Ngày hôm sau, mấy nam tử sau khi tỉnh lại đều bị con mèo trắng nhỏ này làm cho mê muội, muốn ôm nó. Nhưng con mèo nhỏ này rất là kỳ quái cứ trốn ở bên chân Mặc Thư Kỳ, không cho bất luận người nào chạm vào, đút nó ăn nó cũng không ăn. Bất đắc dĩ Mặc Thư Kỳ chỉ có thể cúi người xuống đưa tay ôm lấy nó, vốn là cô rất bài xích nó, không muốn để cho nó nhích lại gần mình, nhưng nhìn dáng vẻcủanó vô cùng đáng thương lại không khỏi nhẹ dạ. Con mèo nhỏ ở trong tay Mặc Thư Kỳ thật biết điều, không quấy cũng không nháo, chỉ là nằm yên trong tay cô.
Không biết nó có đói bụng hay không cũng nhận đồ ăn từ trong tay Lâm Thanh vừa mới đút cho con mèo nhỏ mà nó không ăn, lần này con mèo nhỏ rất nể tình ăn. Nên lúc đi, con mèo này ăn vạ lên thân Mặc Thư Kỳ không cho đi. Lâm Tố nhìn cười không ngừng, nói con mèo này khẳng định là thích nàng. Mặc Thư Kỳ bất đắc dĩ muốn đem nó ném xuống lại không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là ôm nó chạy tới Lâm gia trang, cũng không biết chủ nhâncủanó là ai, làm sao lại nuôi ra con mèo nhỏ tính cách kỳ quái như thế.
Sau khi đến Lâm gia trang con mèo nhỏ liền nhảy khỏi cái ôm ấpcủaMặc Thư Kỳ chạy mất, điều này làm cho Mặc Thư Kỳ không biết nói gì.
Buổi tối, Lâm trang chủ nhiệt tình chiêu đãi các nàng. Khi nghe đến Mặc Thư Kỳ cứu nhi tử bảo bốicủabà sau đó liền đối xử rất là nhiệt tình với Mặc Thư Kỳ, liên tục nói cám ơn nàng; trái lại Lâm Thanh vẫn hững hờ như trước, hắn rất bất an, thật giống như bài xích mọi người tiếp xúc với mẫu thâncủahắn.
Sau khi cơm tối kết thúc, mọi người đều đi nghỉ ngơi.
* * *
Ngày hôm sau, Mặc Thư Kỳ để Chanh đi mời Nam Cung Lạc Trần đến phòngcủamình. Khi Chanh dẫn Nam Cung Lạc Trần đến gian phòngcủaMặc Thư Kỳ thì nàng đã lấy mũ sa xuống chờ Nam Cung Lạc Trần. Hồng liền đứng bên cạnh Mặc Thư Kỳ, Nam Cung Lạc Trần sau khi nhìn thấy dung mạocủaMặc Thư Kỳ ánh mắt tràn đầy kinh diễm, sau đó giọng có chút run rẩy nói: "Ngươi…"
Mặc Thư Kỳ biết bà đang kinh ngạc cái gì, tướng mạocủamình có năm phần giống như phụ thân, một phần giống như cô. Nhưng vẫn có thể từ trên mặtcủamình nhìn thấy một chút bóng dángcủaphụ thân, thế nhưng nghĩ đến phụ thân dặn trong thư, Mặc Thư Kỳ làm bộ không rõ vì sao hỏi bà: "Làm sao, tiền bối, có cái gì không đúng sao?"
"Không có gì, tóccủangươi làm sao trắng như thế?" Giọng nóicủabà hơi khô khan, như là đang che giấu gì đó.
Mặc Thư Kỳ đưa tay vuốt ve mái tóccủamình, sau đó đau thương nói: "Tiền bối, tóccủaMặc có thể là do trời cao trừng phạt Mặc, Mặc không thể nói lý do, cầu xin tiền bối không cần phải hỏi nữa."
"Nam Cung tiền bối, tại hạ mời tiền bối tới là vì chuyện con mắt, rất xin lỗi đã quấy rầy đến ngài nghỉ ngơi. Nếu như thuận tiện, hiện tại liền bắt đầu đi."
Nam Cung Lạc Trần đồng ý, sau khi nhận thuốccủaHồng đưa qua liền bắt đầu trị liệu cho Mặc Thư Kỳ.
Sau đó thi châm không lâu, cổ trùng liền không an phận, từng cơn đau nhói truyền đến, cảm giác đau càng ngày càng mạnh. Mặc Thư Kỳ không thể không vận dụng toàn bộ nội lực áp chế, khi kết thúc thì toàn thân cô đã đầy mồ hôi lạnh, toàn bộ quá trình Mặc Thư Kỳ không có phát ra một chút âm thanh nào. Cô không muốn để cho bất luận người nào nhìn thấy một mặt yếu đuốicủamình.
Sau khi trị liệu xong xuôi, Mặc Thư Kỳ dùng vải màu xám bịt kín con mắt, bởi vì con mắt vừa mới chữa khỏi còn không thể lộ ra ánh sáng, chỉ có thể dần dần thích ứng mới có thể mở ra. Sau giờ ngọ*, bọn người Lâm Tố mời Mặc Thư Kỳ đi ra ngoài dạo chơi, cô lấy lý do con mắt bất tiện nên từ chối. Mọi người bắt đầu còn không đồng ý, nói là trước đây khỏe mạnh đã đi tham quan Đại hội võ lâm ở Ngu thành. Mặc Thư Kỳ chối từ, chỉ nói muốn đi dạo ở Lâm gia trang. Lâm Tố bất đắc dĩ, cuối cùng cho thị nữ thiếp thâncủanàng mang Mặc Thư Kỳ đi loanh quanh ở Lâm gia trang, còn mình mang theo những người khác ra ngoài chơi.
(*Giờ ngọ: từ 11 giờ đến 13 giờ trưa.)
Thị nữ dẫn Mặc Thư Kỳ đi chậm rãi loanh quanh ở trong trang, nghe thị nữ giới thiệu và Hồng nhắc nhở, Mặc Thư Kỳ ở trong đầucủamình đại khái hiện ra một bức bản vẽ mặt phẳngcủaLâm gia trang. Thời điểm đi đến một cái sân khá là bí mật, thị nữ dừng lại, nàng nói trang chủ đã dặn dò, phía trước không có mệnh lệnhcủabà bất luận người nào cũng đều không thể tới.
Mặc Thư Kỳ âm thầm để trong lòng, cô ám chỉ cho Hồng một chút, để Hồng nhớ kỹ nơi này, sau đó để Hồng đưa trở lại chỗ ở.
Buổi tối, Mặc Thư Kỳ một thân y phục dạ hành*, dự định đi đến chỗ ban ngày đã nhìn thấy. Cô triển khai khinh công lặng lẽ đến nơi đó. Cô có thể cảm giác được nơi này thủ vệ rất nhiều, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ bậc nhất. Mặc dù mình một người có thể đối phó với những thủ vệ kia, nhưng mà con mắtcủamình cũng chưa nhìn thấy rõ được, muốn không kinh động các nàng mà tiến vào phòng thì rất khó khăn. Cuối cùng chỉ có thể không cam lòng từ bỏ, sau khi rời khỏi cái sân kia Mặc Thư Kỳ đi tới phía ngoài thư phòngcủaLâm Khiếu Thiên. Mặc Thư Kỳ tìm một nơi bí mật nghe Lâm Khiếu Thiên đang cùng mấy người nói chuyện.
(*Y phục dạ hành là y phục màu đen dành đi vào ban đêm.)
"Lâm tỷ, Võ lâm minh chủ lần này nhất định trừ tỷ ra không còn có thể là ai khác." Một giọng lanh lảnh nói.
"Đúng đấy, Lâm tỷ, trong võ lâm này trừ tỷ ra còn có ai có thể đảm nhiệm được đây." Giọng nóicủangười này rất hấp tấp, giọng điệu rất là nịnh nọt.
"Các vị tỷ muội nói đùa, Võ lâm minh chủ đều là người có tài mới chiếm được, mấy năm gần đây, nhân tài trên giang hồ chồng chất, điều này làm cho Lâm mỗ muốn không phục cũng không được đó." Lâm Khiếu Thiên cảm thán nói.
"Lâm trang chủ khiêm tốn, gừng càng già càng cay, những nhân tài mới xuất hiện trên giang hồ đó làm sao có thể so sánh được với Lâm trang chủ ngài đây." Có một giọng nói ôn hòa vang lên.
"Các vị nói lời này có chút khuếch đại rồi, có câu nói: ‘Minh chủ thay phiên làm’, sang năm đến nhàta, chúngtacũng không thể bởi vì tuổi tác già một chút liền đem những bọn tiểu bối kia đè ở phía dưới." Một giọng mạnh mẽ nói.
"Vương Nhạc Ngữ, ngươi có ý gì?" Giọng nói lanh lảnh lại vang lên, lần này bên trong còn xen lẫn một chút bất mãn.
"Tacó thể có ý gì, các vị lẽ nào chưa từng nghe qua câu ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’?Tachính là không ưa những người cậy già lên mặt kia." Vương Nhạc Ngữ lý trí nói.
"Vương bảo chủ nói chính mình thật rất giống dáng vẻ chính nghĩa, chuyện Mặc gia hai mươi năm trước kia chính là không có Vương bảo chủ tham dự sao?" Giọng nói ôn hòa nói lần nữa.
"Ai, chuyện Mặc gia trong lòngcủatại hạ đây là một đời đều khó mà không thể hối hận." Giọng điệucủaVương Nhạc Ngữ đau khổ nói.
"Được rồi, các vị tỷ muội không nên lại ầm ĩ, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, đối với Mặc gia, Lâm mỗ cũng rất là tiếc nuối, nhưng là mọi chuyện đã xảy ra, huống hồ, các vị đã có ý sám hối ý, mọi người vẫn là không nên nhắc lại." Lâm Khiếu Thiên khuyên giải nói.
Bang —— một tiếng làm cắt đứt mấy người nói chuyện, Mặc Thư Kỳ lẳng lặng đứng ở trong bóng tối không nhúc nhích, cô biết dựa theo võ côngcủanhóm người các ngàng căn bản không thể phát hiện mình.
"Ai ——, đi ra, nghe trộm tính là anh hùng hảo hán gì, có muốn gì liền đi ra tranh tài một phen." Lâm Khiếu Thiên nói.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàngcủamọi người, bỗng nhiên, có người đẩy cửa phòng ra bay lên nóc nhà, cùng một hắc y nhân tranh đấu. Mặc Thư Kỳ tuy rằng cái gì cũng đều không nhìn thấy, nhưng cô từ cuộc trò chuyện đứt quãng bên trongcủacác nàng có thể nghe ra được người ra tay chính là người vừa mới nói ra tiếng lanh lảnh kia.
Dựa theo Mặc Thư Kỳ suy đoán, chủ nhâncủagiọng nói lanh lảnh kia là trang chủ Lý gia trang - Lý Mộng Vân, mà một người khác chính là chủ nhà họ Chu - Chu Phong Tuyết.