Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 119



Rừng xanh rậm rạp, Thiến Vy đang gắng sức chạy thục mạng, gương mặt cô trắng bệch còn đổ rất nhiều mồ hôi, trong lúc chạy cô nhiều lần quay đầu nhìn lại phía sau, Dịch Thừa Phong tay cầm dao đang đuổi theo cô, anh giống như tên ác ma truy cùng giết tận, bất kể cô có chạy đến đâu anh cũng đuổi theo đến đó.

Thiến Vy mệt mỏi sắp kiệt sức thì nhìn thấy Nghiêm Thần đang đứng phía trước, trong lòng cô như nở hàng nghìn tia hi vọng, gắng sức chạy đến ôm lấy hắn thật chặt, trong lúc nguy hiểm nhất cô tin hắn sẽ là người đầu tiên bảo vệ cô, chỉ cần có hắn ở bên cạnh dù xung quanh có bao nhiêu nguy hiểm cô cũng chẳng sợ.

Nhưng ấm áp chưa được bao lâu thì một nhát dao bất ngờ được đâm thẳng vào bụng cô, Thiến Vy đau đớn trợn tròn mắt, cô từ từ ngẩng đầu nhìn lên, người mà cô ôm rõ ràng là Nghiêm Thần nhưng không biết từ lúc nào đã biến thành Dịch Thừa Phong, anh không do dự đâm thêm một khúc cho sâu vào.

Máu đỏ tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy ra, anh không ngần ngại cầm chặt con dao nạo phá da thịt cô vài lần rồi mới rút mạnh ra, Thiến Vy ngã phịch xuống đất, cô nôn ra một ngụm máu, tay giữ ở vết thương, ruột gan đau đớn như bị đứt lìa, Dịch Thừa Phong lúc này tiến tới giơ cao con dao lên trời rồi lập tức đâm xuống đầu cô.

"Chết đi!"

Hai mắt Thiến Vy được lấp đầy bằng hình ảnh mũi dao nhọn hoắc. "Ahhh!!" Cô thét lên một tiếng thảm thiết sau đó bất ngờ bật người ngồi dậy, không ngừng giãy giụa và la hét lung tung như người bị phát điên. "Đừng qua đây! Đừng lại gần tôi! Đừng giết tôi! Đừng mà! Cứu mạng!..."

Dịch Kính Đình đang ngồi bên cạnh trông chừng, thấy cô như vậy liền vậy vội vàng trấn giữ cô lại: "Vy Nhi bình tĩnh lại, là ba đây, con bị sao vậy."

"Tránh ra, tránh ra! Đừng qua đây! Đừng giết tôi!..."

"Vy Nhi hãy nhìn lại ba đi, ba đang ở đây, sẽ không ai hại con nữa, con bình tĩnh lại đi được không?"

Sau một hồi lộn xộn Thiến Vy mới dần dần hồi phục lại tinh thần, cô ngước lên nhìn Dịch Kính Đình, không cần màng đến nơi đây là đâu, lập tức ôm chặt ông khóc lớn. "Ba, xin ba hãy tin con, con và chủ tịch Nghiêm không có gì cả, là Dịch Thừa Phong hãm hại con, là anh ta hại con, anh ta muốn giết con, con sợ lắm, hức hức..."

Ông nghe cô khóc mà chua xót, khẽ xoa đầu cô dỗ dành."Được rồi Vy Nhi, con bình tĩnh đừng kích động, bác sĩ nói sức khỏe con vẫn còn yếu, mau nằm xuống nghỉ ngơi trước đi."

"Không, ba hãy tin con, chuyện thật sự không phải như ba nghĩ, con bị oan, con không có."

"Ba biết, con không cần nói, vở kịch này là ba cố ý diễn cho nó xem mà thôi."

Thiến Vy kinh ngạc ngước lên nhìn ông. "Ba...ba biết?"

"Ừ, thật ra ba biết hết."

"Nhưng sao ba lại biết?"

"Là trợ lý Phương đã nói cho ba biết, nhưng do không có bằng chứng chỉ tội nó cũng như không có nhân chứng có lợi cho con nên ba chỉ có thể làm bộ hồ đồ phối hợp diễn kịch cho nó xem."

Thật ra Phương Tử Cầm chính là nhân chứng tốt nhất có thể đứng ra làm chứng cho cô nhưng tại sao Dịch Kính Đình lại không dùng anh ta để vạch trần Dịch Thừa Phong, trong chuyện này chẳng lẽ còn có nguyên nhân gì khác sao?

"Là ai đã đưa con tới đây?"

"Hôm qua con quỳ ở ngoài mưa, Phương Tử Cầm đã gọi điện sai đàn em của cậu ta đến đón con đi, nhưng khi bọn họ đến thì con đã ngất rồi, bọn họ thấy tình hình của con không ổn nên đã đưa con đến bệnh viện luôn."

"Vậy bây giờ anh ta đâu?"

"Ba đã sai cậu ta đi làm chút chuyện rồi, thời gian này con cứ nghỉ ngơi ở bệnh viện đi, tạm thời đừng về Dịch gia, đợi khi ba tìm được bằng chứng chỉ tội nó không những bắt nó xin lỗi con mà còn bắt nó phải đến đây rước con về, con yên tâm, ba sẽ đòi lại công bằng cho con trong thời gian sớm nhất có thể."

"Ba, con có thể hỏi ba một chuyện không?"

Thấy thái độ của cô trịnh trọng lạ thường, Dịch Kính Đình không khỏi nói: "Sức khỏe quan trọng hơn, những chuyện khác từ từ nói sau đi, bây giờ ba phải đến công ty tham gia một cuộc họp rất quan trọng, ba đã kêu Trương Dũng liên lạc với bạn thân của con là Nhã Hân, một lát nữa con bé đó sẽ tới đây chơi với con, bây giờ ba phải đi rồi."

Ông đứng lên chuẩn bị rời đi thì cô không nhịn được liền nói: "Rốt cuộc thì Phương Tử Cầm là ai? Tại sao anh ta lại nghe lời của ba? Rốt cuộc thì mọi người đang giấu Dịch Thừa Phong chuyện gì?"

Dịch Kính Đình nhìn cô nở một nụ cười, nhưng trong nụ cười đó lại mơ hồ mang chút ưu sầu, nói: "Vy Nhi, có một số chuyện...không biết thì sẽ sống thoải mái hơn, mặc kệ con đã biết được những gì, nghi ngờ những gì, ba cũng muốn xin còn đừng nói cho nó biết, bởi vì đây là cách an toàn nhất mà ba luôn bảo vệ nó."

Tuy nói là nói như vậy nhưng sau khi ra khỏi phòng bệnh Dịch Kính Đình đem mọi chuyện từ từ cân nhắc lại một hồi rồi mới đến công ty.

Ở trong phòng bệnh Thiến Vy vẫn không ngừng suy nghĩ về giấc mơ lúc nãy, nó thật quá đáng sợ, đến bây giờ cô vẫn chưa khỏi khiếp đảm, rốt cuộc thì cô đã làm gì đụng chạm đến Dịch Thừa Phong, tại sao anh ta lại hại cô như vậy, cô nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao, bất chợt cô có linh cảm về tương lai sau này của bản thân sẽ vạn kiếp bất phục dưới ray anh ta.