"Nhị tỷ, nói rồi gọi ta là Tiểu Trần, đúng rồi, tỷ làm sao lại ở chỗ này, Tiểu... chủ nhân đâu?" Mặc Vong Trần hiếu kỳ hỏi, còn nhìn ở sau lưng nàng một chút.
Chanh nhìn Chu Cầm ở bên cạnh Mặc Vong Trần một cái: "Chủ nhân có việc đi làm, nàng cũng không ở nơi này. Mặc... Tiểu Trần, vị tiểu thư này là?" Chanh đương nhiên biết nàng ta là ai, nhưng là ở trong tình huống như vậy chỉ có thế giả ngu.
Mặc Vong Trần trợn mắt nhìn Chu Cầm một cái: "Nhị tỷ, vị này chính là tiểu thư Chu gia - Chu Cầm."
"Chu tiểu thư, ngươi khỏe, tại hạ Mặc Thành, Tiểu Trần đã gây thêm phiền phức cho ngươi, không biết Chu tiểu thư tìm Tiểu Trần có chuyện gì không?" Chanh khách khí nói với Chu Cầm. demcodon-lequydon
"Thành tiểu thư, ngươi khỏe, tại hạ tìm Mặc công tử là vì hỏi rõ ràng năm đó gia mẫu rốt cuộc đã làm những chuyện gì." Chu Cầm nhìn Chanh, nàng chính là ám vệ lúc trước đứng ở phía sau vị nữ tử bạch y kia.
Nghe được lời Chu Cầm, trong lòng Chanh suy nghĩ một hồi. Sau khi cân nhắc xong Chanh nghiêm túc mở miệng: "Chu tiểu thư có thể tìm một nơi để nói chuyện hay không?"
Chu Cầm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng liền biết nàng có lời muốn nói với mình: "Được, tại hạ vốn ở trà lâu bên kia nghỉ chân, không ngại cùng đi ngồi một chút." Chu Cầm chỉ chỉ trà lâu mình vừa mới đi ra kia.
"Ừm, Tiểu Trần, hãy đi trước đi." Chanh quay về Mặc Vong Trần bên cạnh nói.
Ba người sau khi đi tới trà lâu, sắc mặt Chanh nghiêm nghị, Mặc Vong Trần nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia của nàng trong lòng không khỏi hiện lên một luồng dự cảm không tốt.
"Chu tiểu thư, thật không dám giấu giếm, chủ nhân của ta hiện tại gặp phải một chút phiền toái." Chanh vừa nói vừa lưu ý sắc mặt của Chu Cầm.
"Cái gì, Chanh tỷ tỷ, Tiểu... chủ nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mặc Vong Trần lo lắng hỏi.
So với Mặc Vong Trần gấp rút, vẻ mặt của Chu Cầm chỉ là nhiều hơn mấy phần kinh ngạc.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của nàng ta Chanh gật gật đầu ở trong lòng, kỳ thật nàng cũng không biết đem chuyện này nói cho nàng ta biết rốt cuộc có đúng hay không. Nhưng là tình huống bây giờ khẩn cấp, trải qua hiểu biết của mình đối với Chu Cầm thì nàng ta là một người đáng tin cậy, không giống với mẫu thân của nàng ta là người tiểu nhân vô liêm sỉ như thế, huống hồ Các chủ thật giống như cũng thưởng thức nàng ta. Lúc trước ở chung đoạn thời gian đó, có lúc Chanh đã nghĩ, Chu Cầm rốt cuộc có phải là thân nữ nhi của Chu Phong Tuyết hay không. Tại sao tính cách của mẫu nữ lại khác biệt nhiều như thế, thôi, tình huống bây giờ khẩn cấp, thử một lần cũng không sao, dựa vào tiếng tăm của Chu Cầm ở trên giang hồ có lẽ sẽ đến giúp được Các chủ cũng khó nói.
"Tiểu Trần đừng vội, mời nghe ta từ từ nói." Chanh ra hiệu cho Mặc Vong Trần bình tĩnh đừng nóng: "Sáng sớm hôm nay. . . ." Chanh nói ra chuyện xảy ra sáng sớm cho hai người biết.
"Đùng ——" Sau khi nghe xong, Mặc Vong Trần rất là tức giận vỗ xuống bàn: "Tại sao có thể có người ghê tởm như vậy."
Chu Cầm cúi đầu suy nghĩ: "Không biết tiểu thư Mặc Thành muốn tại hạ làm chuyện gì đây?" Nàng bình tĩnh phân tích sau đó mới mở miệng: 'Mục đích người này đem chuyện này nói với mình khẳng định không trong sáng.'
"Được, Chu tiểu thư quả nhiên là người thông minh." Chanh không hề che giấu chút nào khen ngợi: "Không dối gạt tiểu thư, chủ nhân của ta trong lúc đi ám chỉ tại hạ làm lớn chuyện bản đồ kho báu, điểm ấy, tự Thành liền có thể làm được. Nhưng là tại hạ rất lo lắng cho an toàn của chủ nhân, dù sao võ công hiện tại của nàng hoàn toàn biến mất lại rơi vào trong tay tên tiểu nhân Lâm Khiếu Thiên kia. Nhưng là Các chủ lại không cho tại hạ đi theo, cho nên tại hạ muốn Chu tiểu thư lấy cớ đi tìm Các chủ hỏi rõ ràng sự thực, đi tìm bọn người Lâm Khiếu Thiên, như vậy tại hạ cũng là có lý do theo sau bảo vệ chủ nhân."
Chu Cầm nhìn ánh mắt chơi đợi của Mặc Vong Trần một chút, lại suy nghĩ một chút lợi hại trong đó không khỏi gật đầu đồng ý: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Chanh liếc nhìn Mặc Vong Trần lại liếc nhìn Chu Cầm, trong mắt lộ ra một phần hiểu rõ: "Tốt lắm, Chu tiểu thư xin cho tại hạ một chút thời gian, tại hạ đi dọn dẹp một chút rất nhanh sẽ lại đây, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở cửa thành."
"Được." Chu Cầm đồng ý.
"Tiểu Trần, chúng ta đi về trước thu dọn một chút, đợi lát nữa tới." Chanh quay về phía Mặc Vong Trần dặn dò.
Hai người cứ như vậy đi về phía Tố Ngọc các. Chu Cầm nhìn bóng lưng hai người rời đi đăm chiêu.
* * *
Sau khi trở lại Tố ngọc các, Mặc Vong Trần nhanh chóng đi thu xếp hành lý của mình, mà Chanh lại đi sau hậu viện.
Đi tới bên núi giả của hậu viện, Chanh quay về phía núi giả thản nhiên mở miệng: "Ta không biết ngươi và Các chủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cũng không nghĩ tới hỏi. Ta đến chỉ là muốn nói cho ngươi biết một chuyện Các chủ vì cứu Lâm công tử bị Lâm Khiếu Thiên mang đi, võ công của nàng hiện tại hoàn toàn biến mất, rất nguy hiểm. Lâm Khiếu Thiên rất có thể sẽ mượn cơ hội này trả thù Các chủ, ta và Mặc công tử còn có tiểu thư Chu gia trang - Chu Cầm chuẩn bị đi tìm các nàng." Nói xong Chanh xoay người rời đi.
Chanh đi không bao lâu sau đó Hồng từ trên núi giả nhảy xuống, lúc này khuôn mặt Hồng tiều tụy, đáy mắt tràn đầy uể oải. Tối hôm qua nàng nghĩ đến rất lâu, Mặc Thư Kỳ nói không sai mình yêu liền yêu, dù cho người kia chỉ đem tình yêu của mình xem như là một loại công cụ mình cũng chấp nhận, chỉ cần nàng ấy hạnh phúc là được rồi, tất cả sự kỳ vọng của nàng ấy mình cũng sẽ làm được. Giống như Chanh vừa mới nói với mình, nàng ấy là vì cứu người trong lòng mình cam tâm tình nguyện làm tù binh cho người khác, một khắc đó trong lòng mình thật giống như có cái gì thả xuống, không phải sao, mình chính là yêu nàng ấy như vậy. Bất luận người nào vì muốn đạt đến mục đích, bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành thẻ đánh bạc, bao gồm bản thân nàng ấy. Sau khi nghĩ rõ ràng Hồng đi về phòng của mình.
Sau khi Chanh an bài xong đi về phía cửa lớn, nàng rất xa nhìn thấy Hồng chờ ở nơi đó, còn có nụ cười thoải mái. Sau khi đến gần, nàng nghe được Hồng nói: "Các ngươi đi trước, ta đi theo sau các ngươi, Chu Cầm đã thấy qua dung mạo của ta, ta sợ sẽ bị nàng nhận ra."
"Sẽ không bị phát hiện chứ?" Chanh lo lắng hỏi một câu.
"Sẽ không, chỉ cần giữ đúng khoảng cách sẽ không bị phát hiện." Hồng lắc đầu.
"Chanh tỷ tỷ." Bỗng nhiên xa xa Mặc Vong Trần gọi lên một tiếng. Từ tiếng Mặc Vong Trần vang lên bóng người cũng đang đến gần.
"Không cần nói cho công tử." Sau khi Hồng dặn dò liền nhanh chóng ẩn giấu đi.
Chờ lúc Mặc Vong Trần và Chanh chạy tới cửa thành thì Chu Cầm đã đợi rất lâu: "Đã để cho Chu tiểu thư đợi lâu." Chanh xin lỗi nói.
"Cũng không bao lâu, tiểu thư Mặc Thành không biết chúng ta nên đi hướng nào?" Chu Cầm hỏi.
"Cái này... " Sau khi Chanh suy tư một phen: "Trước tiên ba người chúng ta đi Thanh Phong giản, ta nghĩ đi đến đó nhìn xem, có thể chủ nhân sẽ lưu lại manh mối."
"Ừ, tốt lắm." Chu Cầm gật đầu đồng ý, nhưng mà nàng cũng không có phát hiện Hồng ẩn giấu ở cách đó không xa.
* * *
Một bên khác, bởi vì võ công Mặc Thư Kỳ hoàn toàn biến mất, Lâm Lam lại không có một chút võ công, cho nên hai người đi rất chậm, bởi vì nhường nhịn các nàng, Lâm Khiếu Thiên cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng đi chậm lại, cũng may là mục đích đến không xa. demcodon-lequydon Đây là một biệt trang mà Lâm Khiếu Thiên mua trước đây, rất bí mật, cho nên ngay cả Mặc Thư Kỳ cũng không có phát hiện. Biệt trang này tuy rằng không lớn, nhưng được ở chỗ phong cảnh tươi đẹp.
"Lâm trang chủ, sắp xếp cho chúng ta một gian phòng đi, có chuyện gì ngày mai lại nói." Mặc Thư Kỳ tựa vào người Lâm Lam thản nhiên mở miệng.
"Mặc Thư Kỳ, ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo, đây là địa bàn của ta còn không cho phép ngươi đến ngang ngược." Lâm Khiếu Thiên tức giận mũi đều sai lệch.
"Thật sao? Lâm trang chủ không muốn những mảnh 'bản đồ kho báu' còn lại sao?" Mặc Thư Kỳ cố ý nói nhấn mạnh bốn chữ ‘bản đồ kho báu’.
"Ngươi... " Trong lòng Lâm Khiếu Thiên tự nói với mình vì bản đồ kho báu nhất định phải nhịn xuống: "Người đâu, dẫn các nàng xuống dưới nghỉ ngơi." Bà xoay người quay về thị nữ trong trang dặn dò.