Hôm sau, Đỗ Dung (vẫn lộng lẫy như mọi ngày) ngồi trong phòng Tổng biên đọc bản thảo của Phù Hiểu. Đọc xong, cô ngẩng dậy, nhìn Phù Hiểu với ánh mắt dịu dàng và đầy vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu Phù này, bố cục bài và giọng văn của em khá tốt, chỉ là… cái đoạn cảm nghĩ của phóng viên ở cuối bài có lẽ lả không được đâu.”
Cô biết ngay là Đường Học Chính lừa cô mà. Phù Hiểu vâng dạ ra điều hiểu rõ vấn đề.
“Lần này chúng ta dùng bài viết của Tiểu Hi nhé? Hy vọng lần sau em sẽ viết tốt hơn nữa.”
“Dạ, được ạ.” Chẳng phải bài phỏng vấn này vốn là của chị Lam ư? Cô cũng viết chỉ để gã Mạc Vu Phi đó không có gì để mà hoạnh họe thôi.
Ngoài cửa vang lên những tiếng gõ cửa đều đều, “Sếp tổng, Trưởng ban Thư ký của Luật sư Mạc gọi đến, nói là bên họ hy vọng sẽ nhận được bản thảo buổi phỏng vấn hôm qua trong ngày hôm nay.”
“Bên họ cần gấp thế cơ à?” Đỗ Dung lấy làm lạ, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, “Bảo Tiểu Hi gửi email và fax bản thảo của cô ấy sang cho họ đi.”
“Vâng ạ.”
Phù Hiểu chào sếp, đi ra ngoài làm việc. Lam Tiểu Hi ném cho cô một ánh nhìn ‘kỳ quái’, nhưng cũng không hạch sách gì, chỉ sai cô đi soạn lại mấy tập hồ sơ.
Không lâu sau, khi đang tập trung xem xét bản kế hoạch tuyên truyền của một dự án mới, Đỗ Dung có điện thoại:
“Tôi là Mạc Vu Phi.”
“Mạc thiếu.” Đỗ Dung không khỏi nghiêm người lại, anh ta chưa bao giờ gọi điện thoại cho cô. Hôm nay, anh ta lại đích thân gọi đến đây, hay là bản thảo của Tiểu Hi có vấn đề gì?
“Hôm qua cô cho tận hai người đẹp đến phỏng vấn tôi cơ mà, sao hôm nay chỉ có bản thảo của một người thế?”
Gì? Hỏi chuyện này à? Đỗ Dung càng thấy khó hiểu hơn, nhưng vẫn cười khẽ chống chế: “À, một trong hai cô hôm qua là phóng viên thực tập mới vào làm ở tạp chí tôi, cô ấy viết không hay lắm, nên ngại không muốn gửi sang cho anh. Thế bản thảo của Lam Tiểu Hi có vấn đề gì à? Hay Mạc thiếu không hài lòng với bài viết đó?”
Mạc Vu Phi không buồn trả lời câu hỏi của cô: “Gửi bài của cô kia sang cho tôi.”
Dù đáy lòng đang dậy sóng, Đỗ Dung cũng chỉ cười thản nhiên, “Mạc thiếu cũng coi trọng buổi phỏng vấn của chúng tôi ghê ta.”
Và cô nghe được tiếng cười khẽ đến mức khó mà nghe được của Mạc Vu Phi, “Bây giờ tôi đang rỗi, gửi sang cho tôi luôn đi.” Dứt lời, anh cúp máy luôn.
Anh yêu cầu thẳng thế nên Đỗ Dung cũng không dám dùng dằng. Cô đọc lại bản thảo của Phù Hiểu trên máy tính một lần nữa. Để chuột vào đoạn cảm nghĩ của người viết, cô thoáng do dự, cô định xóa đi nhưng rồi lại quyết để nguyên. Cô gửi email bản thảo của Phù Hiểu sang, đồng thời sai thư ký fax sang một bản.
Xong việc, Đỗ Dung vẫn thấy cần hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, thế là cô gọi Lam Tiểu Hi vào, “Hôm qua là hai em đi phỏng vấn Mạc Vu Phi nhỉ, thế hai em có vấp phải vấn đề gì không?”
Lam Tiểu Hi thì không muốn nói cho Đỗ Dung việc Phù Hiểu quen Mạc Vu Phi. Cô sợ nếu biết chuyện đó Đỗ Dung sẽ đổi sang dùng bài viết của Phù Hiểu. Bởi vì: nếu ký giả có quen biết nhân vật tạp chí phỏng vấn thì người trả lời phỏng vấn kiểu gì chả thoáng với ký giả đó hơn, và tạp chí cũng sẽ không lo bị dính vào mấy vụ kiện tụng, “Không ạ.”
“Mạc thiếu chấm Tiểu Phù?” Tuy Tiểu Phù không quá đẹp nhưng rất có khí chất, có khi là Mạc thiếu muốn đổi món.
“Không ạ.” Bữa trưa hôm qua toàn là cô với Mạc Vu Phi trò chuyện với nhau, Phù Hiểu chỉ cắm cúi ăn, mà Mạc Vu Phi cũng chả buồn ngó ngàng đến Phù Hiểu.
“À, vậy được rồi, em đi làm việc đi.”
Lại nói về Mạc Vu Phi, khi này, anh đang đọc bài viết của Phù Hiểu vừa nhận được qua email. Thư ký mang bản fax của bản thảo vào, anh cầm lấy, dựa lưng vào ghế da, đọc kỹ một lần. Đọc đến đoạn cảm nghĩ của người viết ở cuối bài, biểu cảm của đôi mắt anh từ ngạc nhiên, sững sờ, buồn cười đến lóe sáng. Anh đặt bản thảo trên tay xuống bàn, ngửa đầu lên nhìn ngọn đèn thủy tinh lộng lẫy trên trần, cười ha hả.
Lát sau, anh lại gọi cho Đỗ Dung, “Lấy bài của Phù Hiểu, bảo cô ấy sửa lại tiêu đề.”
Đỗ Dung không nén nổi ngạc nhiên: “Mạc thiếu, anh đã đọc bản thảo của Tiểu Phù chưa?” Có lẽ là chưa đâu nhỉ, nếu anh ta đã đọc rồi, sao anh ta có thể chỉ đưa ra một yêu cầu đơn giản là đổi tiêu đề chứ?
“Tôi đã đọc rồi, không cần sửa nội dung, còn những cái khác, cô thấy thế nào hợp lý thì làm.”
“Anh… anh đọc bài viết của cô ấy rồi?”
Mạc Vu Phi cười khẽ một tiếng: “Đỗ Dung, tôi đã cho phép thì về lý mà nói cô nên cực kỳ vui mừng mới phải.” Cho phép cô ta đăng bài viết về anh mang cái nội dung đó.
“Nhưng… sao lại thế ạ?” Một người có thể nói là từng trải như Đỗ Dung mà cũng phải sửng sốt, buột miệng hỏi.
“Vì dạo này tôi rỗi hơi.” Đây là lý do anh muốn chuyển đến cô ấy.
Khi Đỗ Dung báo tin đó cho Lam Tiểu Hi và Phù Hiểu, Lam Tiểu Hi đùng đùng nổi giận, cô không nói không rằng, cầm túi xách và chìa khóa xe, xoay người bỏ đi luôn.
Phù Hiểu thấy Mạc Vu Phi giở đủ trò đâm chọc cô thì có hơi khó chịu.
Thấy Phù Hiểu không có vẻ gì là vui khi bài viết của mình được Mạc Vu Phi chọn, Đỗ Dung hỏi: “Tiểu Phù, em với Mạc thiếu… ừm… trước kia có quen biết gì nhau không?” Đỗ Dung hỏi rất khéo.
Phù Hiểu không nghe ra ẩn ý trong đó, “Dạ, trước kia thì không quen biết gì ạ.” Anh ta là bạn nối khố của Đường Học Chính, không cần nghĩ cũng biết: sau này hai người sẽ còn phải tiếp xúc với nhau nhiều.
Trông cô không giống đang nói dối, Đỗ Dung không khỏi hỏi: “Thế em có biết vì sao anh ta chọn bài viết của em không?”
“Nhất định là vì anh ta quá rỗi hơi.” Phù Hiểu nghiến răng nghiến lợi rít lên.
Đỗ Dung sửng sốt, đâm ra để ý đến cô hơn.
Lam Tiểu Hi lái xe đến Công ty Luật của Mạc Vu Phi, dù chưa hẹn trước cô vẫn đùng đùng đòi gặp Mạc Vu Phi.
Nửa giờ sau, cuối cùng lễ tân cũng đưa ra câu trả lời: cho phép cô đi lên.
Lam Tiểu Hi sa sầm sắc mặt đi vào văn phòng của Mạc Vu Phi. Thấy anh đang xem hồ sơ vụ án một cách điềm tĩnh, cô cố kìm nén ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng mình, bước đến trước mặt anh, hỏi: “Mạc thiếu, chỗ nào trong bài viết của tôi làm anh không vừa ý, xin anh cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ sửa đến bao giờ anh hài lòng thì thôi.” Bài phỏng vấn anh là bài cô đã cố hết sức để viết cho hay, thế mà anh lại chẳng coi ra gì. Anh thà chọn bài của con ả Phù Hiểu non tay đó chứ không thèm bài của cô. Sao cô có thể nuốt được cơn tức này!?
“Anh…” Làm Tiểu Hi cáu tiết đến không nói ra lời, đột nhiên, cổ áo cô bị ai giật mạnh, bóng anh trùm lên cô và cứ thế anh hôn mạnh lên đôi môi đỏ thắm của cô.
Cô trợn tròn đôi mắt tuyệt đẹp của mình lên, nhưng cũng không nỡ tránh anh.
Hôn xong, Mạc Vu Phi đưa ngón cái lên rờ đôi môi đã sưng vù lên của cô. Nhìn vào đôi mắt hoa đào của anh, cô như sa đà vào cám dỗ chết người. “Được rồi, bây giờ anh đang bận, tối anh sẽ gọi cho em sau.”
“Sao anh dám…”
“Không muốn?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Lam Tiểu Hi khi này là sự pha trộn của đủ loại biểu cảm: vui, buồn, giận, hài lòng, khó chịu, vv… Cô cắn mạnh môi dưới, lườm người đàn ông đã ngồi về bàn công tác một lúc lâu. Sau rốt, cô chà giày cao gót bày tỏ sự không hài lòng của cô, mắng một câu: “Anh thật đáng ghét.” Rồi xoay người rời đi.
Lại thu phục thành công một người đẹp, nhưng Mạc Vu Phi không có vẻ gì là vui mừng, anh khẽ hừ một tiếng, liếc thoáng qua bản thảo đặt cạnh đó, tiếp tục làm việc.
Số báo có đăng bài phỏng vấn Mạc Vu Phi đã thu được thành công lớn, khuôn mặt điển trai trên trang bìa của anh chàng cứ gọi là hút phái nữ ầm ầm, rồi việc một người luôn không thích trả lời phỏng vấn như anh chàng nhận lời mời phỏng vấn của một tạp chí cũng trở thành tin sốt dẻo trong giới trung thượng lưu thành phố. Vốn là một tạp chí tập trung vào nhóm độc giả thu nhập cao và lượng tiêu thụ chỉ ở mức vừa phải, thế mà số báo có bài phỏng vấn Mạc Vu Phi lại cháy hàng trên tất cả các sạp báo, đồng thời cũng nhận được nhiều phản hồi tích cực từ phía độc giả, mà nguyên nhân chính là do đoạn cảm nghĩ của người viết cực kỳ chính xác nhưng cũng đầy dạn dĩ cuối bài.
Trong quán bar Ngoạn Gia, một hội viên giơ cao tờ tạp chí, cười sằng sặc, đọc lên: “Với bạn bè, nhìn như vô tình nhưng thật ra rất chí tình, với phụ nữ, nhìn như đa tình nhưng thật ra rất vô tình… Ha ha ha, là ai ăn gan báo vậy ta?”
“Đưa tao xem nào,” Một hội viên khác giật lấy, đọc tiếp: “Tuy là một cổ phiếu tốt và rất có tiềm năng, nhưng rủi ro khi đầu tư cực lớn, tin là đã có rất nhiều cô gái mất hết vốn gốc… Thị trường chứng khoán nhiều rủi ro, người chơi cổ phiếu phải cẩn thận.” Đọc đến dòng cuối cùng, anh chàng cũng không nhịn được, cười rũ rượi cùng đám bạn: “Chính xác! Chính xác!”
“Ai mà tài năng thế nhở?” Anh chàng cạnh đó ghé đầu vào, nheo mắt nhìn xuống cuối trang, “Phóng viên thực tập: Phù Hiểu?”
“Đúng là nghé mới sinh không sợ hổ mà!” Hóa ra là lính mới của giới phóng viên.
“Vấn đề là Tổng biên tập báo ấy cũng dám đăng bài này cơ?”
“Chắc bọn họ phải để Mạc thiếu đọc trước rồi chứ?”
Lý Giản Tình cũng ghé vào xem cùng, tuy cô không phải hội viên của Ngoạn Gia nhưng đến đây chơi khi rảnh rỗi thì vẫn được. Cô đọc lướt qua một lượt, sau đó, một nụ cười tươi rói bỗng nở trên gương mặt vốn rất ít cười (trừ khi ngồi với khách hàng) của cô: “Ừm, bài phóng vấn hay phết. Vương Tiểu Xuyên nè, hay anh cũng nhận trả lời phỏng vấn đi.” Hôm đi sắm quần áo với Phù Hiểu, cô đã biết việc cô ấy đến báo này công tác rồi, cô không ngờ là chỉ sau một buổi sáng, cô ấy đã trở nên cực kỳ nổi tiếng.
Vương Tiểu Xuyên vã mồ hôi lạnh đầy trán, anh biết ngay là người đàn bà này sẽ không bỏ qua cho anh mà.
Dứt lời, Lý Giản Tình lôi điện thoại ra gọi thật, gọi thẳng cho Phù Hiểu, “Alo, Phù Hiểu à. Vương Tiểu Xuyên đọc được bài báo cậu viết thì ghen tỵ lắm, cậu có thể viết cho anh ấy một bài không?”
Ê ê…
“Tốt quá, không lừa cậu đâu… Cậu hứa rồi đó nha. Anh ấy thì lúc nào chả rảnh, cậu bảo với Tổng biên tập của cậu một tiếng là được.” Cô ấy có thể viết ra áng văn tuyệt vời thế về Mạc thiếu nên cô rất hiếu kỳ: không biết cô ấy sẽ nhận xét Vương Tiểu Xuyên – gã playboy lăng nhăng nhất nhì thành phố – thế nào… Cô có nên cung cấp ít tư liệu ‘nóng’ cho cô ấy không nhỉ?
“Ủa, chị dâu, chị quen cô phóng viên này à, cô ấy là ai thế?”
Vì lên giường với Tiêu Thiển Thiển một lần khiến Lý Giản Tình bị chế giễu nên Vương Tiểu Xuyên cũng hơi chột dạ, đành phải cam chịu sự sắp đặt của cô nàng. Anh đặt mông xuống ghế: “Là người mà chúng mày không đắc tội nổi.” Ngẫm lại vụ này, bản thảo của Phù Hiểu có thể được đăng nhất định là vì có cô ta Đường thiếu làm hậu thuẫn. Anh chết chắc rồi…
“Ồ!” Câu tuyên bố trên của Vương Tiểu Xuyên làm mọi người càng hừng hực khí thế tìm hiểu về cô phóng viên tên Phù Hiểu, thành phố Bắc Kinh có thêm người này từ bao giờ thế? Và cô ta là ai mà đến cả Mạc Vu Phi và Vương Tiểu Xuyên cũng không dám trêu vào cô ta?
“Phù Hiểu… Tên cô ta là Phù Hiểu phải không? Cứ để đó cho tao!” Một anh chàng thuộc tuýp siêu siêu thích moi bí mật của người khác hí hửng phủi tay, rút di động ra gọi nheo nhéo.”
“Tao cũng đi điều tra xem thế nào.”
“Điều tra ra thì bảo với tao một tiếng nhá.”
“Me too!”
Việc một lời cùa mình khơi dậy quyết tâm tìm ra sự thật của cả đám khiến Vương Tiểu Xuyên không khỏi tròn mắt ngỡ ngàng. Sao chúng nó thông minh thế không biết, người biết tường tận chân tơ kẽ tóc lù lù ngay trước mắt chúng nó, thế mà không đứa nào thèm mở mồm ra hỏi? Vậy thì cái tin giả mà anh đang muốn truyền anh biết truyền kiểu gì?
“Anh sắp thê thảm hơn cả chết rồi đấy.” Lý Giản Tình hờ hững buông một câu. Từ việc Đường thiếu kết hôn cũng không mời mấy người đó có thể thấy anh ta giấu vợ yêu như giấu báu vật hiếm có trên đời, thế mà Vương Tiểu Xuyên còn khơi dậy trí tò mò của đám người chỉ giỏi sinh sự này, Vương tiểu Xuyên thật… bi đát.
“Bài viết đó của em được đăng rồi?” Nghe được tin này, Đường Học Chính quả có hơi ngạc nhiên. “Mạc Vu Phi trực tiếp yêu cầu đăng bài em viết?”
“Đúng vậy, chả biết gã đó thù hằn gì em mà lại dùng cách đó để chỉnh em. Em đã bảo là không thể đăng bài của em rồi mà Tổng biên tập còn không chịu. Em thật chả còn mặt mũi nào mà gặp chị Lam nữa.” Nên biết là những nhuận bút cho những bài phỏng vấn quan trọng kiểu này là cao lắm, huống hồ bài phỏng vấn Mạc Vu Phi vốn là của chị ấy, bị cô lỡ cướp đi: “May mà chị ấy hiền, không giận em.”
Đường Học Chính đâu thèm quan tâm mấy chuyện lặt vặt ấy, anh là anh để bụng thái độ của Mạc Vu Phi kìa. Tuy thằng đó cũng không phải người chăm chăm trau chuốt hình tượng bản thân gì nhưng nó cũng không dễ dãi đến mức cho phép một phóng viên bất kỳ viết về nó kiểu đó trên báo. Xem ra: quả là nó có để ý Phù Hiểu đôi chút… Nghĩ đến đây, anh không khỏi cau mày.
“Này, anh đang nghĩ đi đâu đó?” Mà không tập trung gì cả. Phù Hiểu gọi anh qua cửa sổ webcam.
“Không có gì.” Đường Học Chính lập tức hồi hồn.
“Nếu anh mệt thì đi nghỉ sớm đi.” Ngày nào cũng phải đến khuya mới có thời gian rảnh để chat webcam với cô.
“Anh muốn chuyện phiếm với em một lát nữa.”
Phù Hiểu nhìn say đắm khuôn mặt tuấn tú trên cửa sổ webcam, tỳ cằm lên gối, nắm chặt vỏ gối. Do dự giây lát, cô cắn môi, hỏi: “Anh… thế bao giờ thì anh về ạ?” Cô thừa nhận là cô sắp không chịu đựng nổi, ngày ngày, hễ nghĩ đến anh, lòng cô lại nhức nhối, càng ngày cô càng nhớ anh da diết hơn.
“Chỉ một tháng nữa thôi là anh về với em rồi.” Nhìn vẻ mặt yêu kiều của cô khi cô nói nhớ anh, cơ thể anh như cháy lên ngọn lửa, anh ước gì có thể kéo cô ra khỏi cửa sổ webcam để mà âu yếm cho thỏa nỗi nhớ nhung. Được cái: ngày mai, sau bao ngày bận tối mắt cuối cùng anh cũng có một đêm rảnh rỗi. Anh đã chuẩn bị sẵn chuyên cơ rồi, mai anh sẽ về Bắc Kinh một chuyến.