“Ôi chao, nhìn Mãn ca nhi dữ dằn ghê. Sau này cũng là bà con xóm giềng, chúng ta nghe nói chuyện vui nên mới ghé qua xem sao, sau này gặp mặt cũng dễ chào hỏi chứ.”
“Đúng đấy, giấu giếm làm gì, gọi ra cho mọi người xem nào.”
Tần Tiểu Mãn đứng ở cửa, chẳng buồn quan tâm những lời khách sáo này: “Đâu phải khỉ diễn trò, có gì mà xem. Nhà các thím không thiếu đàn ông mà xem, chạy sang nhà người ta làm gì, không sợ chồng giận à?”
Mấy bà tới xem náo nhiệt nghe vậy mặt mày xị xuống, biết rõ Tần Tiểu Mãn nói chuyện khó nghe, thật chẳng nể mặt ai: “Xem Mãn ca nhi giấu người kỹ thế, đúng là sắp lấy chồng rồi khác hẳn.”
Tần Tiểu Mãn đáp: “Lấy chồng thì phải khác chứ.”
Người phụ nữ vừa nãy đi lấy hành hỏi: “Thật là tên què à? Sao lại ưng thằng què? Thím nói thật nhé, mấy ca nhi làng bên tìm được chồng lành lặn cả, sao cháu không bằng đứa ở làng bên cạnh?”
Tần Tiểu Mãn nói: “Què què cái gì, chỉ là bị thương ở chân, phải đi khám đại phu thôi.”
“Còn phải tốn tiền mời đại phu nữa à! Đụng tới xương cốt thì tốn kém lắm! Chẳng phải nuôi không à!”
Tần Tiểu Mãn nghe không nổi những lời này nữa, chống nạnh nói: “Khám bệnh có mấy đồng mà đã kêu nuôi không, vậy nhà thím gả con gái, chuẩn bị mấy ngàn tiền hồi môn chẳng phải còn tốn hơn à.”
“Này, cái thằng này…”
Tần Tiểu Mãn lười đôi co với đám phụ nữ này, bèn nói: “Lạnh thế này, các thím chắc chưa ăn cơm, ta về nấu cơm đây, không giữ các thím lại nữa, kẻo muộn bữa sáng.”
Thấy người ta sắp đi, mấy bà vội hỏi: “Thế bao giờ làm đám cưới?”
Tần Tiểu Mãn đáp: “Đến lúc đó nhất định mời các thím.”
Mấy người phụ nữ thấy Tần Tiểu Mãn như gà mẹ bảo vệ con, biết hôm nay không thấy được người, bèn nói vài câu chua chát rồi lần lượt bỏ đi.
Tần Tiểu Mãn nhìn theo họ rồi đứng ở cửa một lúc, nét mặt hung dữ lúc nãy cũng dịu xuống.
Cậu thở dài, chuyện thôn phụ lắm chuyện cậu nghe quen rồi, cũng chẳng bận tâm, nhưng không biết Đỗ Hành – một công tử quen sống sung sướng – có chịu nổi những lời ong tiếng ve này không.
Nhị thẩm của cậu cũng thật tích cực, chuyện hôm qua mà hôm nay cả làng đã biết.
“Ta về rồi!”
Tần Tiểu Mãn vừa bước vào sân đã thấy Đỗ Hành đứng ở cửa bếp, dường như nghe thấy tiếng cậu nên đứng đó chờ.
“Có phải vì người ta nói chuyện ồn ào bên ngoài không?”
“Không phải, ta dậy rồi mới có người đến. Ta đang định ra tiếp đón thì ngươi về.”
Tần Tiểu Mãn đi vào bếp: “Sau này đừng quan tâm họ, chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi.”
“Ừ.”
Tần Tiểu Mãn nghe Đỗ Hành trả lời, bất giác nhìn hắn. Cậu tính tình ngang ngạnh, dù nói chuyện với người nhà hay hàng xóm đều không chịu nhường ai, hiếm khi ai nghe lời cậu như vậy.
Cậu đảo mắt, thầm nghĩ người này thật ngoan ngoãn.
“Sáng nay ta qua nhà Thôi đại phu, nhưng ông ấy bị người ta mời đi khám bệnh rồi, hai hôm nữa mới về, đành phải chờ chút nữa mới đưa ngươi đi khám chân.”
Đỗ Hành nghe vậy nhìn xuống chân mình: “Không sao, cũng chẳng gấp gáp gì, không bị lạnh thì cũng không đau lắm.”
“Vậy ta ăn cơm đây.”
Tần Tiểu Mãn hấp bốn củ khoai lang. Đến mùa khoai, mọi người đều quen ăn khoai lang, vừa no lại rẻ, lợi hơn gạo nhiều. Gạo hàng năm phải nộp thuế, bán đi đổi tiền, phần còn lại chẳng được bao nhiêu, nếu không chắt bóp thì không đủ ăn.
Cậu vớt khoai lang ra, ở giữa còn có một quả trứng gà.
Bữa sáng rất đơn giản, kéo hai cái ghế nhỏ, hai người ngồi bên bếp lửa vừa ăn vừa sưởi.
Tần Tiểu Mãn bưng ra một đĩa dưa muối, cậu bóc vỏ trứng gà, vừa bóc vừa nói: “Lát nữa ta phải lên núi một chuyến, chắc chiều mới về. Cơm hôm qua còn thừa một bát, ta hâm lại trong nồi rồi đấy, trưa ngươi tự ăn nhé.”
“Lên núi làm gì? Đốn củi à?”
“Trời này không đốn củi được, ta lên núi xem có măng mùa đông không. Cũng tiện thể đi xem có ai lên núi đào măng đốn củi trộm không.”
Đỗ Hành gật đầu: “Ừ, vậy ta đi cùng ngươi.”
“Ngươi đi làm gì!”
“Giúp ngươi làm việc chứ sao.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Chân ngươi leo núi thế nào được, trời mưa đường trơn, ngã nữa thì phiền lắm.”
Đỗ Hành nhíu mày: “Thế ta làm gì?”
“Ở nhà chờ chứ sao.”
“Thế ở nhà làm gì?”
“Chẳng làm gì cả, trời lạnh thế này, cho thêm than vào chậu than, ngươi về phòng ngủ tiếp là đến trưa rồi, dậy ăn cơm, lại về phòng nằm tiếp, ta về nấu cơm tối nhanh thôi mà.”
Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn nghiêm túc, không giống đang đùa, chốc lát sau mới hiểu ra: “Ý ngươi là ta không phải làm gì, ở nhà ăn bám à?”
“Ăn bám thì sao? Ta không để ngươi chết đói đâu!”
Đỗ Hành chấn động, không ngờ có ngày cuộc sống mà bao người thời hiện đại mơ ước lại rơi vào đầu mình.
Tần Tiểu Mãn thấy hắn không nói gì, cũng không nhận trứng gà, tưởng lòng tự trọng bị tổn thương nên giận dỗi.
Cậu bỏ vẻ mặt hung dữ, dịu giọng nói: “Yên tâm đi, ta không nói với ai đâu, sẽ không ai biết chuyện này. Ngươi ăn nhanh đi, trứng gà nguội rồi.”
Đỗ Hành vẻ mặt phức tạp nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình vài tuổi, mắt sáng rực, nghiêm túc dỗ dành mình, đưa tay che mặt.
Thật là… Quá xấu hổ!
“Nếu ngươi thấy rảnh quá thì quét sân nhé, được chưa?”
Tần Tiểu Mãn ban đầu định tìm người làm việc về, nhưng giờ lại chấp nhận Đỗ Hành yếu ớt này, nghĩ hắn trước kia là công tử, còn biết đọc chữ viết chữ. Nhà nông thôn ai cũng kính trọng người đọc sách, nên dĩ nhiên không muốn hắn làm việc nặng nhọc.
“Lát nữa ngươi còn phải lên núi làm việc, ngươi ăn đi.”
“Ta luộc riêng cho ngươi đấy, ngươi gầy quá, mau chóng dưỡng cho khỏe mạnh, nhìn cũng đẹp mắt hơn.”
Đỗ Hành hơi nhướn mày, nhận lấy quả trứng, tách làm đôi: “Mỗi người một nửa.”
Tần Tiểu Mãn nhìn bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng đưa sang nửa quả trứng, không từ chối, còn vui vẻ như thể Đỗ Hành luộc riêng cho mình vậy.
Ăn sáng xong, Tần Tiểu Mãn lấy thêm hai củ khoai lang nướng từ trong bếp ra, đưa cho Đỗ Hành một củ để ăn trưa. Sau đó, cậu mặc áo tơi, đội nón, đeo giỏ tre, vác cuốc ra khỏi cửa.
Đỗ Hành đứng bên hàng rào tre, nhìn con đường nhỏ lầy lội bên ngoài, từng bước chân của Tần Tiểu Mãn in hằn trên vũng bùn. Cứ như vậy, cậu đội mưa gió lạnh, hướng về phía đỉnh núi, bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng khuất dần trong màn sương.
Năm nay cậu 18 tuổi, ca nhi thường thấp hơn nam tử, Tần Tiểu Mãn so với bạn bè cùng trang lứa đã cao lớn, nhưng đứng trước mặt Đỗ Hành cũng chỉ đến ngang vai hắn.
Nhìn Tần Tiểu Mãn nhỏ bé một mình gánh vác cuộc sống đã thấy xót xa, giờ lại còn phải nuôi thêm một người lớn ăn không ngồi rồi. Không phải lòng tự trọng bị tổn thương, mà là thấy mình như một gánh nặng đè lên đôi vai vốn đã gồng gánh của người khác.
Đỗ Hành tâm trạng rối bời, trong hoàn cảnh này sao hắn có thể ăn không ngồi rồi! Làm sao nuốt trôi! Hắn cầm chổi quét dọn cái sân vốn đã sạch sẽ, tự hỏi sau này phải sống sao.
Dù thế nào cũng không thể nằm ì ở nhà.
Hắn đi quanh nhà trong nhà ngoài, muốn tìm việc gì đó để làm.
Phòng Tần Tiểu Mãn hắn không dám vào, mấy căn phòng khác đều sạch sẽ ngăn nắp, bát đĩa trong bếp cũng chẳng có gì cần rửa, bên tường viện chất sẵn bó củi gọn gàng, ngay cả việc chẻ củi hắn cũng không phải làm.
Cuối cùng hắn thấy một cái kho nhỏ trước nhà bếp, gà bên trong đang gáy ầm ĩ. Đỗ Hành liền mang vỏ khoai lang thừa từ bữa sáng cùng chút trấu cho gà ăn.
Sau đó, hắn đến chuồng gia súc, thấy trong chuồng nhốt một con lợn nặng chừng trăm cân đang liếm sạch cái máng, thấy người bước vào, nó kêu ầm ĩ.
Đỗ Hành không ít lần tiếp xúc với gia súc, tuy chưa thực sự nuôi bao giờ nhưng thấy nhiều cũng thành quen.
Lợn thường ngày được cho ăn ba bữa, nhưng điều kiện khó khăn chắc sẽ giảm xuống còn hai bữa.
Tần Tiểu Mãn chắc dậy sớm cho lợn ăn rồi, sau đó đến chiều sẽ cho ăn bữa thứ hai.
Đỗ Hành xách một chậu nước đổ đầy vào thùng nước cho lợn uống. Rồi quay lại bếp lấy cái chậu gỗ lớn, xách một bó khoai lang vào băm nhỏ… Cuối cùng cũng tìm được việc để làm.
Chiều tối, sau khi ăn cơm, Đỗ Hành nhóm lửa nấu cám lợn. Hắn nhìn trời mưa dầm dề, âm u, cũng chẳng biết mấy giờ rồi.
“Mãn ca nhi, mở cửa!”
Đỗ Hành nghe tiếng từ trong bếp bước ra, mưa đã tạnh.
“Đại bá.”
Tần Hùng nhìn thấy Đỗ Hành ra mở cửa, theo bản năng cau mày: “Mãn ca nhi không có nhà à?”
“Lên núi rồi.”
Tần Hùng bước vào sân, đi về phía nhà bếp, định bụng giáo huấn Đỗ Hành vài câu, bảo hắn nên tránh mặt đi, sống như đàn bà, thì thấy nồi cám lợn đang sôi ùng ục.
Ông nhướn mày: “Mãn ca nhi đi lúc nào?”
Đỗ Hành bê ghế mời Tần Hùng ngồi: “Đi từ sáng, đại bá tìm cậu ấy có việc gì sao?”
Tần Hùng nghe nói Tần Tiểu Mãn đi từ sáng sớm, lại thấy bếp lửa đang cháy hừng hực, bỗng giãn mày, nhưng không nói rõ.
Ông đưa miếng thịt trong tay cho Đỗ Hành: “Bảo nó đến lấy thịt mà chẳng thấy đâu.”
Đỗ Hành nhận lấy miếng thịt lợn to có cả xương sườn lẫn mỡ lẫn nạc, nặng chừng bốn năm cân, lại còn là phần thịt ngon, đủ thấy Tần Hùng quan tâm Tần Tiểu Mãn thế nào: “Cảm ơn đại bá.”
Hôm nay Tần Hùng tới tìm Tần Tiểu Mãn để nói chuyện của Đỗ Hành.
Ông đã đến nhà đường thúc của Tiểu Mãn. Người huynh đệ này làm việc ở huyện nha, xem có thể nhờ vả hỏi thăm chuyện ở huyện Thu Dương hay không.
May mắn thay, huyện lệnh của huyện này đã gửi một phần thông tin đăng ký ở huyện nha sang huyện Thu Dương, hỗ trợ dân tị nạn ở huyện Lạc Hà đăng ký hộ khẩu, trong số đó có cả Đỗ Hành.
Không khác gì lời Đỗ Hành kể, Tần Hùng cũng yên tâm hơn về người này: “Gọi gì mà đại bá, nghe kỳ lắm. Sau này cứ theo bối phân của Mãn ca nhi trong thôn, gọi ta là Tần nhị thúc đi.”
“Vâng, nhị thúc.”
Tần Hùng nghe vậy quay lại nhìn Đỗ Hành: Thằng nhóc này thật biết nịnh.