Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 27



Đỗ Hành nằm trên giường, đầu óc mơ màng muốn ngủ một lát, kết quả vừa chạm giường lại không ngủ được.

Hắn nhìn trần nhà, suy nghĩ như tuyết rơi, đầy trời bay lả tả.

Hôm nay hắn thành thân, nói thật lòng, niềm vui cưới được người mình yêu đã có từ lúc đính hôn, còn điều mong chờ nhất chính là đêm tân hôn.

Hắn rất coi trọng chuyện này, dù sao cũng là lần đầu tiên, tuy chưa ăn thịt lợn nhưng cũng thấy lợn chạy rồi, vấn đề không lớn lắm.

Hắn băn khoăn có phải quá nhanh không?

Nhưng đây là triều Đại Vân, nhập gia tùy tục thôi.

Hơn nữa, theo hắn biết, nếu đêm tân hôn không động phòng thì là sự sỉ nhục đối với tân lang tân nương, hắn không thể đối xử với Tiểu Mãn như vậy, lúc trước mở miệng cầu hôn là chính mình.

Nhưng… hắn và Tiểu Mãn quen biết thật sự chưa lâu, tính ra chưa đến nửa năm.

“Phu quân, chàng ngủ rồi sao?”

Đỗ Hành còn chưa nghĩ ra kết luận thì bên ngoài đã yên tĩnh, phu lang của hắn đã về phòng.

Nghe thấy tiếng Tần Tiểu Mãn, hắn bừng tỉnh.

Dù sao quyết định thế nào cũng là do hắn đơn phương, còn phải xem ý Tiểu Mãn, cậu muốn thế nào thì hắn chiều theo, cậu không muốn thì ép cũng vô dụng.

Tần Tiểu Mãn vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Một lúc sau vẫn không nghe thấy Đỗ Hành trả lời, cậu bèn thẳng người dậy, rón rén đi tới.

Thật sự ngủ rồi sao?

Cậu có chút thất vọng nhưng cũng hiểu, tửu lượng Đỗ Hành không tốt, hôm nay uống nhiều rượu như vậy, mệt mỏi ngủ sớm cũng là lẽ thường.

Dù sao ngày sau còn dài mà.

Cậu ngồi xuống mép giường, đang cởi quần áo thì bỗng nhiên một bàn tay từ trong màn vươn ra ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng kéo vào giường.

“Mọi người về hết rồi à?”

Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành: “Dạ, về hết rồi ạ.”

“Chàng vẫn chưa ngủ sao?”

Đỗ Hành kéo Tần Tiểu Mãn vào trong chăn, đầu xuân ban đêm vẫn còn lạnh: “Chưa ngủ.”

Rượu cũng đã tỉnh, nghỉ ngơi một chút, vừa hay.

Làm chút chuyện khác cũng không tệ.

“Sao còn bận tâm chuyện ngoài kia, ta đâu có nấu ăn dở.”

Tần Tiểu Mãn cựa quậy người, áp sát vào Đỗ Hành ấm áp.

Đỗ Hành nắm lấy tay Tần Tiểu Mãn: “Ta bận tâm là đêm nay chúng ta thành thân.”

Mắt Tần Tiểu Mãn bỗng nhiên sáng lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn Đỗ Hành: “Đúng rồi, vậy chúng ta có thể sinh hài tử chưa ạ?”

Đỗ Hành khẽ cười, đôi khi Tiểu Mãn thẳng thắn như vậy cũng tốt.

Thấy cậu chủ động như vậy, hắn cũng đoán được là thế này, trong lòng có chút đắc ý, nhưng nhìn đôi mắt trong veo của cậu, hắn lại thấy hơi ngại ngùng với ý nghĩ xấu xa của mình.

Hắn vừa muốn nói lại thôi: “Mệt cả ngày rồi, đệ có mệt không?”

“Không mệt ạ, với lại chuyện này cũng đâu có mất nhiều sức.”

“Sao lại không mất sức?” Đỗ Hành nghe vậy ho khan một tiếng, ít nhiều cũng bị đả kích: “Ta chỉ là tửu lượng kém thôi, thân thể không yếu đuối vậy đâu.”

Tần Tiểu Mãn nhe răng cười, lập tức lật người lên trên người Đỗ Hành, nhanh nhẹn cởi dây lưng của hắn.

Tai Đỗ Hành đỏ ửng, xem ra hoàn toàn là hắn lo xa, Tiểu Mãn nào có phải người biết chờ đợi.

Cũng tốt, tình cảm sâu đậm hay không đâu phải hoàn toàn quyết định bởi thời gian dài hay ngắn, bọn họ cũng đã tìm hiểu nhau kha khá, tốt hơn rất nhiều người khác.

Hắn an tâm để Tần Tiểu Mãn cởi quần áo cho mình.

“Chàng trắng thật đấy!”

Tần Tiểu Mãn ngồi trên người Đỗ Hành, nhìn làn da mịn màng của hắn, không khỏi cảm thán.

Đỗ Hành bị nhìn chằm chằm như vậy cũng thấy ngại ngùng, đưa tay che đôi mắt tò mò của Tần Tiểu Mãn.

Hắn nghiêng đầu thổi tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, nâng chân một cái đã đè Tần Tiểu Mãn xuống.

Sờ soạng định động tay động chân, Tần Tiểu Mãn lại đẩy hắn ra: “Chàng làm gì vậy, đè ta như vậy thở không nổi, sao ngủ được.”

“Hả? … Vậy đổi tư thế khác.”

Đỗ Hành nghĩ cậu không thích bị đè trực diện, định để cậu nằm sấp, nhưng Tần Tiểu Mãn lại kêu la như vậy chắc cũng không ngủ được.

Đỗ Hành ngẩn người, dừng tay, vừa rồi còn tốt mà, sao lại không phối hợp nữa: “Không phải nói muốn sinh hài tử sao?”

“Sinh hài tử thì sinh hài tử, liên quan gì đến việc đè ta ngủ chứ.”

“…”

Đỗ Hành im lặng một lúc, nghĩ chắc là do mình chưa có kinh nghiệm, hơn nữa Tiểu Mãn lại là ca nhi, có lẽ có phong tục khác.

Vì thế, hắn khiêm tốn hỏi: “Vậy thì sinh thế nào?”

Tần Tiểu Mãn đáp: “Thì sinh thế nào thì sinh thôi.”

“?”

“A?”

“Hồi nhỏ ta thấy cha và a cha ngủ chung, cha cởi trần, không lâu sau a cha có đệ đệ.”

Xin lũi vì chèn ngang nhưng mà hề quá nha Tiểu Mãn =))))

Cha lớn của cậu là người đọc sách, không giống những người thôn quê mùa hè nóng bức là cởi trần nằm đất, chỉ có khi ngủ với cha nhỏ mới cởi trần.

Tuy không ai nói cho cậu biết sinh con thế nào, nhưng chuyện này lâu ngày tự khắc cậu cũng suy ra được.

“…”

“Vậy đệ có nghĩ tới khi hai người họ ngủ trần cùng nhau có làm gì khác không?”

Tần Tiểu Mãn ngáp một cái: “Còn làm gì được nữa, ngủ chứ sao, tối muộn rồi không ngủ thì làm gì. Chẳng lẽ cởi quần áo đóng cửa phòng để ăn cơm?”

Đỗ Hành nhất thời nghẹn lời, hắn rốt cuộc đang mong chờ và rối rắm điều gì, cởi hết quần áo rồi mới nói chuyện này với cậu.

Tần Tiểu Mãn hơi buồn ngủ, rúc vào trong chăn ấm áp ngủ như chết.

Đỗ Hành chưa tắm, trên người còn hơi mùi rượu, nhưng cơ thể vẫn rất thơm tho, cậu rất thích, vì vậy ôm lấy cánh tay hắn, áp mặt vào vai trần của hắn.

Cảm thấy Đỗ Hành vẫn chưa có ý định ngủ, cậu đưa tay vỗ nhẹ vào vai hắn như dỗ trẻ con: “Phu quân ngủ đi, ngủ ngon mới sinh được con xinh xắn. Ngủ kiểu oái oăm thì con sinh ra cũng không xinh.”

Đỗ Hành cảm thấy đắng miệng.

“Ta có thể cứng rắn được không?”

Nhưng lại không đợi được câu trả lời, người bên cạnh đã thở đều đều, khuôn mặt say ngủ áp vào vai hắn, hơi thở phả vào ngực hắn.

Hắn cúi mắt nhìn Tần Tiểu Mãn một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, nhẹ nhàng đặt cậu nằm ngay ngắn trên gối, mặc lại áo lót, dậy đi nhà xí.

Lúc về người đã lạnh, chui lại vào chăn mới đỡ hơn.

Đỗ Hành kéo ca nhi đang ngủ say hình chữ X vào lòng, dưới ánh sáng lờ mờ, bất đắc dĩ véo mũi Tần Tiểu Mãn: “Ngày thường như đóa cúc nhỏ, hoá ra lại ngây thơ như củ cải trắng, ai dạy đệ vậy?”

Người trong lòng dùng khuôn mặt ngủ yên bình trả lời hắn, chính là vì không ai dạy mới thế này.

Đỗ Hành thở dài, tự an ủi, cũng may là ca nhi đêm nay ngủ không ngáy.

Sáng hôm sau, hai người dậy hơi muộn.

Đỗ Hành đêm qua không ngủ được, quầng thâm dưới mắt, sắc mặt hơi tiều tụy, còn Tần Tiểu Mãn thì ngủ rất ngon, dậy rất tỉnh táo.

Đồ ăn thừa hôm qua khá nhiều, một số thức ăn đã chia cho bà con lối xóm, hiện tại còn thừa canh thịt lợn và nửa con gà.

Hai người hâm nóng lại đồ ăn rồi ăn, hôm qua dọn bàn ghế, bát đũa khắp nhà, hôm nay phải trả lại cho từng nhà.

Tần Tiểu Mãn thắng xe bò, cùng Đỗ Hành chất đồ lên xe, vội vàng đến nhà chủ nhân của bộ bàn ghế.

“Mãn ca nhi đến đấy à?”

Tần Tiểu Mãn dừng xe ở ngoài sân, gọi vọng vào: “Ngô phu lang, bát đũa mượn nhà huynh, đệ mang trả lại đây.”

Cậu và Đỗ Hành xuống xe, khuân đồ vào nhà, nhà họ Ngô cũng ra phụ giúp, đi theo còn có vài người phụ nữ trong thôn đến nói chuyện phiếm.

Mọi người cùng nhau khuân đồ vào nhà.

Đỗ Hành ở lại xe kiểm kê xem còn sót đồ gì không, mấy người phụ nữ nhìn hắn, cười tủm tỉm.

“Ngô phu lang, huynh kiểm tra lại xem đủ chưa?”

Tần Tiểu Mãn bê bát đũa vào bếp, vỗ tay bảo mọi người kiểm tra.

“Cũng chỉ có mấy cái bát đĩa này thôi, ta liếc mắt là thấy ngay.”

“Vậy được rồi, đa tạ phu lang cho mượn, nếu không thì tiệc cưới nhà ta chẳng biết xoay sở thế nào.”

“Bà con xóm giềng cả mà, nói chi cho xa xôi, hôm qua tiệc cưới nhà đệ làm linh đình thật đấy, từng ấy bàn mà đồ ăn chất như núi. Phu quân nhà đệ khéo tay thật.”

Nhắc đến Đỗ Hành, Tần Tiểu Mãn liền đắc ý: “Tay nghề phu quân ta đúng là không chê vào đâu được.”

Nghe vậy, người phụ nữ và mấy người khác trong phòng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Đỗ Hành, che miệng cười khúc khích, kéo Tần Tiểu Mãn lại: “Mãn ca nhi, thế còn cái kia của nhà ngươi thì sao? Có lợi hại không?”

Tần Tiểu Mãn không hiểu ý, nhưng nhìn hai người cười gian xảo, tự biết họ đang trêu chọc mình, tuy không biết nói gì nhưng phu quân của cậu cái gì cũng lợi hại: “Đương nhiên là lợi hại rồi.”

Thấy Tần Tiểu Mãn không hề e dè, hoàn toàn không giống những cô nương ca nhi mới cưới, nhắc đến chuyện này là đỏ mặt, ngại ngùng, họ lại càng hứng thú: “Thật à? Mấy lần?”

Tần Tiểu Mãn càng mơ hồ, chẳng hiểu “mấy lần” là gì, vì không muốn bị coi thường, cậu cũng lanh trí hỏi ngược lại: “Thế còn nhà các tỷ thì mấy lần?”

Nghe vậy, hai người phụ nữ nhìn nhau, cười to hơn.

Những người nông nhàn tụ tập lại với nhau không phải bàn chuyện ruộng đồng thì cũng chỉ là vài câu chuyện tiếu lâm mua vui, thấy Tần Tiểu Mãn hỏi vậy, một người liền đáp: “Chồng ta lớn tuổi rồi, nhiều lắm thì hai lần, sao bì được với thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi chứ, không bằng bọn trẻ khoẻ mạnh đâu.”

“Đúng đấy, giờ thời gian cũng ngày càng ngắn, không còn như xưa nữa.”

Hai người phụ nữ đã lấy chồng vài năm không khỏi thở dài.

Tần Tiểu Mãn càng thêm hoang mang.

Hai người phụ nữ ngừng cảm khái, vẫn chưa buông tha việc bát quái với Tần Tiểu Mãn: “Nói mau, Đỗ Hành nhà ngươi thế nào?”

Tần Tiểu Mãn im lặng, do dự giơ tay lên, định ra dấu ba, thì người phụ nữ kia lại tưởng cậu giơ năm ngón, liền kêu lên: “Năm lần!”

Vợ nhà họ Ngô cũng trợn mắt: “Đỗ Hành nhìn mảnh khảnh thư sinh, không ngờ lại lợi hại vậy!”

Tần Tiểu Mãn định giải thích, nhưng đã đến nước này, cũng không tiện sửa lại, cậu gật đầu: “Không sai, chính là vậy.”

“Mãn ca nhi số hưởng thật.” Ánh mắt hai người phụ nữ đầy hâm mộ: “Không chỉ đẹp trai, mà còn…”

“Tiểu Mãn, xong chưa?”

Đang nói, giọng Đỗ Hành vang lên bên ngoài.

Tần Tiểu Mãn vội vàng nói: “Ngô phu lang, Trương nương tử, ta đi trước nhé, còn phải đi mấy nhà nữa.”

“Ừ, được rồi. Mãn ca nhi không vào ngồi chơi à?”

Tần Tiểu Mãn ít khi nghe thấy phụ nữ trong thôn mời mình như vậy, không rõ là vì mình cũng lấy chồng giống họ hay vì vừa rồi kể chuyện hợp ý họ.

Dù sao người ta đã niềm nở với mình, cậu cũng vui vẻ đáp: “Được ạ!”

Nhìn mọi người ra sân, Ngô phu lang nói: “Nghe nói mấy người gầy gầy trông có vẻ yếu ớt nhưng lại rất lợi hại, không ngờ là thật.”

“Đám cưới là phải náo nhiệt, huynh nhìn Đỗ Hành kia, quầng thâm mắt rõ ràng, chắc chắn là đêm qua bị hành hạ cả đêm.”

“Vậy mà Mãn ca nhi vẫn tỉnh táo.”

“Chỉ có mệt chết trâu, huynh có nghe nói cày hỏng ruộng bao giờ chưa.”

Nói rồi hai người phụ nữ lại cười phá lên.

Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn vui vẻ trở về, vừa rồi thấy toàn phụ nữ nên hắn không đi theo: “Nói chuyện gì mà lâu vậy?”

Tần Tiểu Mãn kéo dây cương, thành thật đáp: “Chẳng hiểu các nàng cười cái gì, cứ hỏi ta chàng có lợi hại không.”

Đỗ Hành nghe vậy đỏ mặt: “Hả?”

“Ta nói là họ hỏi…”

Tần Tiểu Mãn tưởng Đỗ Hành không nghe rõ, liền nói lớn hơn, chưa nói hết câu đã bị Đỗ Hành vội vàng ngăn lại.

“Vậy đệ nói sao?”

“Ta đương nhiên nói lợi hại rồi!”

Đỗ Hành sờ mũi, với tính cách của Tần Tiểu Mãn, hắn thấy câu trả lời này hợp lý.

“Nhưng mà họ lại hỏi mấy lần, chả hiểu hỏi gì nữa, ta chẳng hiểu gì cả.”

“…”

Tần Tiểu Mãn vui vẻ nhìn Đỗ Hành: “Ta nói năm lần, ai cũng hâm mộ chàng hết!”

“Cái gì!”

Đỗ Hành nghe vậy suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi xe.

Tần Tiểu Mãn thấy phản ứng mạnh mẽ của hắn, vội vàng nắm chặt dây cương: “Sao thế?”

Đỗ Hành cảm thấy lẫn lộn, hắn cười gượng: “Không… chỉ là thấy đệ giỏi ăn nói thôi, nhưng sau này vẫn nên ít giao thiệp với họ thì hơn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đỗ Hành: Thịt còn chưa ăn được miếng nào mà đệ đã nói ta ăn năm bát rồi!
— QUẢNG CÁO —