Nghe hắn hỏi như vậy ả không có chút nào gọi là ngạc nhiên, như thể đã lường trước được chuyện sẽ bị hắn biết nên rất thản nhiên đáp: "Thì ra là anh đến để hỏi chuyện này, nhưng mà anh có thể hạ súng xuống trước được không? Anh làm như vậy em sợ lắm đó."
"Trả lời tôi mau!!" Lăng Thiên Trì hung hăng bắn ra một câu.
Lục Hồng Vũ biết hắn không phải người nên trêu chọc, đành nói: "Em và cô ta không có ân oán gì hết, chỉ là em vô tình biết được anh rất ghét cô ta nên muốn giúp anh dạy cho cô ta một bài học."
"Tôi biết ngay là cô cố tình làm ra chuyện này để gây sự chú ý với tôi mà!"
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Hồng Vũ nhúng tay vào chuyện của hắn, trong giới giải trí hắn có rất nhiều đối thủ, thật ra hắn cũng không thua kém gì bọn họ chỉ là bọn họ được chú ý nhiều hơn hắn nên Lục Hồng Vũ đã giở thủ đoạn mưu mô khiến những người che mất ánh hào quang của Lăng Thiên Trì đều bị phong sát.
Đều này thuận lợi cho hắn một bước lên mây nhưng hắn không hề cảm kích ngược lại càng ghét thêm, đã biết bao nhiêu lần ả chen vào chuyện của hắn, trong lòng bực bội khó chịu hắn cũng không thèm nói. Mục đích Lục Hồng Vũ làm như vậy là chỉ muốn được hắn chú ý, bởi vì ả yêu hắn, ả sẽ không tiếc bất kỳ mọi thủ đoạn nào để dành được sự chú ý nhỏ nhoi đó.
"Trì, em đã vì anh làm nhiều chuyện như vậy lẽ nào anh không có cảm giác gì với em sao?"
"Không hề! Ngược lại tôi cảnh cáo cô, cái mạng của Lâm Thiến Vy là của tôi, cô biết điều thì tốt nhất đừng nên đụng vào, nếu không đừng trách tôi sao không nói trước!"
"Tại sao chứ? Anh rất ghét cô ta mà!"
"Những câu giống nhau tôi không muốn nói lại nhiều lần, nếu cô còn cố chấp muốn chen vào chuyện của tôi..." Lăng Thiên Trì đột nhiên nở một nụ cười kì quái, đưa tay bóp chặt khuôn mặt của ả, thì thầm từng chữ: "Súng của tôi có rất nhiều đạn, tôi không tiếc bắn vài viên cho khuôn mặt xinh đẹp của cô trở thành cái tổ ong vò vẻ đâu!"
"Em sợ rồi, em sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của anh nữa."
Hắn lúc này mới hài lòng thả ray ra cầm súng bỏ đi, bóng lưng của hắn trong mắt Lục Hồng Vũ vô cùng lạnh lùng, ngay cả khi đứng gần hắn ả cũng cảm nhận rõ sự băng giá quanh năm bao trùm.
Tại sao ả có làm gì có cố gắng thế nào cũng không đổi được một cái liếc mắt của hắn? Còn kẻ nằm trong mồ xanh kia không cần làm gì tại sao lại có thể khiến hắn nhớ mãi không quên? Rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào so với một người đã chết ả cũng không bằng ư?
...----------------...
Đêm xuống, Thiến Vy trở về nhà liền về phòng của mình tắm rửa. Cô đang ngâm mình trong bồn tắm chứa nước nóng, trên mặt nước nở đầy bọt sữa tắm trắng tinh khôi còn có hơi nóng yếu ớt bốc lên. Cô muốn tắm cho thật sạch sẽ, muốn loại bỏ hết tất cả sự bẩn thỉu nhuốt nhơ của những tên đàn ông hồi sáng này.
Bọn chúng đã chạm vào cô, sờ soạn cô khắp nơi, thật bẩn! Nếu lúc đó không có Lăng Thiên Trì tới cứu có lẽ cô đã bị bọn chúng hã.m hiế.p tập thể rồi mổ bụng moi nội tạng đem đi bán từ lâu rồi. Hoang đường lắm phải không? Một kẻ luôn oán hận muốn giết cô lại cứu giúp cô vào giữa thời khắc cô sợ hãi và tuyệt vọng nhất.
Qua một hồi, Thiến Vy cảm thấy đã sạch sẽ rồi mới ra khỏi bồn tắm lấy một chiếc khăn trắng quấn quanh cơ thể mảnh mai của mình sau đó đi mở cửa phòng. Cánh cửa vừa mở Thiến Vy đã giật thót mình khi thấy Dịch Thừa Phong, không biết anh đã đứng bên ngoài phòng tắm của cô từ lúc nào và bao lâu rồi.
"Chịu ra rồi đó hả? Tôi tưởng cô chết trong đó chứ! Nếu lúc nãy cô không mở cửa thì tôi chắc chắn sẽ đạp cửa xông vào bên trong xem cô làm cái quái gì mà lâu như vậy."
"Tại sao anh lại vào phòng của tôi?"
"Đây là nhà của tôi, tôi muốn ở phòng nào thì ở, chẳng lẽ cần phải hỏi ý kiến của cô sao?"
"Anh vẫn muốn tiếp tục cưỡng bức tôi?"
"Cưỡng bức? Sao cô nói khó nghe quá vậy? Tôi là chồng của cô, đã lấy tôi rồi cô có biết nghĩa vụ mà một người vợ cần phải làm là gì không? Đó là phải sinh con cho chồng, nhưng mà cô đã không còn khả năng đó nữa thì ít nhiều gì cũng phải để tôi thỏa mãn chứ!"
"Đừng hòng!"
Dịch Thừa Phong chống một tay lên tường muốn chèn ép cô còn nhìn thẳng vào cô làm bản chất nhút nhát của cô không giấu được mà lộ nguyên hình không dám nhìn thẳng anh chỉ biết cúi đầu xuống né tránh. Anh hung hăng nâng cằm cô lên, nhất quyết bắt cô phải nhìn anh.
Thiến Vy bị anh khống chế không thể kháng cự, chẳng hiểu vì sao cứ đứng trước khuôn mặt người đàn ông này cô lại yếu đuối bất lực như vậy. Mỗi giây mỗi phút đều vô cùng sợ hãi, sợ đến toàn thân run rẩy bật khóc.
"Xin anh! Hôm nay tôi mệt?"
"Mệt? Cô mệt đó là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi?"