Phu Nhân À Em Đừng Hòng Trốn Thoát

Chương 5: Đi làm không được suôn sẻ gặp được bé gái dễ thương



Một công ty CEO là công ty lớn nhất toàn thế giới ai vô được công ty này là một vinh hạnh và đỉnh cao công ty rất nhiều thuộc trực giành rất nhiều giải thưởng về lĩnh vực robot và nhiều lĩnh vực khác không thể nói hết

Trần tiên sinh là một chủ tịch có trí thông minh nhanh nhẹn quyết đoán tỉ mỉ từng hành động của họ có khi nhìn xuyên thấu hoặc suy nghĩ của người khác anh ta 28t nghe đồn là chưa kết hôn và đứa con gái 6t tên là trần phan thảo

Trần Phan Trường: dữ liệu tất cả mọi thứ đầy đủ cả chứ

Ngọc thư ký: yên tâm đi chủ tịch mọi thứ đầy đủ hết rồi

Trần Phan Thảo: thiệt là tức mà may mà mình kiếm đường để chạy tránh xa mấy tên vệ sĩ của bố không thôi mình bị bắt lại rồi

Tương Hảo Hảo: mình mới làm đầu tiên bị họ phản bác lại rồi tức ghê đây là công ty nổi tiếng mà có kiểu ma cũ bắt nạt ma mới là sao không hiểu luôn đấy

Cô đang suy ngẫm mà bọn họ dám làm với cô thì cô đang lơ đãng vô tình đụng trúng một cô bé

Trần Phan Thảo: ây da đau quá

Tương Hảo Hảo: cô xin lỗi nha bé gái cô không cố ý bé có sao không

Trần Phan Thảo: lần đầu tiên mình không đẩy cô này đằng khác mình con thích chị gái này

Tương Hảo Hảo: bé gái em có sao không sao không nói với chị này chị xin lỗi nha

Trần Phan Thảo: em không có sao chị mà chị gái chị có đau không vậy chị



Tương Hảo Hảo: chị không có sao em có bị thương lớn không để chị đưa em đến bệnh viện

Trần Phan Thảo: dạ em không sao không có vấn đề gì đâu chị

Tương Hảo Hảo: chết rồi chị quên mất chị đi trước nha hẹn gặp em nha bé gái dễ thương

Trần Phan Thảo: mình dễ thương sao

Cô bé đang nghĩ thầm trong suy nghĩ của cô bé

Trần Phan Thảo: quên béng mất không biết chị ấy tên gì mình chưa kịp hỏi tên của chị ấy haizz sao quên mất vậy ta giờ sao ta chừng nào mới gặp chị đẹp gái đây hể chị ấy để quên cái thẻ của mình ở đây này chị ấy tên là tương hảo hảo sao một nhân viên bình thường sao chị ấy đẹp như vậy mà nhân viên bình thường sao không chấp nhận nổi cha của mình nữa chắc mình tìm chị ấy xong mình nói cha cũng được

Nhân viên: cô hay quá ha có bản báo cáo nhỏ nhặt làm cũng không xong cô làm được cái gì

Tương Hảo Hảo: tôi xin lỗi do tôi trễ

Dương Thủy Lệ: cũng đâu có trách cô được đâu nếu cô làm hết đống này với lại đống này tui niệm tình cho cô ok

Tương Hảo Hảo: thủy lệ cô dẫn chơi chó như ngày nào sáu năm rồi cô chả thay đổi giọng điệu thì chua chát khó nghe

Dương Thủy Lệ: cô dám à



Trần Phan Thảo: không được đụng tới mẹ của tôi

Nhân viên: cái gì một cô bé sao ủa đừng nói cô ta là mẹ của đứa bé gái này

Dương Thủy Lệ: con vừa nói mẹ sao cô ta dám đụng tới mẹ nè con

Trần Phan Thảo: tôi nói bà bao giờ chưa tôi chưa bao giờ kêu bà là mẹ nha bớt ảo tưởng giùm cái tôi nói mẹ của tôi tôi không nói tới bà nha

Dương Thủy Lệ: cô ta không phải là mẹ ruột của con đâu mẹ đây mới là mẹ ruột của con này

Cô ta đang nghĩ thầm trong bụng không lẽ nó nhận ra mẹ ruột của nó sao đáng ghét sáu năm rồi mà mình chưa lấy được trái tim của nó mà nó gặp mẹ ruột lại khác năm xưa mình giết chết cô ta để cô ta sống trở lại đây

Dương Thủy Lệ: con à con nói gì vậy mẹ là mẹ ruột của con nè

Nhân viên: thủy lệ cô nhận đứa con gái cô làm gì mẹ ruột mình còn không nhận ra nữa đi nhận người dân là mẹ ruột của mình

Tương Hảo Hảo: các cô vừa nói gì hả không phải có khi cô ta không phải là mẹ ruột thì có

Dương Thủy Lệ: cô vừa nói cái gì đáng ghét à

Nhân viên: thủy lệ cô đừng nói gì nữa có khi cô ta đẻ ra đứa bé này không có cha đúng là con hoang mẹ nào con nấy y chang nhau

Trần Phan Trường: các người vừa nói con gái tôi không có cha là con hoang sao