Hoàng Huy: mình muốn hỏi đứa bé gái còn lại sao lại là con của cậu tớ muốn biết
Tương Hảo Hảo: cục cưng con dẫn em gái con đi đâu đi tí nữa mẹ gọi hai đứa lại
Hoàng Huy: tớ muốn biết
Tương Hảo Hảo: lúc đầu tớ nghĩ tớ sinh ra cục cưng thôi sao khi tớ đi làm tớ lại gặp đứa bé gái
Hoàng Huy: nhưng mà đứa bé gái là con của ai chứ
Tương Hảo Hảo: con của trần gia
Hoàng Huy: cái gì con gái của trần gia trần phan trường đúng không
Tương Hảo Hảo: ờ sao cậu biết
Hoàng Huy: tớ nghe tên trần gia ở đây nổi mà đương nhiên cũng biết cậu đem con gái hắn về nuôi sao đem ra tòa được sao
Tương Hảo Hảo: không cậu biết tớ hoàn toàn không có khả năng đó làm vậy mà
Hoàng Huy: nhưng nếu không có khả năng đó chẳng lẽ cậu
*Giọng rất nặng nề thoát khỏi miệng cậu ta chỉ có thể nói câu đó thôi
Hoàng Huy: cậu…kết….hôn….với hắn ta sao
Tương Hảo Hảo: ờ đúng là vậy
Hoàng Huy: tại sao cậu lại đường bột như vậy không suy nghĩ sao hảo hảo giờ cậu bỏ hắn ta đi hắn ta đường đường là chủ tịch trên thương trường hắn ta đáng sợ lắm có khi cậu sẽ bị hắn ta với lại hắn ta đã có vị hôn thê rồi cậu nhớ lại còn suy nghĩ ly dị hắn còn được đấy hảo hảo
Trương Ngọc: chủ tịch người bình tĩnh lại đi hắn ta không lay động được tiểu thư tương đâu người
Trần Phan Trường: mau điều tra hắn ta là ai nhanh nhất cho tôi 1 tiếng dđồng hồ không thôi cô nghỉ việc luôn
Trương Ngọc: dạ chủ tịch sao lại là mình chứ
Hoàng Huy: *suy nghĩ* mình không tin là có thể lay động cô ấy được, hảo hảo cậu suy nghĩ lại xem
Trần Phan Thảo: *suy nghĩ* mình chịu hết nổi rồi dám nói mẹ mình rời đi sao đừng hòng
Tương Hiếu: khoan đã em định làm gì vậy
Trần Phan Thảo: chú ta là ai chứ sao kêu mẹ chia tay với ba mình chứ sao anh không nói gì hết
Tương Hiếu: nhưng em cũng để mẹ giải quyết chứ em la làng la xóm cũng được đâu
Trần Phan Thảo: nhưng mà em
Tương Hiếu: em cũng để mẹ giải quyết chứ
Hoàng Huy: hảo hảo sao cậu không trả lời đồng nghĩa cậu thật ra hảo hảo tớ thích cậu lâu rồi
*Cơn ghen của anh ta lên tới đỉnh điểm một bước chân nặng nề*
Tương Hảo Hảo: *suy nghĩ* giờ mình làm sao vậy mình cũng thích cậu ta như vậy mà nhưng hiện tại mình không thể
Trần Phan Trường: em thử trả lời xem thử đi
Tương Hảo Hảo: sao anh ta lại ở đây chứ
Trần Phan Thảo: cha tới rồi cha ngầu quá
Tương Hảo Hảo: tôi xin lỗi nha huy tôi không thể chấp nhận
Hoàng Huy: tại anh ta đúng không em nghĩ nãy anh nói rồi mà hảo hảo anh ta không thể đem em hạnh phúc đâu
Trần Phan Trường: *suy nghĩ* coi bộ tên này cũng dai như đỉa phải đấy cứ thích bám là sao ta
Tương Hảo Hảo: tôi xin lỗi nha hoàng huy chúng ta coi như bạn bè là được
Trần Phan Trường: em khỏi cần làm bạn với tên này *nói nhỏ* một là em tự chân tay leo lên xe của tôi, còn hai là tôi vác em lên xe luôn từ từ tôi về tính sổ với em luôn một lượt
Hoàng Huy: hảo hảo nghe anh nói đi mà trường anh đừng có hòng làm tổn thương cô ấy tôi sẽ cướp từ tay anh đấy
Trần Phan Trường: anh nghĩ còn có thể cướp lấy từ tay của tôi sao người của tôi là của tôi
Hoàng Huy: anh dám
Trần Phan Trường: hai đứa còn ngồi đó làm gì xem kịch cũng xong rồi đó về nhà mau lên
Trần Phan Thảo: dạ cha
Hoàng Huy: *suy nghĩ* đáng chết
*Trong lúc trên xe*
Trần Phan Thảo: cha im lặng lúc lâu rồi không nói luôn
Tương Hảo Hảo: nhưng mà tôi
Trần Phan Trường: em im miệng cho tôi
Tương Hảo Hảo: anh bị gì vậy tôi chỉ gặp bạn của tôi thôi với lại trong khi tôi đừng bảo tôi anh ghen nha
Trần Phan Trường: làm gì có chuyện đó chỉ có *bức ép cô trong xe và nói rõ cho cô nghe* cô là người.... phụ.... nữ..... của tôi chỉ vậy thôi
Tương Hảo Hảo: hả!
Trần Phan Nhi: alo có chuyện gì vậy hoàng huy
Hoàng Huy: cô là trần gia đúng không trần phan nhi
Giờ cô tính làm sao cô nói dối giống như hảo hảo nữa không ta?