Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!

Chương 31: Ỷ Mạnh Hiếp Yếu



Chuyện này, nghĩ rằng Lê Thị Liên chỉ ngẫu nhiên nói ra câu đó.

Mà quả thực là hôm đó cô ấy không cẩn thận.

Hoàng Gia Vĩ là một người rất thận trọng, e là đã có sự nghi ngờ từ trước rồi.

Cũng may là anh ấy giữ được bình tĩnh đến bây giờ mới đến thăm dò.

“Ngày nào?” Cô ấy cố tình hỏi.

“Thứ sáu tuần trước, trước ngày em đi.”

“Đúng, em đã rời đi.” Trần Tiểu Nghiên giả vờ như vừa nhớ ra, bình tĩnh cầm lấy chiếc lược tiếp tục chải tóc: “Nhưng mà, em bị nhân viên bảo vệ bên dưới giữ lại rồi, họ nói rằng người trong tòa nhà đều đã tan ca, không còn ai nữa.

Vì thế em mới quay về.”

“Ồ…” Trong phút chốc ánh mắt của Hoàng Gia Vĩ nhìn thoáng qua, rất nhanh tập trung lại về một nơi, nhìn cô mỉm cười mà nói: “Vậy sao em không gọi điện cho anh? Đúng, hôm ấy sau khi họp xong, mọi người đều đã đi ra ngoài ăn, nên không kịp báo em biết.”

“Không sao đâu.” Cô cũng mỉm cười, thời gian yên lặng trôi qua.

Ngày hôm sau, Hoàng Gia Vĩ vừa sáng sớm thức dậy, chỉ nói là đến công ty làm việc nhưng nói việc lớn thì không phải lớn, nói nhỏ thì cũng không phải, vì thế cần phải sắp xếp trước, chí ít cũng phải đợi đến tuần sau mới có thể chính thức vào làm.

Trần Tiểu Nghiên biểu hiện không có gì, mọi thứ chỉ nghe vậy.

Suy cho cùng, không phải cô không biết bên đó có việc cần phải “sắp xếp”.

Hơn nữa bản thân cô ở đây vẫn còn chút việc chưa làm xong.

Hai ngày tiếp theo, ngoài việc soạn xong đơn xin từ chức, Trần Tiểu Nghiên còn làm thêm một việc: Đó là bí mật điều tra tình hình hợp tác giữa công ty và Điện tử Vân Sơn.

Cũng là để hoàn thành lời hứa của cô với giám đốc Thẩm.

Thì ra Điện tử Vân Sơn không còn là khách hàng mới nữa, trước đó cũng có hợp tác mấy lần, nhưng số lượng đều khá ít.

Cũng có lẽ là khá hài lòng với cách phục vụ ở đây, năm ngoái lại có thể một đơn hàng tương đối lớn được đặt về, đơn hàng này là do Vương Chí Lương đích thân phụ trách.

Cô mượn cớ nói rằng là do nhu cầu của khách hàng, nên tìm người hiểu rõ tài liệu ở thời điểm đó kĩ càng kiểm tra đối chiếu.

Lần điều tra này không những không gặp vấn đề gì, còn giúp cô phát hiện ra không ít trò thủ đoạn…

Thứ sau, Trần Tiểu Nghiên đến công ty từ sớm, trực tiếp đến vòng làm việc của Vương Chí Lương, đặt đơn xin từ chức trên bàn làm việc của anh ta.

Vương Chí Lương đang uống trà, vừa nhìn thấy ba chữ đơn xin từ chức thì anh ta suýt chút bị sặc, không quên giả vờ muốn giữ cô ở lại.

Hai lần cô lảng tránh, Vương Chí Lương hỏi đùa: “Sao thế, có phải là đã tìm được công việc mới rồi không?”

“Công việc bên đó của chồng tôi bận quá, nên nhờ tôi qua đó để phụ anh ấy.” Trần Tiểu Nghiên khách sáo nói.

“Ồ, nói vậy là….

cô về công ty chồng làm bà chủ à.” Vương Chí Lương vừa chế giễu, vừa nhìn cô với ánh mắt đầy gian xảo, không biết đang mưu tính điều gì.

Cô không đoán được cũng không kiểm soát được rốt cuộc quan hệ tình cảm giữa người này với Ngô Thiến Thiến sâu đậm cỡ nào.

Nhưng vụ lộn xộn giữa Ngô Thiến Thiến với Hoàng Gia Vĩ, anh ta ít nhiều cũng biết một chút.

Sẽ tốt hơn nếu anh ta chịu tiết lộ thông tin đó.

Nhưng Vương Chí Lương hầu như không có cơ hội này.

Bàn xong việc, Trần Tiểu Nghiên định đi, Vương Chí Lương một mực níu giữ cô, cầm lấy tờ đơn xin từ chức lên giọng to tiếng: “Biển rộng cá bơi, trời cao chim bay.

Cô muốn đi, thì một cựu lãnh đạo như tôi cũng giữ không được.

Hay vậy đi, theo đúng trình tự thì vẫn là từ chức, trước tiên phải dành ra một hai tháng để bàn giao công việc…”

Nói được nửa câu, tiếng điện thoại bàn đột nhiên vang lên.

Vương Chí Lương chau mày lại, bực mình nhấc ống nghe điện thoại bàn đặt bên tai mà nói: “A lô.”

Lời nói vừa dứt, thì nghe thấy một tiếng vang như sấm nổ truyền đến.

“Họ Vương đó! Tôi tín nhiệm anh như vậy, giao toàn quyền của công ty cho anh quản lý, anh hay lắm, ăn hoa hồng của khách hàng, còn lấy luôn cả tiền của công ty đi cờ bạc gái gú!”

“Tưởng tôi không biết à, anh xem tôi là thằng khờ rồi à? Tôi nói cho anh biết Vương Chí Lương này, bây giờ, thu dọn đồ đạc của anh rồi cút ngay! Đợi tôi quay về thì kiện anh ngay!”

Một tiếng “bụp”, điện thoại đã cúp.

Vương Chí Lương nhìn ống nghe điện thoại bàn, hơn nửa ngày cũng không nói ra một lời..