Đã ba năm trôi qua kể từ khi Thẩm Mộc Hàn đưa cô qua nước ngoài, quá bên đây anh trai đã làm lại giấy tờ tùy thân cho cô và cũng đổi tên mà lúc nhỏ mẹ ruột đã chọn cho cô, đó là Thẩm Mộc Hoa,
Từ lúc ba mẹ biết cô mang thai đã chăm sóc cho cô rất nhiều rất tốt với cô, họ không hề khó chịu khi cô là gái không chồng mà mang thai,
Đã vậy họ còn vui mừng vì sắp được bế cháu, ba mẹ và anh trai cũng trải qua cuộc mang thai với cô, khiến cô không một chút áp lực gì cả, vài tháng sau cô cuối cùng cũng sinh ra một đứa bé trai,
Mặc dù cô đã sinh con, nhưng cô vẫn không thể quên được đứa bé sinh đôi còn lại, cô lúc này đang bế đứa bé đột nhiên lại rơi nước mắt
Thẩm Mộc Hàn nhìn thấy cô khóc, liền đưa tay lau lấy nước mắt của cô, anh quan tâm liền hỏi cô, "Sao em lại khóc, đừng nói với anh là em đang suy nghĩ đến đứa bé bị mất đấy nhé
Cố Nhất Nam ngẩn đầu lên nhìn anh rồi gật đầu, "Vốn dĩ em đã sinh được hai đứa, vậy mà bé con ấy lại rời xa em'
"Em đừng tự trách mình nữa, anh biết em rất buồn nhưng mọi chuyện đã sảy ra rồi, chắc là chúng ta không có duyên với bé con đấy, nhưng mà em còn bé con, con trai của em mà "
Thấy anh trai khuyên nhủ an ủi cô, cô cũng cảm nhận được phần nào trong lòng giảm đi, nhưng cô nhất định sẽ không thể quên được bé con,
Ngày ngày trôi qua, Cổ Nhất Nam nuôi nấng bé con đến nay cũng được hơn hai tuổi, và ngày hôm nay cô cùng với anh trai và ba mẹ mình về lại nước,
Lý do là cuộc hôn nhân sắp đặt giữa hai bên nhà họ Trương và nhà họ Thẩm, ban đầu cô nghe thì lại không thấy hài lòng lắm, nhưng vì hôn nhân thương mại giữa hai gia đình, cô không phụ lòng ba mẹ nên cũng đồng ý,
Nhưng ba mẹ thì lại lắc đầu không để chuyện này sảy ra, nhất định phải về lại nước S để hủy hôn cho cô,
Vì nghe ba mẹ nói, anh trai sẽ xử lý được vụ làm ăn mà không cần hôn nhân thương mại như vậy,
Quyết định như vậy tối hôm đó ba mẹ đã gọi điện cho phía nhà Thẩm gia để hẹn hai gia tộc gặp nhau để bàn chuyện hôn nhân,
Vài tiếng ngồi trên máy bay nhà, bé con không ồn ào chút nào, thằng bé cứ đeo theo Thẩm Mộc Hàn, ngay cả khi ngủ bé con cũng ngủ trên người của anh ấy,
Nhìn thấy cảnh hai cậu cháu ngủ ngon cô vô cùng vui mừng, vì chăm sóc cho thằng bé cô không mệt chút nào,
Lúc nào Thẩm Mộc Hàn cũng chăm con giùm con,
Lúc này cuối cùng cũng cũng đến nơi, Thẩm Mộc Hàn đã tỉnh lại từ trước, trên tay vẫn bế bé con,
"Anh hai, đưa con cho em đi, anh ôm thằng bé cũng lâu rồi chắc anh mệt lắm" Cô lúc này đưa tay ra phía anh,
"Không mệt chút nào, thằng bé này lúc ngủ lại ngoan lắm, không ồn ào cứ để anh bế nó được rồi " Thẩm Mộc Hàn mỉm cười nói xong còn xoa nhẹ nhàng đầu cô nói,
Đành vậy thôi, cô chỉ biết nhìn anh trai mình bế đứa con trai của mình đi xuống máy bay,
"Nguyệt Nguyệt, đi thôi em " Thẩm Mộc Hàn trên tay bế thằng bé, liền nhanh chóng quay sang phía sau mình mà đưa tay ra gọi Tiểu Nguyệt,
Tiểu Nguyệt cũng biết ý định của anh liền mĩm cười và đưa tay để cho anh nắm lấy tay mình,
Vì vậy một tay ôm cháu trai, một tay nắm lấy người yêu nhỏ bé của anh ấy, khung cảnh này thật khiến cho người ta ganh tị mà,
Cuối cùng sau bao nhiêu năm Cổ Nhất Nam cũng trở lại nơi này, cả gia đình về lại căn biệt phủ và được những người hầu chào đón, quản gia tiếp đón cung kính mọi người, "Bà chủ ông chủ, thiếu gia, tiểu thư, mừng mọi người trở về ạ"
Mọi người bước vào liền gật đầu một cái, lúc này Thẩm Mộc Hàn nhìn mọi người liền lên tiếng tuyên bố, "Sau này tôi muốn mọi người gọi Tiểu Nguyệt là phu nhân, vì vài tuần nữa tôi sẽ kết hôn với em ấy "
Chuyện của Tiểu Nguyệt và Thẩm Mộc Hàn phía người làm và quản gia của biệt phủ chưa ai biết cả, nay họ thấy vậy liền bất ngờ vô cùng, nhất là người dì của Tiểu Nguyệt,
Dì ấy vô cùng sốc khi biết cháu gái mình bao năm qua đã không liên lạc vậy mà giờ đây đã sắp thành vợ của thiếu gia nhà họ Thẩm này,
Từ khi nghe tin thiếu gia đưa Tiểu Nguyệt cùng đi qua nước ngoài để tiện chăm sóc cho Cố Nhất Nam, và sau đó không thấy cô liên lạc nữa mà chỉ nghe qua ông bà chủ và cậu chủ thôi, gần đây dì mới được nói chuyện với cô, nhưng không nghe cô nhắc gì đến chuyện mình và Thẩm Mộc Hàn,
Vì anh nói muốn tạo bất ngờ cho dì của cô nên chờ đến về nước mới báo cho cô và tiện thể bàn chuyện đám cưới xin hỏi han cô và đưa ra của hồi môn,
Vì Tiểu Nguyệt từ nhỏ đã mất đi ba mẹ, dì ấy chính là người thân duy nhất nuôi nấng cô, nên cô ấy phải là người đứng ra làm chủ phía nhà gái,