Mấy ngày nay, Tần Tiểu Mãn cùng Đỗ Hành đến nhà Tần Hùng để phụ giúp việc cỗ bàn, lại đi mượn bàn ghế của bà con lối xóm.
Thỉnh thoảng, cậu lại cùng hắn ra đồng xem xét hoa màu.
Ruộng vườn trong nhà nhiều, mỗi lần đi nom cũng mất kha khá thời gian.
Mỗi lần ra đồng, Đỗ Hành đều gặp cảnh người trong thôn cãi cọ, đấu võ mồm, khi thì nhà này kêu gà nhà kia giẫm lên hoa màu, khi lại vịt nhà nọ chạy vào ruộng nhà kia.
Trong thôn, những chuyện cỏn con này cứ lặp đi lặp lại.
Hai vợ chồng trẻ ra đồng cũng chỉ vì lo lắng gia cầm của người trong thôn giẫm đạp lên hoa màu nhà mình. Cãi nhau một trận thường cũng chẳng giải quyết được gì.
Mạ non trên những thửa ruộng màu mỡ lớn nhanh như thổi, xanh mướt và khỏe mạnh.
Mạ trên ruộng cằn tuy không cao bằng mạ trên ruộng màu mỡ, lá cũng không dài bằng, nhưng dù sao cũng đang lớn.
Tần Tiểu Mãn không rõ là do đất cằn bỏ hoang nhiều năm, nay được khai khẩn nên mới tốt tươi như vậy hay là vì nguyên nhân nào khác, dù sao mạ lên tốt là cậu vui rồi.
Đỗ Hành hỏi: “Chẳng lẽ không phải nhờ ta bón phân cho ruộng mà mạ mới tốt tươi như vậy sao?”
Tần Tiểu Mãn cười đáp: “Được rồi, được rồi, công lao của chàng cả đấy.”
Hai người cùng đi dọc bờ ruộng, đến xem khu đất cằn lớn nhất nhà mình, ước chừng ba mẫu.
Tần Tiểu Mãn nói: “Nếu năm nay ruộng ấy mà cũng được mùa, thu được ba thạch lương thực thì tốt biết mấy.”
Một mẫu ruộng màu mỡ thường cho thu hoạch hai thạch lương thực, nếu được mùa còn nhiều hơn, nhưng ruộng cằn thì kém một nửa là chuyện thường.
Tần Tiểu Mãn chưa bao giờ kỳ vọng quá nhiều vào mảnh ruộng cằn nhà mình, chỉ mong được bằng một nửa ruộng màu mỡ là mừng rồi.
Hai người vừa nói vừa đi đến xem mảnh ruộng lớn nhất, từ xa, Đỗ Hành đã thấy có vài người đứng trước ruộng, đang chỉ trỏ bàn tán điều gì đó.
Tần Tiểu Mãn nhíu mày, vội vàng chạy tới.
“Chậm thôi!”
Đỗ Hành gọi với theo, vội vàng đuổi theo.
“Ồ, Mãn ca nhi đến rồi đấy à.”
Vợ của Triệu lão tam đứng bên bờ ruộng, chống nạnh, nhìn người đang thở hổn hển chạy tới, bà ta hất hàm nói: “Mạ nhà ngươi bị vàng lá rồi kìa.”
Tần Tiểu Mãn chẳng buồn để ý đến giọng điệu chế giễu của mụ đàn bà kia, vội vã chạy ra bờ ruộng.
Mảnh ruộng này, cậu và Đỗ Hành không phải ngày nào cũng đến xem, thứ nhất là ruộng bậc thang cao, lại ở tít đầu nguồn nên gia cầm không chạy đến đây được, rất yên tâm.
Mấy hôm nay không đến, hôm nay vừa nhìn, lá mạ vốn xanh mướt giờ xuất hiện những vệt vàng trắng, gần như khắp cả ruộng đều như vậy.
Mạ bị bệnh thì chậm lớn, không những không ra lá mới mà còn thấp bé hơn mạ ở ruộng khác.
Một mảnh ruộng lớn như vậy khiến Tần Tiểu Mãn chết lặng.
Nếu cứ thế này, đừng nói ba thạch lương thực, liệu có thu hoạch được gì không còn chưa biết.
“Ruộng này lớn vậy, chắc cũng phải ba mẫu đấy. Giờ bị bệnh hết cả rồi, biết làm sao đây.” Vợ Triệu lão tam khoanh tay, nói với mấy người hàng xóm đang xem ruộng cùng: “May mà nhà Mãn ca nhi ruộng nhiều, chứ nếu là nhà khác thì chỉ có nước lên chùa thôi.”
“Haiz, Mãn ca nhi, mạ nhà ngươi tính sao giờ? Theo ta thì lúc trước không nên gieo nhiều như vậy, tham thì thâm, cứ trồng mấy ruộng màu mỡ là đủ ăn rồi.”
Tần Tiểu Mãn đang buồn phiền, nghe vậy liền trừng mắt nhìn vợ Triệu lão tam: “Chuyện nhà ta không cần bà lo, lo chuyện nhà bà đi.”
“Đứa ca nhi này tính tình lớn quá nhỉ, ta có ý tốt hỏi han mà ngươi hung dữ cái gì!”
Vợ Triệu lão tam chống nạnh, ưỡn ngực định cãi nhau tiếp thì Đỗ Hành chạy đến, vội vàng kéo Tần Tiểu Mãn về phía mình.
“Nếu đã thích nói mát, thì cũng đừng trách người khác nói năng khó nghe.”
Đỗ Hành đứng giữa hai người, hắn cao lớn, vợ Triệu lão tam dù đanh đá đến mấy, ngước lên nhìn cũng thấy mình thấp bé hơn hẳn.
Dù sao cũng ngại đôi co với đàn ông, mụ ta cũng không dám ưỡn ngực lên dọa người nữa.
Mụ ta hừ một tiếng: “Ỷ đông hiếp yếu, hai vợ chồng nhà các người đúng là biết bắt nạt người khác.”
“Ruộng nhà các người, coi như bỏ rồi!”
Vợ Triệu lão tam chậc lưỡi hai tiếng, Tần Tiểu Mãn giơ tay định đánh, bị Đỗ Hành giữ chặt: “Kệ bà ta nói đi, đừng để ý.”
Tần Tiểu Mãn tức đến hai má đỏ bừng, cuối cùng cũng bị Đỗ Hành giữ lại, không đánh nhau với mụ ta: “Cầu trời khấn phật cho hoa màu nhà bà đừng có chuyện gì đấy!”
Vợ Triệu lão tam tuy tức vì không mắng lại được hai vợ chồng, nhưng thấy ruộng nhà họ bị bệnh thì trong lòng lại hả hê. Lần trước, không ít người trong thôn đem chuyện cỗ bàn hai nhà ra so sánh, mụ ta đã sớm ấm ức trong lòng. Nay thấy mạ nhà Tần Tiểu Mãn bị bệnh, cơn tức mới tiêu tan, sao có thể không vui cho được.
Mấy người hàng xóm đang đứng xem an ủi Tần Tiểu Mãn và Đỗ Hành vài câu: “Ruộng cằn thiếu dinh dưỡng, cây mạ thường bị vàng úa.”
“Hay là bón thêm phân xem sao, tuy phải mua phân bón, nhưng vẫn hơn là mất trắng cả mùa.”
Lời của bà con lối xóm cũng có lý, nhà nào có ruộng cằn cũng thường xuyên bị mạ vàng úa, nghĩ đến cảnh mất mùa thì ai cũng xót xa.
Tần Tiểu Mãn mím môi gật đầu, nhưng giữa mày vẫn không giãn ra.
Sau khi mọi người xem náo nhiệt xong bỏ đi, Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành xắn ống quần xuống ruộng.
“Chàng làm gì vậy?”
Đỗ Hành cúi người xuống ruộng, thử nước rồi ngẩng lên nhìn.
“Ta xem thử là bị làm sao.”
Tần Tiểu Mãn thở dài: “Ruộng cằn cỗi, thiếu dinh dưỡng. Người mà thiếu muối thiếu chất thì tóc còn bạc màu, huống hồ gì cây cối.”
Đỗ Hành leo lên bờ, lau bùn đất trên chân: “Không chỉ thiếu dinh dưỡng, mạ còn bị lạnh nữa.”
Mảnh ruộng này đúng là hơi bạc màu, nhưng lúc trước Đỗ Hành đã bón không ít khô dầu, có thể nói là nhiều nhất trong các mảnh ruộng cằn, bởi vì ruộng này lớn nhất.
Tần Tiểu Mãn không tin: “Giờ là lúc nào rồi mà còn bị lạnh, lúc trước tháng ba gieo mạ cũng đâu thấy vàng lá.”
“Mảnh ruộng này vốn dĩ đã cao, lại nhiều nước, phía trên còn gần rừng cây.” Đỗ Hành chỉ tay lên trên: “Đệ xem rừng cây kia, toàn là cây lá to. Cành lá sum suê che mất nửa mảnh ruộng, ban ngày nắng cũng không chiếu tới được, nhiệt độ nước thấp hơn ruộng khác. Lâu dần, bùn đất cũng lạnh.”
Tần Tiểu Mãn lo lắng, nếu chỉ là do đất bạc màu thì còn có thể bón thêm phân tưới thêm nước, nhưng nếu là do bị lạnh thì cậu cũng không biết phải làm sao.
Đỗ Hành nói: “Thả bớt nước ra ngoài đi. Còn lại thì cứ làm theo lời ta.”
Tần Tiểu Mãn khoanh tay hỏi: “Chàng có cách gì?”
Đỗ Hành thả bớt nước trong ruộng ra. Hắn lấy xương heo tích trữ trong nhà ra giã nhỏ thành bột, lại trộn thêm vôi vì sợ đất không đủ kiềm.
Hắn vác một bao tải lớn bột xương đi rắc vào gốc từng cây mạ bị bệnh.
Việc này tuy nhẹ nhàng hơn cấy mạ, nhưng lại không dám chậm trễ, sợ chậm một ngày thì cây mạ bị héo lại càng ít đi.
Hai người làm việc từ sáng sớm đến tối mịt mới xử lý xong tất cả số mạ.
Tần Tiểu Mãn mỏi đến nỗi không đứng thẳng lưng nổi, cậu ném thùng xuống ngồi bệt bên bờ ruộng, nói với Đỗ Hành: “Đêm nay chúng ta khỏi lăn lộn trên giường nữa.”
Đỗ Hành cũng mệt mỏi: “Còn tâm trí nghĩ đến chuyện đó nữa.”
Tần Tiểu Mãn cười, làm xong việc, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng nhìn mạ vàng úa cả mảng, trong lòng cậu vẫn canh cánh nỗi lo. Nhà nông cả tâm trí đều đặt vào ruộng vườn, coi cây mạ như con cái mình, thấy bị bệnh sao mà không xót xa cho được.
Cậu không biết cách của Đỗ Hành có hiệu quả không, nhưng bản thân cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đặt hết hy vọng vào đó.
Đêm xuống, hai người đều đau lưng mỏi gối, nhà nhà đã tắt đèn đi ngủ.
Gió đêm hiu hiu, Đỗ Hành một tay xách thùng tro đã dùng hết, nhìn cánh đồng mênh mông vắng lặng.
Trên trời đã thấp thoáng ánh trăng, bên cạnh là một ngôi sao sáng lấp lánh như thường lệ.
Trời như thế này, mai chắc chắn là một ngày nắng đẹp.
Đỗ Hành sờ lên đầu ngón tay của Tần Tiểu Mãn đang đứng bên cạnh, móng tay hơi thô ráp của cậu lướt qua lòng bàn tay hắn, khẽ khàng như gãi, hắn liền nắm chặt tay cậu.
Gió đêm tháng Năm mang theo hơi thở của đầu hạ, nhưng vẫn còn chút se lạnh của tháng Ba. Cái nóng cái lạnh hòa quyện, gió lùa qua mặt vẫn lạnh buốt.
Nhưng nắm tay nhau rồi thì cả hai bàn tay đều ấm áp, lòng cũng ấm áp theo.
“Sao lại nắm tay ta?”
Đỗ Hành khẽ cười, sao lại nắm tay cậu ư? Đương nhiên là vì thích cậu, thích nên mới nắm tay cậu.
“Trời tối quá, ta không thấy đường về nhà.”
Tần Tiểu Mãn tin thật, vẫy vẫy tay trước mặt Đỗ Hành, thấy hắn vẫn tỉnh bơ, trông thật sự giống người mù: “Vậy ta cõng chàng nhé?”
“Mệt đến bước chân còn không nhấc nổi, còn cõng ta à?”
“Ta cõng không được chắc!” Tần Tiểu Mãn ném cái thùng xuống, định ôm lấy chân Đỗ Hành: “Lại đây nào!”
Đỗ Hành né người: “Ta tự đi được.”
“Đi cái gì mà đi, ta lâu rồi không cõng chàng, lại đây mau.”
Tần Tiểu Mãn đuổi theo túm lấy hắn, như gà mái xù lông, chắp tay sau lưng, ngồi xổm trước mặt Đỗ Hành: “Nhanh lên nào.”
“Không cần.”
“Ta đã ngồi xuống rồi mà chàng còn nói không cần!”