Cô nhẹ nhàng bước theo sau, một người vest đen đi theo một người khoác áo lông.
Xem ra anh ấy đã quen thuộc với con đường này, rẽ phải khoảng 100 mét là căn hộ nhỏ giữa khu vườn, đến nơi anh lần mò chìa khoá cổng, lấy ra một xâu chìa khoá nhỏ mở cửa rồi đi vào khoá cổng lại.
Cánh cổng chỉ cao tầm mét rưỡi, Hạ Nhiên dễ dàng nhảy qua một cái.
Cô vứt hết trang sức, cao gót, những thứ có khả năng gây ra tiếng động đều vứt hết đi.
Ngôi nhà nhỏ mà trông gọn gàng vô cùng, đồ nội thất rất ít và đơn giản.
Doãn Bách Thần bước vào nhà theo thói quen mà mở tivi lên, ngón tay chậm rãi di chuyển trên từng nút bấm, mở lớn tin tức rồi đi về phòng ngủ.
Cô im lặng đi theo sau, chứng kiến hết những hành động của anh mà cảm thấy lòng nhói lên từng hồi.
Anh đến mở cửa tủ đồ, lấy ra một bộ đồ ngủ màu đen dài tay rồi đi đến nhà tắm.
Thao tác nhanh nhạy vô cùng khiến cô càng nhìn càng khó chịu.
Tắm xong đem bỏ những quần áo dơ trong sọt vào máy giặt, sau khi móc đồ xong lên giá phơi quần áo nhoài sân anh đóng cửa lại rồi chốt khoá.
Đem hộp thức ăn vừa mua bày lên bàn nhỏ trong phòng khách, đến nhà bếp lần mì lấy chén đũa rồi ngoiif xuống ăn.
Đôi mắt không có cự ly chủ đảo xung quanh theo quán tính, lúc này cuối cùng cô cũng khóc.
Lúc này trên tivi đã chuyển sang chủ đề âm nhạc, xui thế nào lại là bản nhạc buồn.
Anh ngừng ăn ngước lên tự nói tự nghe.
“Bình minh sẽ lại đến.
Bởi chẳng có bóng tối hay mùa nào tồn tại mãi mãi.
Khi những bông hoa anh đào nở rộ, mùa đông này sẽ kết thúc”
Nói xong anh cúi xuống ăn hết bát mì, lại dọn dẹp rửa bát, chầm chậm đặt lại lên kệ, lau tay vào khăn nhỏ treo bên cạnh.
Anh tắt tivi, ánh sáng trong nhà cũng tắt.
Đôi với anh có mở đèn hay không cũng như nhau.
Bước lên phòng ngủ ngồi lên giường, động tác chậm rãi nhưng lại rất chính xác.
Căn phòng tối đen chủ còn ánh sắng của mặt trăng lọt vào cửa sổ chiếu lên bóng lưng anh, mò mẫm cầm chiếc nhẫn trên đầu giường lên mân mê trong lòng bàn tay, một chiếc anh đã đeo sẵn trên ngón áp út.
“Chiếc này khi gặp lại sẽ là của em!”
Nói rồi anh lại đặt lên đầu giường nằm xuống nệm.
Ngay lập tức Doãn Bách Thần phát hiện có người đang nằm trên giường mình, anh gương mặt không biến sắc lùi về phía cửa.
“Ai?”
“Lâu rồi không gặp”
Hạ Nhiên lúc này mới lên tiếng.
“Ai chứ?”
“Chỉ có một năm rưỡi mà lại quên mất rồi sao? Doãn Bách Thần?”
Hạ Nhiên? Em ấy đến được đây rồi? Anh chỉ nhíu mày không trả lời, trầm mặc đứng dựa vào cửa.
Không thấy anh trả lời, máu điên của cô nổi lên.
“Hơn một năm tìm kiếm anh thì không thấy! Tình cờ đi ngang lại trùng phùng, nói xem có phải là ông trời cố ý hay không?”
Bước lại gần anh, cô đưa tay ôm chặt thắt lưng người đàn ông đối diện, môi chạm môi, một nụ hôn nhẹ điểm lên bờ môi mềm mại ấy khiến cả hai thoáng run rẩy.
Ôm chặt anh ấy vào lòng, càng ôm càng dùng sức, Hạ Nhiên gục mặt vào ngực anh mà khóc.
“Thần…đúng là đi tìm người hiến mắt thật khó khăn.
Chẳng có ai là tự nguyện đem ánh sáng mình trao cho người khác cả, chẳng có ai là tự nguyện cả.
Chỉ có mỗi anh thôi, Thần, anh điên rồi…chỉ có duy nhất anh làm như thế…”
Hạ Nhiên khóc nức nở như một đứa trẻ, anh từ đầu đến cuối vẫn im lặng chưa hề mở miệng trả lời cô.
________________________
App lỗi hay sao mầy pà ui.
Ngày nào tui cũng up 1-2 chap mà
Hiển thị là cập nhật thành công chap 36 mà ra xem lại mới chap 34.