Tương Hải: để cha bắt chuyến nhanh nhất về cho con nha
Tương Ngọc Hân: dạ cha
*Năm ngày sau trở về nước xe đang chở cô tới nhà họ tương*
Người hầu: xin chào nhị tiểu thư người đã trở về
Tương Ngọc Hân: mẹ ta đâu rồi
Người Hầu: dạ bà chủ đang ở trên lâu ạ
Tương Ngọc Hân: được rồi tôi tự lên hai ngời cất hành lý trong phòng cho tôi nha
Người hầu: dạ nhị tiểu thư
Trùng Nhi: con về rồi sao con gái sao con về đột xuất vậy ta chưa kịp chuẩn bị gì hết
Tương Ngọc Hân: con về có công chuyện sẵn tiện con về thăm người luôn
Trùng Nhi: vậy hả con đi trên đường có mệt không con để ta kêu người làm đồ ăn cho con nha, người đâu làm đồ ăn cho con gái ta
Tương Ngọc Hân: dạ con cảm ơn mẹ nhiều chị gái đâu rồi mẹ
Trùng Nhi: con bé đi rồi nó đang ở bên nhà cũ đấy với lại qua nhà thằng bé họ Trần rồi ta cũng tức con bé không nói với ta mà đưa ra quyết định kết hôn âm thầm rồi
Tương Ngọc Hân: mẹ cũng biết bên nước ngoài chị ấy tự quyết hết rồi đến cả cha cũng chỉ có khuyên thôi à
Trùng Nhi: haizzz ta không hiểu tại sao con bé lại làm như vậy nữa lúc ta gặp bạn thời thơ ấu của ta bà ấy nói con bé y như là một tiểu tam chuyên đi giật chồng người khác khiến ta bức xúc mà không biết nói thế nào bên nhà họ Nguyễn có sửa lại di chúc hay vẫn còn để nguyên
Tương Ngọc Hân: vẫn còn mẹ tại bởi vì bà ngoại vẫn có hi vọng chị ấy sống co nên con nói kiểu gì bà ngoại vẫn để như vậy và không có ý định đổi lại di chúc khiến hai cha con phải giấu hết tất cả mọi chuyện với lại con về chuyến này tại vì hacker nổi tiếng của trần gia đã xâm nhập vào hệ thống để kiếm chị gái và xác định thông tin chị ấy còn sống hay đã mất rồi
Trùng Nhi: hacker trần gia ai chứ?
Tương Ngọc Hân: nhị tiểu thư trần gia trần phan nhi cô ta phá hệ thống tường lửa của con đột nhập vào khiến con kêu là con là em gái nhà họ tương
Trùng Nhi: giờ con về đây giải quyết sao
Tương Ngọc Hân: đúng rồi mẹ
Trùng Nhi: hai cha con điều tra ai là kẻ chủ mưu xém hại chết chị gái và gia đình giết chết ông nội của con không
Tương Ngọc Hân: con đang điều tra cho tới bây giờ nhà họ Lê và nhà họ Nguyễn kết hợp với nhau vì biết chị gái toàn nghĩ quẩn và liên tục cầm dao tự sát không tại vì con thấy nhà họ Lê và nhà họ Nguyễn kinh doanh mạnh đứng đầu thị trường cao nhưng cũng khó tiếp xúc lắm mẹ
*Nước mắt của người mẹ lăng dài và nỗi lo âu bất an trong lòng vẫn chưa vu oan cho con gái mình*
Tương Ngọc Hân: mẹ ơi đừng khóc nữa con cố gắng hết sức để tìm ra chứng cứ để có thể rửa tội cho chị ấy nha mẹ
Trùng Nhi: mẹ biết rồi con tại bởi vỉ mẹ lo cho hai đứa thôi nhớ phải cẩn thận nha con
Tương Ngọc Hân: con biết rồi mẹ
*Trong lúc hai mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện thì bên hảo hảo thường xuyên gặp cơn ác mộng là cô bị ai chỉ trích lúc nhỏ cô cầm dao giết ai trân tay cô nhiêu vũng máu dưới sàn với mọi thứ khác*
*Trần Phan Trường nghe tiếng cô khóc khi ngủ anh xoa dịu trên người cô*
Trần Phan Trường: cô ấy gặp cơn ác mộng sao mỗi đêm nào cô ấy cũng gặp cơn ác mộng vậy
*Sáng hôm sau*
Tương Hảo Hảo: *suy nghĩ* sao có sáu múi vậy đã quá
Cô từ từ mở mắt ra phát hiện người ôm cô tối qua là phan trường*
Trần Phan Trường: hảo hảo cô sờ đủ chưa hay là cô muốn gì khác thêm tôi có thể thỏa mãn với cô
Tương Hảo Hảo: tôi không cần anh đồ...biến....thái tôi đi vô nhà vệ sinh đây
Trần Phan Trường: đúng là mèo hoang nhỏ mà dễ thương đấy
*Anh lại suy nghĩ khi cô sờ vào người anh, anh ấy có cảm giác như từng cơ thể anh bị thiêu đốt khi cô ấy sờ vào người anh
Dương Ngọc Trinh: chào anh buổi sáng *suy nghĩ* sao cô ta lại tới đây chứ hai người còn ngủ chung cô ta đúng là loại người quyến rũ đàn ông đấy, anh ăn sáng đi
Trần Phan Trường: người đâu ai cho người phụ nữ này trong nhà
Dương Ngọc Trinh: em chỉ muốn nấu bữa ăn sáng cho anh thôi
Trần Phan Trường: tôi không cần đuổi cô ta ra ngoài cho tôi
Người hầu: nhưng thưa thiếu gia đây là chủ đích của bà chủ chúng tôi không có lệnh cãi được
Trần Phan Trường: đây là nhà của tôi tôi mới là người ra lệnh cho các người thực hiện đuổi cô ta ra
Người hầu: dạ thưa thiếu gia xin mời cô dương tiểu thư đi cùng chúng tôi về ạ
Dương Ngọc Trinh: cô ta được lắm còn quyến rũ cà anh ấy nữa
Tương Hảo Hảo: ủa anh không phải để người ta nấu bữa ăn xong rồi sao cho người ta về sớm thế
Trần Phan Trường: em đang châm biến anh sao em cũng có lá gan hay thiệt đấy
*Đứng sát bên cạnh cô mà hơi thở anh ấy làm cho cô dễ nghe và tim cô loạn nhịp lên*
Trần Phan Trường: em đang suy nghĩ gì vậy
Trần Phan Thảo: cha mẹ con chào hai người buổi sáng vui vẻ
Tương Hiếu: con chào hai người buổi sáng vui vẻ
Tương Hảo Hảo: chào hai đứa con của mẹ hai đứa ăn sáng đi rồi đi học
Hiếu, Thảo: dạ mẹ
*Nụ hôn ngọt ngào hôn hai đứa*
Trần Phan Thảo: mẹ ơi hôn cha đi mẹ
*Mặt cô ấy đỏ mặt lên*
Trần Phan Trường: em phải làm tấm gương cho hai tụi nhỏ chứ
*Vẻ mặt ba cha con tự hào*
Trần Phan Trường: như vậy mới đúng
Tác giả kiểu: sáng sớm hai người này phát cơm tró cho mình ăn là sao