Con mèo này bụng rách ruột xổ ra, phần đầu hoàn toàn biến dạng, dường như hai mắt chỉ còn hai lỗ máu tối om, lông bị máu nhuộm rối thành một cục, khiến người ta buồn nôn.
Tuy Lôi Sát, Phong Ký Nương và A Khí đều nhìn quen sinh tử cũng không nhịn được nhíu mày, Lý quản sự càng cả kinh đuôi mắt giật giật, tay trấn an Lý tiểu lang cũng run rẩy. Lý tiểu lang lại là hạng cứng đầu không thèm để ý.
A Khí thích chó mèo, nhìn Lý Tiểu Lang với ánh mắt không tốt, Lý quản sự ôm quyền nói: “Nhị…… vị không biết, nhà có tang người ta không để mèo vào nhà.” Lại nói với Lý tiểu lang: “Tiểu lang, mèo hoang này gọi nô bộc đuổi đi là được……”
“Lý thúc.” Lý tiểu lang cảm thấy lực trên người thả lỏng, tranh thủ thoát khỏi Lôi Sát, hung ác trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu lại đưa mu bàn tay cho Lý quản sự xem, ủy khuất nói: “Súc sinh này làm ta bị thương.”
Lý quản sự mở to mắt già, đúng là thấy trên mu bàn tay trắng nõn của hắn có vài vết cào, đau lòng nói: “Ôi trời, như thế này phải làm sao đây, tiểu lang quân thật không cẩn thận.”
Lôi Sát nhìn xác mèo máu thịt be bét, lấy đầu ngón tay kéo ra một vật, mượn ngọn đèn dầu nhìn kỹ, thì ra là một cái chuông bạc nhỏ tinh mỹ chỉ lớn bằng đầu ngón tay, bên trên có khắc hoa văn thì cười lạnh nói: “Quản sự tính trợn mắt nói dối sao, mèo này rõ ràng là mèo nuôi, ngươi lại nói là mèo hoang?”
Phong Ký Nương nhìn chuông bạc tinh xảo kia nói: “Chủ con mèo này đúng là rất thích nó.”
Quản sự mím môi bị khô, giải thích: “Lão hủ già cả mắt mờ, trời còn tối, mèo này lại…… nhìn nhầm, nhìn nhầm thôi.”
A Khí truy vấn: “Không biết chủ con mèo là ai?”
Lý quản sự đơ mặt: “Có lẽ là thị tỳ nào đó nuôi…… không rõ là ai.”
Lôi Sát xé góc áo cầm cái chuông nhỏ đầy máu nói: “Thị tỳ? Thị lang phủ phú quý ngập trời, ngay cả nô bộc cũng xa xỉ như vậy.”
Lý quản sự như nuốt hoàng liên, mặt nhăn đến có thể vắt ra nước.
Lý tiểu lang thấy chói tai, cả giận nói: “Mặc kệ nó do ai nuôi, làm ta bị thương đều đáng chết.”
Lôi Sát lại gần hắn, ép hỏi: “Là nó làm hại ngươi hay là ngươi làm hại nó?”
Lý tiểu lang được nuông chiều, hất cằm khinh miệt liếc mắt nhìn sang, vừa đối mặt với Lôi Sát bỗng trong lòng run lên, nãy sinh sợ hãi, nuốt hết những lời châm chọc vào trong. Người này mặt trắng như tuyết, trắng quá mức, không có một chút huyết sắc nào, không hề có sinh khí hệt như người đã chết. Hắn mím môi, lui về phía sau vài bước trốn ở sau lưng Lý quản sự không đáp.
Gã sai vặt ở trên mặt đất mềm như bùn lầy lén ló đầu ra khỏi cánh tay, thấy xác mèo máu thịt be bét thì càng sợ hãi run rẩy cuộn thành một cụm.
Phong Ký Nương lên tiếng nói: “Lý quản sự, nghe nói lão phu nhân yêu mèo như mạng, sinh thời có nuôi một con mèo, vô cùng sủng ái.”
Lý quản sự và Lý tiểu lang đều biến sắc, nhìn nhau căng thẳng.
Bọn họ bên này gây ra động tĩnh lớn nên đã sớm có nô bộc báo cho nội viện, Lý thị lang phu nhân Vi thị dẫn theo nô bộc vội vàng đi tới. Lý tiểu lang vừa thấy bà ta, như yến non về rừng chạy như bay qua, vừa chui đầu vào trong lòng bà ta vừa lên án: “Nương, hai người này tới nhà bắt nạt con.”
Vi thị đã có tuổi, cả người mặc đồ trắng, lại thêm lo liệu việc tang lễ cho Lý lão phu, trên mặt cũng không có son phấn che đậy nên có vẻ cực kỳ tiều tụy mỏi mệt. Dưới ánh nến mờ nhạt vẫn có thể thấy được rõ ràng nếp nhăn ở đuôi mắt, khóe miệng, nhưng mặt mày bà ta nhu hòa, đoan trang dễ gần.
Lôi Sát, Phong Ký Nương cùng A Khí tiến lên thi lễ.
Vi thị đuổi Lý quản sự đi trước, không để ý tới Lý tiểu lang khóc lóc kể lể, nhận lỗi với mấy người Lôi Sát trước: “Tiểu lang trong nhà bướng bỉnh, thiếu lễ nghĩa, mong các vị nể tình hắn còn nhỏ mà bỏ qua.”
Lý tiểu lang thấy mẫu thân không giúp mình thì cảm ủy khuất, đỏ mắt hầm hừ quay đầu đi: “A nương lại không giúp con?”
Vi thị nhìn y phục của hắn lộn xộn, hơi chau mày, tự tay sửa sang lại cho hắn, lại lấy ra một chiếc khăn tay tinh tế lau sạch vết bẩn trên mặt hắn, nhẹ trách mắng: “Đã lớn rồi mà tính khí vẫn trẻ con, tổ mẫu, thứ mẫu con mới mất, trong nhà rối ren đau lòng như thế sao con còn không hiểu chuyện hả?” Bà kéo tay hắn qua, nhìn vết cào trên tay hắn, trên mặt mới lộ ra tức giận: “Hồ nháo, trong lòng con khổ sở lại phát giận lên động vật làm gì? Làm hại một sinh mạng vô tội, không biết là vi phạm lẽ trời hay sao?”
Lý tiểu lang thấy mẫu thân tức giận thì bối rối thi lễ thật sâu nhận sai: “Nương đừng tức giận, A Thục biết sai rồi!”
Vi thị hòa hoãn thần sắc, trong mắt đầy từ ái, đưa tay vuốt búi tóc ướt rối loạn của hắn nói: “Biết sai là tốt.” Sau đó phân phó thị tỳ bên cạnh: “Hạ Chi, mang A Thục đi đổi xiêm y, thoa chút thuốc trị thương xong thì dẫn nó qua linh đường ở cùng tổ mẫu nó.”
Lý Tiểu Lang muốn nói lại thôi, giương mắt thấy trong mắt Vi thị có ý trách cứ, lúc này mới không tình nguyện thi lễ cáo lui, theo thị tỳ đến hậu trạch.
Lôi Sát và A Khí nhìn nhau, A Khí dùng khuỷu tay chọc vào lưng Lôi Sát: Vị Lý phu nhân này nhìn ôn hòa, lại dùng vài ba câu đã bảo được Lý tiểu lang đi rồi, cũng không dễ sống chung.
Vi thị thở nhẹ một hơi, giấu đi ủ rũ, nhìn Lôi Sát một cái, ôn nhu nói: “Hôm qua chưa thấy Lôi phó soái, phó soái tuấn tú như vậy, ta thấy ngươi có vài phần quen thuộc. Không biết Lôi lang quân cùng cùng Bùi gia nương tử ở Hưng Phường có quan hệ gì không?”
Lôi Sát trả lời: “Bùi gia nương tử của đại phòng là dì của Lôi mỗ.”
Vi thị cười khẽ: “Khó trách mặt mày có vài phần giống nhau.” Bà ta vừa dẫn đường vừa nói: “Phu quân ở Thiên Thính Lâu chờ hai vị không lại thấy, không nghĩ là bị trì hoãn ở chỗ này. Hai vị đội mưa tới chơi, là đã có manh mối của kẻ tặc rồi sao?”
Lôi Sát nói: “Thật hổ thẹn, Lôi mỗ ở ngoại thành phân bổ nhân mã kiểm tra ra vào nhưng chưa từng thấy tung tích kẻ gian. Còn nữa, án mạng trong phủ hình như có điểm đáng ngờ, Lôi mỗ cả gan đến hỏi kỹ càng, tránh cho có điều bỏ sót.”
Vi thị hơi khó chịu, nói: “Lời nói của Lôi Phó Soái làm ta thấy thật khó hiểu, mười mấy đôi mắt trong phủ nhìn thấy kẻ kia, cũng có hình cáo thị, không biết còn bỏ sót cái gì?”
Lôi Sát trả lời: “Tuy phu nhân là khổ chủ, nhưng tra án truy bắt đều có trình tự, không tiện bẩm báo, mong phu nhân thứ lỗi.”
Vi thị lại nhìn Phong Ký Nương, mày liễu hơi chau: “Không biết vị nương tử này là?”
Phong Ký Nương cong gối đáp: “Ta họ Phong, là ngỗ tác trong Bất Lương Ty.”
Vi thị nắm khăn tay thật chặt, thở dài nói: “Ngọc Nương qua đời, các ngươi lại…… Thôi, cũng do nàng số khổ. Các ngươi đi theo ta đến gặp Thị lang.”
Quá hai bậc cửa trước mặt chính là chính đường của Lý phủ. Quan tài của Lý lão phu nhân đặt ở giữa chính đường, trên bàn thờ đặt hoa quả tươi, trong phòng có bồ đoàn, chậu than, có năm vị hòa thượng mặc áo cà sa và một sa di đang tụng vãng sinh chú. Trước linh đường có vài con cháu mặc đồ tang vừa quỳ, vừa hoá vàng mã khóc lóc thành tiếng, nhưng lại không hề có vẻ thương tiếc đau buồn. Bên trái có một phụ nhân trẻ tuổi trầm mặc quỳ dùng quạt trắng che mặt, hai vai gầy yếu hơi rũ xuống, dường nhu đang khóc thầm.
Lôi Sát dừng bước chắp tay nói: “Phu nhân, lần trước vội vàng, tới linh đường lại chưa tế bái lão phu nhân, thật là thất lễ, lần này chúng ta xin phép tế bái.”
Vi thị nói: “Lôi Phó Soái có lòng.”
Bà tử ở gần đó nhanh nhẹn giơ đèn lên, ngày mưa ẩm ướt dơ bẩn, rơm rạ trải trên đường hút no nước mưa, lúc giẫm lên vang tiếng òm ọp kỳ lạ. Tựa như dưới nền đất cất giấu một con quỷ, đang giễu cợt cười thầm.
Ba người Lôi Sát lần lượt tiến lên bái ba bái. Quan tài lão phu nhân đã đóng nắp, sơn thêm màu. Lôi Sát để ý thấy sơn có vài chỗ còn chưa khô hẳn. Trên quan tài phủ cờ phan, đề tên họ:
Mẫu thân quá cố của Lễ Bộ thị lang tam phẩm họ Lý, Nhiếp thị lão thục nhân, khi làm người: Hiền lương trinh liệt, trong trị gia an bề, ngoài xử sự chu đáo, bên trên nhu thuận kính cẩn, phía dưới từ ái bao dung, hòa thuận với người thân, thân thiện với láng giềng. Nay đã qua đời, hưởng thọ bảy mươi tuổi. Tiến sĩ xuất thân kinh đô Lý Hán Nho kính cẩn chắp bút.
Lôi Sát ghi nhớ tên họ của người viết, A Khí trộm kéo ống tay áo của hắn, cờ phan kia lộ ra một chút màu vàng, trông giống một lá bùa. Thỉnh hòa thượng niệm kinh Phật an hồn, trên quan tài lại dán hoàng phù* của đạo giáo, phủ Lý Thị lang quả thật không kiêng chay mặn, cái gì cũng ăn. Có thể thấy được tin đồn ma ám kia cũng không phải vô căn cứ, không phải không có nguyên do.
* Bùa màu vàng
Tuy là thời tiết giáp thu nhưng nắng nóng chưa tan. Lý phủ sợ thi thể lão phu nhân hư thối bốc mùi nên xung quanh quan tài chất đầy băng, khối băng tan thành nước nhỏ “tí tách”, nô bộc sơ suất để nước nhỏ tràn khỏi vại, một dòng nước theo vách tường uốn lượn chảy xuống, như rắn bò đến đệm bồ đoàn.
Lý phu nhân thấy cái này thì rất tức giận, phạt bà tử trông giữ, đổi một người khác thay thế. Bà bị mất mặt, cảm thấy khó thở, cả người lảo đảo, phụ nhân trẻ tuổi quỳ ở bên cạnh vội tiến lên đỡ, lo lắng gọi: “Nương!”
Lý phu nhân đỡ tay nàng khóc thảm nói: “Tổ mẫu con chú ý quy củ, kết quả hậu sự lại qua loa như vậy. Ngày sau gặp lại, nương còn có mặt mũi nào bái kiến tổ tiên?” Lại nói vói các nô bộc: “Các ngươi không phải tôi tớ trong nhà sao, cho dù trong phủ phát sinh nhiều biến cố thì cũng sao có thể không đúng mực với tang sự của lão phu nhân như vậy, chẳng lẽ là coi thường chủ?”
Lôi Sát được A Khí che chắn thừa dịp rối loạn mà rút hoàng phù ra, tay dường như chạm vào dị vật, không đợi nhìn kỹ đã nhét cả lá bùa vào trong ngực.
Vi thị dập đầu cáo tội ở trước linh đường, mặt nhợt nhạt nói với Lôi Sát: “Trong phủ bối rối mất trật tự, phó soái chê cười rồi.”
Lôi Sát nói: “Trong phủ nhiều có việc phát sinh, khó tránh khỏi thất thố.” Lại cố ý hỏi phụ nhân trẻ tuổi: “Lôi mỗ càn rỡ, không biết vị nương tử này là nữ quyến của vị nào trong quý phủ?”
Vi thị nói: “Đây là tiểu nữ, đã gả ra ngoài, nghe báo có tang nên hôm nay mới vội về nhà chịu tang.”
Hai mắt tiểu Lý thị sưng đỏ, nước mắt vẫn chưa khô, thi lễ với Lôi Sát, A Khí, biết ba người là Bất Lương Nhân, nàng hình như có chút chần chừ, muốn nói lại thôi.
Vi thị vỗ nhẹ tay nàng: “Việc của a di con, sao nương có thể sơ sẩy? Con cứ yên tâm.”
Tiểu Lý thị nghe vậy thì nỗi đau trong lòng trào ra, cong gối với Vi thị rồi quỳ trước linh đường khóc nức nở. Có lẽ là bởi vì tử biệt, có lẽ là có điều khác đau lòng nên khóc càng thương tâm.
Trong tiếng khóc của láng giềng thân thuộc, hậu bối, nô bộc xen lẫn tiếng khóc thương của Lý nương tử, muôn vàn giả chỉ này một thật, cùng với tiếng niệm Phật văng vẳng, cực kỳ chói tai.
Phong Ký Nương nhìn ngó xung quanh không thấy bóng dáng của Lý Tiểu Lang, lại nhìn vẻ mặt của tiểu Lý thị, tuy một người là con thiếp thất, một người là con chính thất nhưng tỷ đệ hai người lại trông rất giống nhau. Mặt mũi không khác nhiều, cằm nhọn tinh tế, dáng vẻ mảnh mai, tính cách lại hoàn toàn khác biệt.
Tiểu Lý thị theo ánh mắt càn rỡ của nàng nâng hai mắt đẫm lệ lên, hàng mi dài run lên rớt xuống một chuỗi nước mắt, cũng không vội dùng quạt trắng che mặt.