Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 35





" Sư phụ, chuyện này là thế nào?" Ân Ly mang túi đeo mà lúc nào cũng bên mình đưa lên trước mặt lão Khang Dương: " Từ lúc giữ nó ta đã cảm thấy có gì không đúng rồi, đêm qua lại phát sáng kỳ lạ, hại ta mơ thấy giấc mơ đó."
" Mơ?" Nhìn vật đưa trước mặt mình, lão lại nói: " Vi Sư từng nói vật này vốn thuộc về ngươi, nó cho ngươi thấy gì vi sư không thể đoán trước."
" Không thể đoán trước? Giấc mơ đó không như những lần khác, ta nhìn thấy thiên hạ này đều tiêu rồi."
" Ngươi vừa nói cái gì?"
Ân Ly đeo trở lại túi vào thắt lưng, y ngồi xuống bên cạnh lão Khang Dương: " Trời đất rung chuyển, vạn vật bị nuốt chửng, không còn lại gì cả."
Lão nhìn Ân Ly: " Mang những gì ngươi nhìn thấy nói lại một lần."
" Được." Ân Ly kể về giấc mơ của mình đến một chi tiết cũng không sót: " Đó là tất cả những gì mà ta thấy, sư phụ người nói, hắn có thể nào chính là hoàng đế 600 năm sau mà người từng nói với ta."
" Rất có thể là như vậy."
Ân Ly nghi ngờ nhìn lão: " Sư phụ rõ ràng cũng có mặt ở đó, người lý nào lại không thể chắc chắn?"
" Ngươi cũng biết nói 600 năm sau, vậy ngươi nên hiểu ta của hiện tại vẫn chưa thể chứng kiến chuyện đó."
" Người nói cũng phải." Ân Ly lấy Bích Thủy từ trong túi ra, xoay xoay ngọc trong tay: " Sư phụ nói ta có khả năng nhìn thấy những việc có thể xảy ra?"
" Đúng vậy." Lão trầm giọng: " Ngươi được sinh ra từ kết hợp hai dòng máu có sức mạnh Vân Ấn và Linh khí, sở hữu khả năng này cũng không phải lạ."
" Nếu đã là có thể xảy ra, nói như vậy nhân sinh bị hủy này còn có cách cứu?"
" Ngươi nói không sai."
" Ta nhìn thấy, kẻ đó...!hắn muốn ta hồn phi phách tán."
Lão Khang Dương khẽ liếc nhìn Ân Ly, thấy y như vậy có chút lộ ra vẻ sợ hãi thì dùng tay xoa đầu y: " Không cần lo lắng, ngươi không phải bây giờ đã bình an chuyển thế rồi hay sao?"
" Cho dù là vậy cũng thật khiến ta không ngừng run rẩy, ta không muốn chết...!không muốn biến mất đi." Ân Ly siết chặt Bich Thủy: " Ta vẫn chưa thể nói với phụ hoàng mình chính là Huyền Kỳ."
" Để ngươi mạo hiểm chuyển thế làm sai lệch quy luật nhân sinh, càng không thể để hắn nhận ra quá sớm.

Chỉ sợ rằng đến cả mạng kiếp của ngươi cũng khó lòng báo trước, nhất định phải cẩn thận."

" Ta hiểu rõ điều đó, nhưng sư phụ...!"
" Ngươi còn gì muốn hỏi?"
" Người nói ta sinh ra trở thành Ân Ly, mệnh duyên của mình 600 năm cũng đã bị cắt đứt.

Nói như vậy tương lai mà ta nhìn thấy kia tại sao vẫn còn tồn tại?"
" Tuy nói muốn thay đổi thì thật dễ, nhưng mệnh duyên này không phải nói liền có thể cắt đứt.

Một khi linh hồn của ngươi vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, không có gì có thể khẳng định ngươi sẽ không trở về với chính số kiếp của mình."
" Đó chính là lý do mạng kiếp của ta sẽ đến đúng chứ?" Thấy Lão im lặng để trả lời mình, Ân Ly thật không dám nghĩ đến hậu quả sẽ ra sao nếu mình không thể vượt qua được.

Nếu đến cả linh hồn cũng sẽ tiêu tan, như vậy y đến một cơ hội để nói cùng Minh Hạo cũng sẽ không có: " Sư phụ...!ta...!"
" Từ giờ vẫn còn ba năm, không cần quá vội.

Vi sư sẽ rời đi một thời gian, ngươi phải tự lo chính mình."
" Sư phụ muốn đi?"
" Đại sư huynh ngươi gây đại họa, không thể không lo.

Trong vòng hai năm vi sư nhất định trở lại, hai năm này ngươi hơn hết không được làm việc tùy ý, tránh dẫn đến khả năng không có cách cứu vãn."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Tam ca, tam ca huynh xem.


Ân Ly đến rồi."
Giờ học đã sớm bắt đầu, khi tất cả đang tập trung nghe giảng thì lại nghe thấy cửu hoàng tử Cung Ly Lung la lớn gọi tam hoàng tử.

Lý thái phó đưa tay lên miệng ho một tiếng nhắc nhở: " Khụ, cửu điện hạ.

Chúng ta hiện vẫn còn trong giờ giảng bài của lão phu."
" Ta...!"
" Nếu điện hạ cảm thấy lời giảng của ta không cần phải nghe cũng có thể không cần đến học viện, lão phu sẽ thay điện hạ bẩm báo lên hoàng thượng một tiếng."
" Xin lỗi lão sư."
" Ngu ngốc." Thất hoàng tử Cung Minh Hòa xem vẻ ngờ nghệch của đệ đệ thì mắng một tiếng, hắn lại không nhìn đến xem như không thấy.
Tứ hoàng tử Cung Duy Anh khẽ cười, trong lòng vui khi thấy người gặp họa: " Đáng đời ngươi, lão thập đến ngươi mừng cái gì chứ."
" Ta...!ta chỉ là...!"
" Thưa lão sư." Đúng lúc Ly Lung không biết nên làm gì cho phải, tam hoàng tử Cung Duy Tự đứng lên đỡ lời: " Cửu đệ cùng với thập đệ độ tuổi ngang nhau, cũng như vậy thường ngày thân thiết hơn.

Hôm nay Ân Ly lại không đến khiến Ly Lung lo lắng, vừa nhìn thấy người từ xa đã vội mừng đến quên mình vẫn đang trong giờ giảng bài.

Cửu đệ vì quan tâm thập đệ mà mắc lỗi, xin lão sư đừng vì vậy mà tức giận."
" Tam ca!"
" Ùm...!" Lý thái phó vuốt chòm râu của mình gật gật đầu, nghe thì thật sự tam hoàng tử muốn thay cửu hoàng tử xin lỗi, thế nhưng lão đương nhiên thấy hắn chính là muốn đe dọa.


Lão thường ngày đối với các vị hoàng tử muốn có uy không phải dựa được vào thân phận lão sư của mình, mặc khác mỗi lần có người không nghe lời lão sẽ báo với hoàng thượng, bọn họ tự sẽ thật ngoan ngồi im nghe giảng.
Vừa rồi chiêu cũ này hiệu lực đương nhiên không giảm, chẳng qua tam hoàng tử lại biết dùng đến thập hoàng tử để áp chế lại.

Nếu bây giờ Lý thái phó thưa đến hoàng thượng, lẽ dĩ nhiên việc thập hoàng tử đến muộn cũng không thể bỏ qua không nói đến.

Lý thái phó cũng không dại gì dám đến bắt lỗi Ân Ly trước mặt hoàng đế, như thế chẳng khác nào tự mình sợ rằng sống đã quá lâu: " Nếu tam điện hạ đã nói như vậy, lão phu cũng không muốn làm lớn chuyện ảnh hưởng đến hoàng thượng."
" Tạ lão sư không trách phạt."
" Cửu điện hạ lần sau vẫn phải chú ý hơn."
" Ly Lung vâng lời lão sư dạy." Cửu hoàng tử vừa kính cẩn thưa Lý thái phó, sau đó lại lập tức xoay sang Cung Duy Tự: " Cảm ơn huynh, tam ca."
" Nên làm."
" Gì chứ." Duy Anh không vui, y tức giận liếc Cung Ly Lung: " Ngươi là dạng người gì, làm sai còn bắt ca ca của ta xin lỗi thay?"
" Duy Anh."
Duy Tự đương nhiên nghe thấy những lời này, hắn chỉ khẽ nhắc một tiếng tứ hoàng tử liền im lặng.

Ngồi ngay cạnh thấy Cung Minh Hòa cười chế giễu mình, y đối với cửu hoàng tử càng không vừa mắt.
" Từ bên ngoài đã nghe tiếng tranh luận không nhỏ, đã có chuyện gì sao?"
" Ân Ly." Ly Lung chỉ mới vừa rồi còn hứa sẽ nghe lời, chỉ vừa nhìn thấy Ân Ly thì đã để bay mất cả.

Y chạy vèo qua trước mặt Lý thái phó khiến mặt ông biểu hiện khó xem đến nhường nào: " Ta còn nghĩ hôm nay ngươi sẽ không tới."
" Sáng nay đến Tự Kinh điện vốn chỉ muốn hỏi sư phụ một số chuyện, cũng không nghĩ sẽ làm lỡ giờ học của lão sư."
" Vậy sao?" Ân Ly cười với Ly Lung lại nhìn một lần khắp phòng học, cửu hoàng tử lập tức đã hiểu mới nói: " Đại hoàng huynh trở về rồi, sáng nay cũng có tới, nhưng từ lúc lão sư chưa đến đã bị phụ hoàng cho người truyền lệnh huynh ấy cũng phải đến chính điện hôm nay."
" Phụ hoàng đúng là không cho đại ca nghỉ ngơi được một lúc mà." Cung Minh Luân hơn ba tháng trước đã nhận lệnh rời hoàng thành, đến thị sát lũ lụt ở Hằng Dương thuộc Huyền Bắc Linh do Kinh Bắc Vương cai trị.

Nếu không phải biết hắn trở về sẽ đến học viện tìm mình, y cũng sẽ không đến đây hôm nay.

" Thập hoàng tử, nếu người đã đến rồi cùng nên vào chỗ đi thôi."
Nghe lời nhắc nhở của Lý thái phó, Ân Ly lúc này mới chú ý mình đang làm gián đoạn giờ giảng của lão.

Y mỉm cười cúi người hạ mình: " Ân Ly đến trễ, khiến lão sư tức giận rồi, ta tự mình xin nhận phạt."
" Lão phu không dám, thập điện hạ hành lễ lớn như vậy ta sẽ tổn thọ mất." Lý thái phó ức nghẹn trong lòng lại không thể nói ra, thập hoàng tử này rõ ràng biết lão sẽ không phạt được mình vậy mà vẫn muốn làm khó dễ?
" Lão sư xin trách phạt."
" Khụ...!khụ...!" Lão vỗ lại xoa ngực mình, giọng khàn khàn: " Ta trong người cảm thấy không khỏe, không thể tiếp tục giảng bài.

Hôm nay đến đây thôi, các vị điện hạ nhất định phải nộp bài vào ngày mai."
Mọi người đều im lặng không biết nên nói gì, lão sư chính là đang muốn trốn vấn đề phải phạt thập hoàng tử.

Nhìn người vội bỏ đi mà Ly Lung vừa kinh ngạc vừa bội phục: " Ân Ly ngươi thật giỏi quá đi, vài câu đã khiến lão sư bỏ đi luôn rồi."
" Ta cũng không có giỏi đến vậy a." Ân Ly thở dài, trong lòng thật sự thấy có lỗi với lão thái phó đã cao tuổi.

Nhưng y hôm nay thật không có hứng nghe giảng bài, đến cũng là vì muốn gặp Minh Luân, nếu đã không thấy người thì đương nhiên phải tìm cách rút lui.
" Thập đệ." Cung Duy Tự không tỏ ra quá thân thiết, hắn bước qua Ân Ly chỉ nói một câu thì đi mất: " Đại ca nói sau khi hạ triều huynh ấy sẽ đến Hòa Ninh cung thỉnh an Lâm phi."
" Đa tạ tam ca."
" Tam ca, chờ đệ với." Ly Lung gọi Duy Tự rồi lại kéo Ân Ly: " Ân Ly, ta đi đây.

Lần khác phải đến tìm ta chơi."
" Được." Ân Ly gật đầu cười nhìn Ly Lung bị Duy Anh đẩy ra xa không cho đến gần Duy Tự, phía sau lại có tiếng xem thường.
Cung Minh Hòa lướt qua Ân Ly: " Dựa vào gương mặt có được sự sủng ái của phụ hoàng, ta xem ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu.".