Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 20: Con Giao Mẹ Con Cho Baba



Hôm nay là đúng hẹn ba ngày mà Tô Húc Hoàn giao cho Tô Trực lấy con dấu về cho anh.

Buổi sáng, Tô Húc Hoàn rời khỏi giường ngủ trước trong khi Lam Y Tịnh còn đang ngủ rất say.

Đêm qua, anh cũng chẳng thể nhớ bản thân anh đã mất khống chế và làm đủ mọi tư thế với cô. Trong phòng ngập tràn tiếng rên kích thích và mùi ái tình ám dục.

Tô Húc Hoàn mặc lên thân hình bộ vest màu đen lịch lãm. Khi muốn rời khỏi phòng ngủ, thấy điện thoại của Lam Y Tịnh vang lên, sợ cô giật mình tỉnh giấc vội cầm điện thoại cô ra ngoài.

Nhìn thấy người gọi là cô giáo của Lam Hữu Hữu, Tô Húc Hoàn nhận cuộc gọi, sợ Lam Hữu Hữu có chuyện gì, cô gái của anh sẽ rất đau lòng.

"Xin chào."

"Vâng, đây có phải là số điện thoại của phụ huynh bé Hữu Hữu không ạ?"

Cô bảo mẫu nghe giọng đàn ông liền xem lại số điện thoại vừa gọi, Lam Hữu Hữu trong ghi nhận là không có cha, sao lại là đàn ông nghe máy.

"Đúng vậy, có việc?"

Giọng nói của Tô Húc Hoàn trầm xuống, khiến đối phương nghe thôi cũng thấy có chút run, sao lại nói ngắn gọn như vậy?

"Bé Hữu Hữu đánh bạn cùng lớp, phụ huynh bạn ấy muốn gặp phụ huynh của Hữu Hữu để trao đổi ạ. Xin mời gia đình dành chút thời gian đến trường để nhà trường hòa giải."

Tô Húc Hoàn chưa bao giờ nghĩ có con lại phiền như vậy. Chỉ là bọn trẻ đánh nhau thôi sao, có cần làm loạn như vậy… ảnh hưởng đến giấc ngủ của vợ anh.

"Tô tổng, xe đã chuẩn bị xong."

Một thanh niên đi đến phía sau anh thông báo, đã đến giờ ra sân bay rồi.

"Dời lịch bay đi."

Tô Húc Hoàn nhìn vào điện thoại Lam Y Tịnh rồi nói tiếp:"Đưa tôi đến trường học của Lam Hữu Hữu."

Tài xế nhanh chóng đưa Tô Húc Hoàn đến trường học của Lam Hữu Hữu.

Trên xe, Tô Húc Hoàn gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Kỳ… đối với Tô Húc Hoàn, những việc có thể giải quyết bằng tiền là những việc quá đơn giản.

Nếu nói về tiền, Tô Húc Hoàn lại không thiếu.

Anh được bảo mẫu đưa đến văn phòng hiệu trưởng. Nhìn thấy Lam Hữu Hữu mặt mày bí xị đang ngồi đối diện một cặp vợ chồng và một đứa bé bị sưng vù một mắt bên trái.

"Cô hiệu trưởng, đây là phụ huynh của em Hữu Hữu."

Cô hiệu trưởng nhìn Tô Húc Hoàn có chút quen mắt nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu.

Lam Hữu Hữu nghĩ mẹ sẽ đến và bị cha mẹ của bạn học ức hiếp, nhìn thấy Tô Húc Hoàn đến thì thở phào… nhóc không muốn mẹ nhóc vì nhóc mà bị người khác xem thường.

Tô Húc Hoàn bước vào bàn tiếp khách, ngồi xuống bên cạnh Lam Hữu Hữu quay sang xoa đầu nhóc, nhìn xung quanh người Lam Hữu Hữu hỏi:"Có bị thương?"

Lam Hữu Hữu lắc đầu:"Con không sao."

Nhìn thấy Tô Húc Hoàn, mẹ của đứa bé kia đã lập tức lên tiếng.

"Thằng bé đánh con trai tôi ra nông nỗi này, tôi không làm khó dễ một đứa bé… chỉ muốn nó xin lỗi và hứa sẽ không tái phạm. Nhưng anh xem đi, con trai anh lì lợm ra sao… nhất quyết không xin lỗi, gia đình phải xem lại cách giáo dục con cái."

Tô Húc Hoàn nhíu mày… người phụ nữ này là đang mắng chửi vợ của anh sao?

"Vâng, chúng tôi cũng đã khuyên giải với cháu Hữu Hữu, nhưng hỏi gì cháu cũng không nói… nên mới phiền đến phụ huynh." - Cô hiệu trưởng nói vào, đôi vợ chồng này ủng hộ rất nhiều cho nhà trường, nên bà không thể không nể mặt.

"Nếu con trai tôi không muốn xin lỗi thì thế nào?"

Cái gì mà đánh người rồi lại không muốn xin lỗi.

Đây là dạng phụ huynh gì vậy?

Người đàn ông ngồi đối diện Tô Húc Hoàn tức giận đập bàn:"Cô giáo, nếu để một đứa trẻ nguy hiểm này trong trường, tôi không tin tưởng giao con trai tôi cho nhà trường. Tôi sẽ thông tin việc này đến hội phụ huynh, cô nghĩ sẽ có bao nhiêu phụ huynh muốn con họ học ở nơi này."

Cô giáo hiệu trưởng sợ đến xanh mặt… hai người này thật sự rất có tiếng nói trong trường học này.

"Hữu Hữu, mau xin lỗi bạn đi con… nếu không thì cô sẽ gọi mẹ con đến." - Cô bảo mẫu thấy mọi việc không ổn liền chạy đến dọa cậu nhóc.

"Con không có sai… là do bạn ấy đáng bị như vậy."

Lam Hữu Hữu cảm thấy chú Tô này rất được, từ lúc đến đã không ép nhóc phải xin lỗi, lại không có chút e sợ ba mẹ của bạn học. Nên nhóc lấy một chút uy quyền này mà lên tiếng tự bảo vệ mình.

"Bạn ấy xúc phạm mẹ của con." - Lam Hữu Hữu đưa mắt tức giận nhìn bạn học.

"Đừng có nói láo, thằng bé chỉ mới năm tuổi, nó biết cái gì mà xúc phạm." - Mẹ của bạn học tức giận mắng.



Tô Húc Hoàn gật gù:" Đúng, thằng nhóc mới 5 tuổi thì biết cái gì, là nghe người lớn nói rồi nói theo."

Bà ta tức đến nghẹn họng.

"Bạn ấy nói mẹ con bò lên giường của một tên giàu sỏi, trước sau gì cũng bỏ con lại."

Lam Hữu Hữu vừa nói vừa khóc lớn…

"Hứ, con trai tôi còn nói sai sao? Cô ta rõ ràng nói là mẹ đơn thân… nay tự dưng lại có một người đàn ông bao nuôi, chẳng phải là đi câu dẫn kẻ có tiền để được trèo cao."

Mấy ngày nay tự dưng thằng nhóc đó lại được đưa đón bằng chiếc xe hơi đắt tiền, ai nấy đều nói ra nói vào về việc đó.

Tô Húc Hoàn hơi cười, đưa tay lau đi giọt nước mắt của Lam Hữu Hữu, nhìn cậu nhóc lắc đầu… là con trai không được khóc nhè.

"Từ ngày mai, các người không được phép đưa con đến nơi này nữa, thằng bé bị đuổi."

Tô Húc Hoàn đáp.

"Mày nghĩ mày có cái quyền đó, chỉ cần một lời nói của tao…mày phải cút ngay."

"Vậy sao?"

Tô Húc Hoàn nhìn về phía cô hiệu trưởng liền nói:"Bà có điện thoại."

Lập tức, điện thoại của cô hiệu trưởng liền vang lên… là chủ trường gọi đến.

Sau khi hiệu trưởng nhận cuộc điện thoại xong, gương mặt trắng bệch đi vào bên trong phòng tiếp khách… thì ra người đàn ông này chính là Tô Húc Hoàn của Tô thị, hiện đang là doanh nghiệp lớn nhất ở thành phố B này.

"Ngài Tô, chúng tôi không biết Hữu Hữu là con trai của ngài nên mạo phạm… xin ngài giơ cao đánh khẽ… chuyện này tôi sẽ giải quyết, không phiền đến ngài."

Cặp phụ huynh nhìn thấy bộ dạng nhu nhược của cô hiệu trưởng liền tức giận… bọn họ bỏ ra bao nhiêu tiền vào nơi này là để con họ được làm bá chủ, vậy mà bà ta lại luồn cúi trước kẻ ăn hiếp con họ.

"Cô hiệu trưởng, cô nói cho rõ, nếu không đừng trách chúng tôi."

"Là con các người xúc phạm Tô phu nhân, các người có biết Tô phu nhân là ai không mà dám động đến. Mau… kêu thằng bé ra xin lỗi Hữu Hữu nhanh lên."

Bà không thể ngờ được, mẹ của Hữu Hữu vậy mà lại có thể làm Tô phu nhân… khi nãy chủ trường đã nói, hiện tại ngôi trường này Tô thị đã mua lại rồi.

Người ta không những bồi dưỡng cho trường để con học tốt… mà người ta trực tiếp mua luôn cả trường rồi.

Không xử khéo, là mất việc.

"Cái gì, Tô phu nhân… là Tô phu nhân nào… chẳng lẽ là Tô thị."

Người đàn ông nhìn Tô Húc Hoàn đang ngồi liền xanh mặt, động vào ai không động… lại động đến Tô thị.

"Hình như, anh làm việc cho Đại Đằng nhỉ."

"Tô tổng, tôi sai rồi… chúng tôi không nên xúc phạm phu nhân." - Người đàn ông sợ đến gương mặt lúc trắng lúc xanh.

"Mang xe công ty đi làm việc riêng… không những bị đuổi mà còn phải bồi thường." - Tô Húc Hoàn đáp.

Nói xong, anh đứng lên nắm lấy tay Lam Hữu Hữu muốn rời đi.

"Tô tổng, vì một đứa con riêng của vợ mà làm như vậy có đáng không chứ." - Người phụ nữ không phục mà nói.

Tô Húc Hoàn ôm lấy Lam Hữu Hữu bế lên, quay về phía bọn người phía sau nói.

"Đây là con trai của tôi."

Giống nhau thật.

Cả bọn người ngây ra, xem ra đúng là cha con thật rồi.

"Con trai, muốn xử lý kẻ ức hiếp con thế nào?"

"Con không muốn nhìn thấy họ nữa…"

"Được."

"Và cả bà ấy…"

Lam Hữu Hữu chỉ về phía cô hiệu trưởng. Nhóc nhớ khi chú Tô chưa đến, bà ấy đã dùng những lời lẽ khó nghe để ép nhóc phải xin lỗi.

"Được."

Tô Húc Hoàn gật đầu đồng ý.



Tô Húc Hoàn bế Lam Hữu Hữu quay lại lớp học, anh tin chắc rằng hiện tại nhóc con sẽ không còn bị ức hiếp nữa.

Nhóc con rất tốt, đánh nhau cũng rất giỏi. Đánh thằng nhóc kia bầm dập mà bản thân không có một vết thương nào.

"Chú Tô, chú có thật là cha cháu không?" - Lam Hữu Hữu vẫn còn nhớ Tô Húc Hoàn nói mình là con trai chú ấy.

Tô Húc Hoàn mỉm cười xoa đầu nhóc: "Mẹ con là vợ của ta, vậy con là gì, tự con nghĩ đi."

Lam Hữu Hữu ngây người một chút, sau khi Tô Húc Hoàn rời đi mấy bước thì mới nói vội theo.

"Baba… người nhất định phải đối tốt với mẹ con. Con giao mẹ con cho baba."

Tô Húc Hoàn lần đầu tiên nghe một đứa bé gọi là baba, bản thân cảm giác rất tốt, rất vui… không sao cả, con của cô ấy… cũng là con của anh, anh có thể bao bọc hai mẹ con họ cả cuộc đời.

"Quyết định vậy đi."

Tô Húc Hoàn mỉm cười hạnh phúc rời khỏi trường học của Lam Hữu Hữu.

Vậy là anh đã thông qua một ải rồi.

Anh trước nay không bài xích việc Lam Y Tịnh đã có con riêng. Chỉ là không biết đối diện với nhóc con này ra sao, đến nay có vẻ đã xích lại gần hơn một chút.

Tô Húc Hoàn vừa đến cửa sân bay liền nhận được cuộc gọi của Lâm Thanh Thanh… anh không muốn cảm giác lâng lâng này bị gián đoạn, nên tắt máy… tắt nguồn điện thoại tiến về hướng máy bay chuẩn bị cất cánh đến thành phố A.

Bên này, Lâm Thanh Thanh trên người không mảnh vải che thân… Lâm Thanh Thanh hoảng loạn khóc rống lên… cô gọi cho Tô Húc Hoàn, muốn anh vì cô mà giết chết kẻ đã động vào cô… nhưng anh lại không nghe máy, khiến tâm trạng cô như lao xuống vực thẳm.

Lâm Thanh Thanh ngâm mình trong bồn tắm, muốn rửa sạch sự nhục nhã này. Càng nhớ đến cảnh tưởng đêm qua càng cảm thấy ghê tởm.

Lâm Thanh Thanh nhìn bản thân cô trong gương, từng vết thâm tím bầm dập trên người khiến cô lạnh cả người. Hắn ta là một kẻ bệnh hoạn, sao có thể hành hạ thân thể của cô thân tàn ma dại như vậy.

Mặc một bộ đồ kín đáo, Lâm Thanh Thanh ngồi trên xe lăn di chuyển ra khỏi phòng.

"Tiểu Mai, hôm qua cô đi đâu hả?" - Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Tiểu Mai đang ở phòng bếp liền tức giận.

"Dạ, hôm qua em chóng mặt quá… uống thuốc xong liền buồn ngủ… em xin lỗi… nhưng đêm qua cô chủ tìm em có việc gì sao?"

Tiểu Mai giả vờ như không biết gì.

Lâm Thanh Thanh sao có thể nói chuyện xấu hổ đêm qua ra được.

"Được rồi, đưa tôi ra vườn. Tôi muốn phơi nắng một chút."

Tiểu Mai đẩy xe Lâm Thanh Thanh ra vườn hoa, trong lòng mắng chửi cô ta thật giỏi giả vờ, đã đi lại bình thường mà cứ giả liệt để tìm lòng thương hại của Tô tổng.

"Tiểu Mai, em đi tìm Hà Siêu đến đây cho tôi."

Lâm Thanh Thanh không nuốt được cơn giận này, cô phải giết chết tên cầm thú kia.

"Sáng em thấy giám đốc Hà hình như ra ngoài rồi, chỉ con cậu Thanh Liêm ở nhà." - Tiểu Mai đáp.

"Vậy đi gọi Thanh Liêm đến cho tôi."

Tiểu Mai vừa rời đi thì Tô Huân Huân từ phía trong nhà bước về phía Lâm Thanh Thanh. Trong tay anh ta đã nắm được yếu điểm của cô ta, muốn chơi đùa cô ta khi nào chẳng được.

"Thằng khốn, mày dám tới tìm tao…. Húc Hoàn, Húc Hoàn sẽ cho người giết mày."

Lâm Thanh Thanh không khống chế được giận dữ mà mắng chửi.

Tô Huân Huân hai tay đưa vào trong túi quần, lấy chiếc điện thoại ra, mở video đêm qua phát lên đưa về phía Lâm Thanh Thanh.

Từng tiếng rên rỉ, van xin anh ta động của Lâm Thanh Thanh rõ ràng từng chữ… khiến đôi mắt cô đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống… kèm theo sự phẫn nộ tột cùng.

"Cậu… cậu muốn gì?" - Lâm Thanh Thanh lấp bấp.

"Lâm tiểu thư xinh đẹp, tôi chỉ muốn cô ngoan ngoãn một chút… tôi muốn cô thì tự mà tìm đến phòng tôi… nếu không, tôi sẽ hủy cuộc đời cô bằng đoạn phim này."

Tô Huân Huân đưa tay sờ lên bờ má mịm màng của Lâm Thanh Thanh lại nói:"Tô Húc Hoàn sẽ không vì một nữ nhân không sạch sẽ như cô mà động đến người thân trong nhà đâu, cô có thể không xấu hổ mà kể cho anh ta nghe chuyện cô đã ngủ với tôi ra sao, chỉ e tới lúc đó… anh ta cảm thấy cô quá dơ bẩn mà đuổi cô đi. Hahaha Lâm Thanh Thanh, đến lúc đó cô có quỳ xuống van xin tôi, tôi cũng sẽ cho cả đất nước này nhìn thấy toàn bộ cơ thể của cô, nhìn thấy cô *** **** ra sao, cầu xin đàn ông động vào cô như một con chó cái."

Lâm Thanh Thanh bị hù dọa, sợ đến thất thần…

Lúc này Thanh Liêm được Tiểu Mai đưa đến, nhìn thấy Tô Huân Huân cũng ở đây thì có chút không vui.

"Cô có việc gì?" - Thanh Liêm hỏi.

Lâm Thanh Thanh định sẽ nhờ Thanh Liêm liên hệ với Tô Húc Hoàn trả thù cho cô. Nhưng hiện tại, cô không muốn nữa… cô không muốn Tô Húc Hoàn biết cô đã thất thân cùng em trai anh ấy.

Thấy Lâm Thanh Thanh không đáp, Thanh Liêm cũng không muốn quan tâm đến nữa, quay lưng đi.