Phu Nhân Em Là Của Anh

Chương 48: 48




Đường Tuyết Linh bị hôn bất ngờ lên chân cứ đập loạn xạ xuống giường miệng cố gắng nói.

Nhưng việc cô cố gắng nói chỉ làm cho Bạch Nhất Phong dễ dàng đưa chiếc lưỡi của anh vào mươn trớn lưỡi của cô.

Đường Tuyết Linh khó chịu không làm gì được lên bật khóc.

Bạch Nhất Phong thấy cô khóc thì buông tha cho đôi môi và tay của cô ra tức giận nói
- Sao vậy? Sao lại khóc? Em cảm thấy uất ức hay là vì người đó là tôi lên mới cảm thấy thế
Đường Tuyết Linh không nói gì chỉ lấy tay lau môi mình và lau nước mắt.

Bạch Nhất Phong thấy cô không trả lời càng tức giận hơn
- Sao không trả lời? Hay tôi nói đúng quá lên em không thể phản bác
- Anh...!
- Tôi sao hả? Không phải lúc nãy khi với ở cậu ta em còn vui vẻ sao? Sao bây giờ ở với tôi lại khóc
- Liên quan gì đến anh?
- Hừ rốt cuộc em với cậu ta có quan hệ gì hả?
Bạch Nhất Phong tức giận quát lớn, Đường Tuyết Linh cũng không quan tâm cô dùng hết sức lực đẩy anh ra rồi chạy ra khỏi giường.

- Anh có tư cách gì mà chấp vấn em chứ
- Tôi là chồng em

- Chỉ là chồng trên hợp đồng, hơn nữa chuyện của anh em cũng không tham dự vào vậy bây giờ anh lấy tư cách gì tham dự vào chuyện của em?
Cả hai lớn tiếng qua lại, Bạch Nhất Phong hoàn toàn mất kiểm soát anh tháo cà vạt và cúc áo sơ mi rồi từ từ tiến đến chỗ Đường Tuyết Linh.

Đường Tuyết Linh muốn chốn nhưng phòng đã bị Bạch Nhất Phong khóa lại và cất chìa ra trong túi quần.

Bạch Nhất Phong biết thừa ý định của cô lên nhanh chóng đi đến kéo cô lại
- Còn muốn trốn?
- Bạch Nhất Phong, anh muốn làm? Mau buông em ra?
- Muốn làm gì? Tôi muốn thực hiện nghĩa vụ của một người chồng
- Đừng...đừng mà..ư..ưm
Đường Tuyết Linh chưa kịp nói hết câu thì Bạch Nhất Phong đã chiếm lấy môi cô.

Đường Tuyết Linh không biết phải làm sao liền cắn vào môi Bạch Nhất Phong.

Bạch Nhất Phong vì đau quá lên buông đôi môi của cô ra
- Bạch Nhất Phong, anh không có tư cách làm vậy với em
Đường Tuyết Linh vừa nói vừa hoảng sợ trốn tránh nhưng Bạch Nhất Phong không tha cho cô anh nhanh chóng bắt gọn cô lại
- Tôi là chồng em, sao lại không đủ tư cách?
- Anh chỉ là chồng trên danh nghĩa
- Tôi là chồng hợp pháp của em
Nói xong Bạch Nhất Phong đưa tay lên xé chiếc váy trên người Đường Tuyết Linh ra, chiếc áo bra cũng bị anh thuần thục tháo ra.

Đôi gò b ồng trắng trẻo hiện ra khiến Đường Tuyết Linh lấy tay che lại, nhưng Bạch Nhất Phong lại gạt ra để ngắm nghía
- Sao lại che? Nó rất đẹp mà
- Nhất Phóng...em...em..

- Hửm?
- Em xin anh tha cho em đi, em không muốn...hức...!
Bạch Nhất Phong không nói gì cúi xuống hôn một bên gò bồng còn bên còn lại thì dùng tay bóp.

Đường Tuyết Linh khó chịu đẩy đầu anh ra
- Ư...ưm...Bạch Nhất Phong...đừng...mà...!
Nhưng lúc này Bạch Nhất Phong đâu nghe lọt được chữ nào anh điên cuồng cắn m*t nhị hoa của cô.

Đường Tuyết Linh thấy anh vẫn cố chấp thì đánh liên tục vào lưng anh
- Buông...buông em ra...đừng...mà...em không muốn...híc...!

- Vậy em muốn ai hả? Tần Khanh?
- Hức...không phải...!
Bạch Nhất Phong nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Đường Tuyết Linh tay anh di chuyển dần xuống cấm địa của cô, vật duy nhất còn sót lại cũng bị anh cởi nốt ra.

Tay Bạch Nhất Phong từ đưa vào trong thăm dò, Đường Tuyết Linh lần đầu làm loại chuyện này lên khi bị xâm nhập vào hai chân cô khép lại
- Hức...Bạch Nhất Phong....anh là đồ...khốn...hức...!
Bạch Nhất Phong thấy cô khóc đưa tay lên lau nước mắt cho cô nhưng Đường Tuyết Linh lại càng khóc lớn hơn và liên tục đánh vào tay anh đang lau nước mắt cho cô
- Hức...anh bỏ..hức...ra...ngoài...!
Bạch Nhất Phong nghe theo rút tay ra Đường Tuyết Linh thấy vậy thì vui mừng nhưng chưa để cô mừng chưa được 1 phút thì Bạch Nhất Phong đã đưa vật t0 lớn của anh không biết được giải phóng từ bao giờ vào bên trong cô.

Đường Tuyết Linh cảm thấy bên dưới như bị xé ra vậy, cô đau đớn vừa mới nín lại khóc trở lại
- Aaa..đau..đau...hức...ra..ngoài...đau...!
- Ngoan, thả lỏng ra sẽ không đau nữa
Bạch Nhất Phong vừa cho vào đã bị cô kẹp chặt, anh không thể tiếp tục đi vào lên cúi xuống tai cô dụ dỗ.

Nhưng Đường Tuyết Linh không thả lỏng dù thế nào cũng không chịu lắc đầu muốn anh ra
- Không...hức...đau...anh...mau...ra..ngoài...hức
- Ngoan, em phải thả lỏng ra anh mới di chuyển được, em kẹp chặt như vậy anh không thể di chuyển
Bạch Nhất Phong vừa nói vừa hôn lên môi cô, Đường Tuyết Linh vì đau quá lên cũng nghe theo anh dần thả lỏng.

Qua một lúc thì cảm giác đau đớn cũng qua mà thay vào đó là cảm giác trống rỗng.

Bạch Nhất Phong thấy cô không còn nhăn nhó nữa thì biết là cô đã thích ứng được kích thước của anh.

Đường Tuyết Linh bắt đầu cảm thấy khó chịu bắt đầu uốn éo.


Cô khó chịu nhìn Bạch Nhất Phong
- Ưm...!Nhất Phong...!
- Hửm?
- Anh...!
- Anh sao hả?
Bạch Nhất Phong làm sao không nhận ra cô đang muốn gì nhưng anh muốn cô nói ra
- Bảo bối, em muốn gì sao?
- Ưm...em muốn....!
- Em muốn gì nói ra anh đáp ứng em
Đường Tuyết Linh không muốn nói ra những lời xấu hổ đó nhưng Bạch Nhất Phong muốn ép cô nói.

Đường Tuyết Linh bực mình muốn lùi lại nhưng bị Bạch Nhất Phong giữ
- Em muốn đi đâu hả?
- Ưm...anh buông ra...!
Bị Bạch Nhất Phong giữ lại lên vật đó của anh đâm xâu vào bên trong cô làm cô vừa đau vừa sướng kêu lên.

Nhưng ngay sau đó lại khó chịu vì anh không di chuyển, Đường Tuyết Linh đánh vào người anh
- Hức...anh làm gì vậy hả...buông em ra...anh khốn nạn...hức
- Lại mắng anh? Anh làm gì em sao?.