Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 56





Sáng sớm tại Hòa Ninh cung xảy ra một chuyện không ngờ đến, Di phi lại có nhã hứng muốn đến thỉnh an Lâm phi.

Đứng đã một hồi lâu vẫn chưa nhận được ý của Lâm Ninh, Xuân Di cứ như vậy mỏi chân đợi người từ từ mà uống hết một tách trà khiến sắc mặt đã vô cùng khó xem: " Tỷ tỷ, có phải muội đã làm gì đắc tội khiến tỷ đây không được vui?"
Lâm Ninh nghe nói thì tỏ vẻ ngạc nhiên: " Muội muội đột nhiên sao lại nói vậy, lý nào có chỗ tiếp đón không chu đáo?"
" Đây...!tỷ sẽ không vì muội không vừa mắt mà khiến phải đứng hầu chuyện đúng chứ?"
" Ra là vậy." Lâm Ninh mỉm cười: " Muội muội suy nghĩ đã quá nhiều rồi, ta lý nào lại hẹp hòi như vậy, cho dù thật không vừa mắt cũng sẽ không dùng đến cách ấu trĩ như vậy."
" Tỷ...!"
Nhìn Xuân Di tức đến nghẹn đỏ mặt mà không dám nói lại quả thật có chút thỏa chí, đúng lúc lại nghe tiếng cười của Huân nhi bên cạnh, Lâm Ninh hơi liếc mắt nhắc nhở mới nói tiếp: " Chẳng là ta nghe nói Di phi muội đây lúc thỉnh an thái hậu nương nương, cũng không cần cho phép đã có thể tùy tiện chọn vị trí thích hợp cho mình.

Ta cũng thật không biết muội sẽ vì bản cung chưa lên tiếng đồng ý mà cứ như vậy hành lễ, nếu muội không nói ra ta đây cũng không được biết."
" Đây..." Không ngờ đến lần trước mình muốn thị uy với các phi tần lại bị Lâm phi chỉnh, Xuân Di nhanh chóng lấp liếm: " Là do khi đó muội muội vào cung chưa lâu, chưa biết nhiều phép tắc trong cung.

Ngay cả thái hậu cũng không có ý trách cứ, tỷ tỷ mong đừng để bụng."
" Ta nào có để bụng chứ, muội muội nhanh miễn lễ đi."
" Tạ ơn tỷ tỷ." Được lắm, ngươi cứ đắc thắng đi, ta xem ngươi còn có thể tỏ uy thế được đến khi nào.


Di Phi nuốt lại cơn tức vào bụng, nàng mỉm cười xinh đẹp: " Muội nghe nói đại hoàng tử đã đến chỗ của Lâm thừa tướng."
" Đúng là vậy." Ra là đến để điều tra về Tiểu Luân: " Muội muội đến không phải chỉ để hỏi việc này thôi chứ?"
" Đương nhiên không phải, muội được các tỷ muội khác nói lại, gần đây mỗi khi dùng bữa hoàng thượng đều ở chỗ của tỷ tỷ, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ."
" Muội muội quá lời, ta nào dám so bì với muội." Còn dám đến ra oai với ta, ngươi nghĩ mình đang dựa vào cái gì để lấy được sủng ái đây? " Hậu cung này, chỉ có Hòa Ninh Cung của ta là gần với Thái Dương điện nhất.

So với việc hoàng thượng chỉ tiện đường đến chỗ ta dùng cơm sao có thể đáng ngưỡng mộ hơn việc mỗi đêm người đều bãi giá Di Thúy cung của muội."
Di Phi tỏ ra thẹn thùng cúi đầu: " Nhận được sự sủng ái của hoàng thượng là phúc phận của muội, chỉ sợ muội vẫn còn thiếu sót không thể hầu hạ người thật tốt, chỉ mong có thể được tỷ tỷ chỉ bảo nhiều."
" Đúng là không biết mắc cỡ." Huân nhi khó chịu mắng thầm một câu, nàng đúng là rất khâm phục chủ tử của mình.

Lâm phi là ai chứ? Chỉ xinh đẹp trẻ trung một chút, nữ tử thôn quê như cô ta có thể so sánh sao.

Nếu là nàng đã sớm chỉnh chết cô ta từ lâu, để không còn mặt dày đi khoe khoang ân sủng của hoàng thượng khắp nơi như vậy.
" Muội từ rất sớm đã có nấu một ít thức ăn, nhưng nếu chỉ dùng một mình thì thật quá buồn tẻ, thuận tiện không biết có thể ở chỗ tỷ cùng dùng bữa hay không?"
" Hừ...!" Lâm Ninh khẽ nhăn mày, loại người thế này nàng đã sớm đuổi đi từ lâu, nhưng nghĩ nếu ý đồ thật sự của cô ta là muốn điều tra việc Minh Luân tại sao không có mặt ở thủ phủ, cô ta lại cho rằng mình đang che dấu điều gì mới sớm đuổi người thì thật rắc rối.

Ít nhiều ảnh hưởng của Xuân Di đến hoàng đế cũng không phải là nhỏ, nếu cô ta lợi dụng nói gì đó với Minh Hạo thì thật không hay.

" Không thể được." Huân nhi không chịu nổi da mặt dày của ả nữ nhân này mà lên tiếng: " Mọi người đều biết hoàng thường thường khi vẫn dùng bữa ở đây, nương nướng nhất định muốn chen vào là có ý gì?"
" Đây...!" Xuân Di giống như định mắng, nhưng nàng lại tay che miệng như chế giễu nói: " Cung nữ này cũng thật không biết quy củ đi, tỷ tỷ có phải đã quá dung túng hay không?"
" Huân nhi." Lâm Ninh nghiêm giọng: " Không được vô lễ."
" Nô tỳ biết tội."
Nàng cũng biết tính tình của a đầu này, đúng là làm trước rồi mới biết suy nghĩ.

Lâm Ninh mỉm cười: " Là do ta không quản được cung nữ của mình, muội muội sẽ không để bụng chứ?"
" Tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi." Di phi ra ý cho các cung nữ mang vài món ăn của mình đến lại nói: " Muội chỉ mới học được từ các cung nhân ở ngự thiện phòng, tay nghề kém cỏi, hy vọng tỷ tỷ không chê bai."
" Muội có lòng rồi." Lâm Ninh đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của mình: " Ta không biết muội lại chu đáo đến vậy, sớm đã chuẩn bị thiện bên liên trai tại hậu viên.

Thôi thì cứ mang đến đó, chúng ta cùng chờ hoàng thượng đến dùng muội thấy thế nào?"
Giống như mọi chuyện đã đi theo ý mình, Xuân Di cười thầm một tiếng cũng lập tức đứng lên: " Tất cả đều nghe theo tỷ tỷ."
Nhận ra Di phi vừa đưa mắt ra ý gì đó với cung nữ của mình, Huân nhi trong lòng lo lắng cô ta đang có ý đồ gì đó, nếu không cũng chẳng tự nhiên chạy đến muốn làm kỳ đà mất mặt mũi như vậy.

Nàng đợi người đã đi mới kéo tay Tiểu Linh: " Ta thấy có gì đó không ổn."
" Không ổn?" Tiểu Linh bình thường cho dù tính tình có chút trẻ con không biết đoán ý chủ tử nhưng cũng hiểu ra Huân nhi đang nói đến điều gì: " Huân nhi tỷ tỷ, tỷ đang nghi ngờ Di phi kia muốn làm gì đó hại...."

" Không cần phải nói ra đâu."
Tiểu Linh đưa tay bịt miệng mình: " Vâng."
" Nương nương tuy trước mặt kẻ khác lúc nào cũng tỏ uy thế như vậy nhưng thật ra con người vô cùng đơn giản, lại không biết mấy trò hãm hại lẫn nhau trong hậu cung.

Không biết đã bao lần bị kẻ khác bày mưu tính kế đều là do có đại hoàng tử và thái tử mới thoát nạn, nhưng hiện tại họ lại không có ở đây."
" Vậy...!vậy phải làm sao? Di phi này ta thấy rất đáng ngờ."
" Chính vì vậy ta mới cần ngươi giúp, bây giờ ngươi mang theo lệnh bài rời cung đến thừa tướng phủ."
" Sau đó?"
" Đương nhiên là nói với thừa tướng lập tức xin vào cung đến gặp nương nương, người có vân ấn, nếu có mặt ở đây ta tin Di phi cũng sẽ không dám làm điều gì ngu ngốc."
Tiểu Ly hiểu ra mà gật đầu: " Được, ta lập tức đi ngay."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Từ Lương thái úy đi lại trong căn nhà bỏ hoang ở khu ngoại thành nơi ít người dân sinh sống, trong lão ta có vẻ vừa lo lắng vừa sợ hãi, chợt nghe thấy tiếng mở cửa liền hoảng sợ đến giật bắn mình.

Nhìn thấy một nữ nhân choàng áo đến phủ kín đầu lão ta mới thở ra nhẹ nhõm: " Cuối cùng đã đến rồi."
" Đại nhân sao lại gọi ta đến vào lúc này, có phải có tin tức gì được gửi về từ Huyền Bắc Linh."
Từ thái úy xua tay: " Chính là không có mới khiến ta lo lắng." Lão đảo mắt nhìn tới lui rồi nói nhỏ: " Nếu đã phát hiện sự thật hơn nữa người Thương Lăng cũng đã hành động, vậy cớ gì một tin tức cũng không được gửi về hoàng thành."
" Chuyện này quả thật ngài không hề lo lắng thừa."
" Đúng vậy." Từ thái úy xoa trán: " Chắc chắn việc chúng ta ngăn chặn mọi thứ và cả bán tin tức cho ngoại nhân có để đã bị đoán ra, thế nên thái tử và An tướng quân mới không đưa tin trở về.


An phu nhân, chúng ta nên làm thế nào?"
Chi Nhàn gương mặt vẫn không một chút lo lắng: " Nếu biết được thì đã thế nào, hiện toàn bộ Bắc địa đang nằm trong sự kiểm soát của người Thương Lăng."
" Nhưng...!"
Theo như ta nghĩ, đại hoàng tử thật ra không ở phủ thừa tướng mà đã bí mật theo sau đến Huyền Bắc Linh.

Một lần có thể mượn tay người Thương Lăng tiêu diệt toàn bộ kẻ cản đường, không có hoàng tử tranh quyền ta xem làm sao Lâm phi và thừa tướng có thể đối đầu với thất hoàng tử."
" Nhưng không phải An tướng quân cũng ở đó, nếu bị kéo vào theo tính cách của ngài ấy nhất định sẽ giúp đỡ Kinh Bắc Vương và thái tử.

Phu nhân thật sẽ không cảm thấy gì chứ?"
Chi Nhàn ngưng động mọi cảm xúc trên gương mặt, sau đó ánh mắt lại giống như chứa đầy u buồn: " Có thể duyên phận phu thê của chúng ta chỉ đến đó thôi."
" An phu nhân."
" Chi Nhàn nhận được sự giúp đỡ của các vị đại nhân, trong lòng vô cùng cảm kích.

Ta sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà làm ảnh hưởng đến đại sự của chúng ta, lập thất hoàng tử lên ngôi thái tử kế vị."
" Người quá lời rồi, tất cả bọn ta đều nhận được nhiều ân nghĩa của Đinh lão gia và Đinh phu nhân.

Cho dù họ đều đã không còn nữa, chúng ta đều sẽ làm hết sức mình để đưa An phi khỏi lãnh cung và thất hoàng tử lên ngôi thái tử.".