cô bé hay thẹn thùng của anh.

Yêu cầu bình dị của anh khiến đám nhân viên bán hàng sững sờ, chưa có ai vào shop họ và nói muốn tìm mua một bộ đồ đẹp bao giờ.

“A, trang phục mùa đông phải không ạ? Chúng tôi vừa nhập về một lô trang phục mùa đông, để chúng tôi giới thiệu cho quý ngài.” Hồi hồn sau phút thất thần, một cô nhân viên tóc ngắn cười niềm nở, “Xin hỏi quý cô sẽ dùng những trang phục này như thế nào?”

“Hơn hai mươi tuổi.”

“Cao 1m65.”

“Hơi gầy.”

“83, 54, 86.”

Đường Học Chính liếc xéo anh một cái: “Không dám làm phiền mày.”

“Mày khách sáo rồi.”

Hai anh thi nhau trả lời khiến đám nhân viên bán hàng tò mò lắm, rốt cuộc là hai ‘ảnh’ đang mua quần áo cho ai? “Quý ngài thấy chiếc nảy thế nào?” Cô nhân viên bán hàng khéo léo rút ra một chiếc váy ngắn màu đen nằm giữa móc treo trĩu quần áo.

“Ngắn quá, không được.”

“Cô ấy không thích màu đen.”

Hai anh cùng chê bai.

“Phải dài và dày.” Đường Học Chính quét mắt khắp gian hàng, sao shop này toàn đồ ‘chỉ để làm cảnh chứ không xài được’ vậy.

“À, thế chiếc áo khoác này thì sao?” Nhân viên bán hàng mang ra một chiếc áo da thỏa mãn yêu cầu dài và dày của khách.

“Chiếc này được nè, rất dày.” Mạc Vu Phi tiến đến, ngắm nghía chiếc áo lông màu trắng.

“Cô ấy sẽ không mặc mấy bộ đồ lông lá đó.” Chỉ vì thích xem thế giới động vật thôi mà người ta đã không cho anh ăn vây cá rồi nè. Thấy trong shop không có đồ anh cần, Đường Học Chính dứt khoát bỏ đi luôn.

Mấy cô nhân viên bán hàng không thể ngăn hai anh lại, đành trơ mắt nhìn hai con cá béo núc lọt lưới.

Thế là: tất cả các shop quần áo nữ trong trung tâm thương mại bắt đầu sôi lên sùng sục, vì có hai anh chàng siêu đẹp trai (mỗi chàng đẹp một vẻ) đang không ngại ngập và không sợ mất thể diện lượn trong khu vực bán đồ cho nữ, để mua đồ cho một cô gái hơn hai mươi tuổi, dỏng dỏng cao và hơi gầy. Các cô chưa thấy hai người đàn ông hăm hở và cẩn thận khi chọn đồ cho một cô gái đến mức ấy bao giờ. Cô gái ấy là gì của hai ‘ảnh’? Người yêu? Em gái? Vợ? Hay là ngôi sao nào? Chỉ có điều, hai người đàn ông anh tuấn và phong độ theo hai cách khác nhau này rõ là không phải anh em (loại có quan hệ huyết thống với nhau) mà! Rốt cuộc thì cô gái mà hai ‘ảnh’ đều rất trân trọng ấy là ai? Cô ấy lại còn là một cô gái trẻ nữa chứ!

“À này, hay cứ mua hết đống tụi mình thấy được được, rồi mang về cho cô ấy chọn lấy.” Mạc Vu Phi không ngờ là chọn quần áo cho phụ nữ lại khó đến vậy.

“Ok, mày mua đê.”

Đặt chiếc áo mới đang cầm trên tay xuống, Mạc Vu Phi lừ anh một cái, “Mày muốn tao bị cô ấy chê bai chứ gì?” Bị cô chê là ‘trưởng giả học làm sang’.

“Tôi lấy chiếc này.” Sau hồi lâu nghiền ngẫm, Đường Học Chính đưa chiếc áo gió màu trắng dày cộp trên tay cho nhân viên bán hàng.

“Trắng quá.” Mạc Vu Phi không đồng ý.

“Da vợ tao trắng trẻo, mịn màng, mặc được.”

Lại còn là… VỢ! Một số nhân viên bán hàng sững sờ vì bất ngờ, một số khác thì tan nát cõi lòng.

“Không bằng chiếc tao chấm lúc nãy.” Mạc Vu Phi lắc đầu.

“Cổ rộng quá.”

“… Hay là tao với mày cá cược đi, cược xem Tiểu Phù Hào sẽ chọn chiếc nào.” Anh hoàn toàn không đồng ý với nhận xét của nó.

Đường Học Chính nhướng mày, “Cược thế nào?”

“Nếu tao thắng, hai chiếc này đều sẽ do tao trả tiền.”

Nhân viên bán hàng đứng cạnh đó che miệng cười, “Tiên sinh, ngài nói ngược rồi.”

Mạc Vu Phi nở nụ cười rù quyến theo thói quen, cặp mắt hoa đào híp tịt lại, “Tôi luôn nhất ngôn cửu đỉnh, ngược thì ngược.”

Một con rùa vàng vừa đẹp trai vừa lắm tiền đó nha! Ngay lập tức, câu tuyên ngôn hùng hồn của anh chàng khiến trái tim các cô nàng quanh đó loạn nhịp theo hiệu ứng domino.

Đường Học Chính híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng, “Nếu tao thắng, sau này, mày không được tặng mấy đồ linh tinh cho cô ấy nữa.”

Mạc Vu Phi sầm mặt xuống, “Sao cô ấy có thể chịu đựng được một gã nhỏ nhen như mày nhỉ?”

“Thắng làm vua, thua làm giặc.” Nó còn dám nói ra à?

“Mày đùa thật đấy à?”

“Gia nhịn mày lâu lắm rồi”

“Được, cược luôn!” Anh cũng không tin là mình sẽ thua.

Đúng lúc đó, di động của Đường Học Chính vang lên hai tiếng “píp” – có tin nhắn. Người bình thường làm gì có ai dám nhắn tin để Đường đại thiếu gia phải đọc, nhất định là tin nhắn của vợ yêu của anh rồi.

“Đường Học Chính! Em xin lỗi vì sáng nay đã gắt gỏng với anh… Nhưng mà, anh chưa nghe câu: ‘con gái đẹp vì người mình yêu’ bao giờ à? Chàng ngốc! ~~o(>_

Đọc tin nhắn mà Đường thiếu sướng rơn, vợ anh đáng yêu chết đi được.

“Mày đang nhìn cái gì thế?” Mà cười đến ngố.

Đường Học Chính cố ý chìa cho anh đọc, Mạc Vu Phi đọc xong, liền đánh rơi di động,

“Đờ, tay trơn dữ.”

Đường Học Chính đạp cho anh một cái, “Não mày trơn thì có!”

“Đã bảo là tao không cố ý rồi mà.”

“Mày định cứ hèn thế mãi à, thích vợ thằng bạn thân, ngứa mắt tất cả những người đàn bà khác?” Đường Học Chính mắng.

“Nếu người ta là vợ tao, tao cũng muốn xem: thằng nào sẽ là thằng hèn!” Nó tưởng anh hạnh phúc chắc?

Gì-gì-gì? Rốt cuộc là có chuyện gì? Rốt cuộc là hai ‘ảnh’ đang nói về vợ ai? Không lẽ là: anh chàng đẹp trai này mê vợ của anh chàng đẹp trai kia, nên hôm nay hai người kéo nhau ra đây giải quyết? Chẳng phải mấy chuyện kiểu này luôn ảnh hưởng rất nhiều đến tình bạn ư? Sao hai ‘ảnh’ lại còn nói trắng ra với nhau thế? Rốt cuộc là hai ‘ảnh’ thân nhau hay không thân nhau?

Đám nhân viên bán hàng rối rắm…

Cuối cùng, hai anh cãi nhau, tự bỏ tiền ra mua chiếc mình chấm, rồi Đường Học Chính cầm cả về nhà.

Phù Hiểu đang định mặc chiếc ba đờ xuy bộ đội đi nhà xuất bản, thấy anh về thì hãi lắm, “Sao anh đã về rồi?”

Lúc này, chiếc ba đờ xuy mà khi có mặt anh thì có nói thế nào cô cũng không chịu mặc đang bọc cô kín mít, Đường Học Chính ngoác miệng ra cười, bước đến, ôm lấy cô, mi cô mấy cái liền, “Vợ, em mặc cái gì cũng đẹp.”

“Anh nói dối, em thấy em mặc áo này xấu chết đi được.” Phù Hiểu đỏ mặt, cô không thèm tin anh đâu.

“Đẹp thật mà, không lừa em đâu.” Ngậm chiếc lưỡi của cô và mút mấy cái, sau đó, anh lôi mấy bộ đồ đông mới mua ra, “Nào, đổi áo khác lộng lẫy hơn nào.”

Anh ấy thế nhưng đi mua quần áo cho cô, Phù Hiểu cười ngọt lịm, ngắm trái ngắm phải, “Đẹp lắm.” Cô đưa tay cầm chiếc áo gió màu trắng trước.

Thấy chưa, của tao thì sẽ mãi là của tao. Đường Học Chính hài lòng lắm, quấn lấy cô, xém chút không cho cô ra ngoài luôn. Sau rốt, anh cũng đổi sang mặc một chiếc áo gió dày cộp, cùng cô vợ ăn vận lộng lẫy đi ra ngoài.

[1] Tam Tự Kinh (nguyên văn: 三字經): trong văn cảnh này, Tam Tự Kinh là từ lóng, chị những câu chửi tục gồm 3 chữ kiểu như TMD: mẹ nó chứ, vv…