Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 142: Chuyện hôn lễ



Một câu chúng tôi đã ở bên nhau, đã thành công làm cho trợ lý Tô đỏ mặt, ánh mắt của cặp thê thê Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh không sai biệt lắm, nhìn hai người kia sâu xa, Kỳ Thanh cười hỏi, "Tối hôm qua, còn ngủ chung với nhau sao?"

Vẻ mặt trợ lý Tô thẹn thùng, "Ân." Cô và Tần Phụ Tuyết sau khi xác định mối quan hệ, cuối cùng cũng không còn kiêng kị cái gì nữa mà chia chăn gối.

Ở dưới bàn, Tần Phụ Tuyết nắm lấy tay trợ lý Tô, ngón tay thon dài lại ấm áp, Tần Phụ Tuyết cong môi cười, "Đâu phải là lần đầu tiên bọn mình ngủ chung với nhau đâu."

Câu trả lời này thật lợi hại.

Trên mặt Kỳ Thanh có chút kinh hãi, vậy những lời lúc trước trợ lý Tô nói, xém chút nữa hai người đã lăn lộn trên giường sao? Vậy hai người đã làm ra chuyện gì trước khi xác định mối quan hệ với nhau?

Cô nhìn lên cổ Tần Phụ Tuyết, dấu vết gì cũng không có, lại nhìn lên cổ trợ lý Tô, cũng không có dấu hôn.

Hai người đều ôn nhu và biết khắc chế a.

Tần Phụ Tuyết biết Kỳ Thanh đang nhìn cái gì, cô cũng chẳng thèm giải thích, quét mắt nhìn trên cổ Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình, mấy cái dấu hôn trên cổ có che cũng che không được, đổi đề tài, "Sau khi ăn xong, hai người định đi đến đâu chơi?"

"Thoải mái một chút đi." Nghĩ đến lúc ở trên phòng Lục Uyển Đình nói ra sau núi hóng gió, Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình một cái, vừa lúc bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Lục Uyển Đình, trái tim nhỏ của Kỳ Thanh đập gia tốc, quay lại làm bộ như không có chuyện gì, bình tĩnh mà nói, "Đi ra cái đình sau núi hóng gió."

Phong cảnh đẹp nhất chính là người bên cạnh.

Nhân viên phục vụ mang bữa sáng lên, Tần Phụ Tuyết và trợ lý Tô từ từ ăn sáng.

Lục Uyển Đình nắm tay Kỳ Thanh, tuỳ ý mà đi dạo trong khi nghỉ dưỡng.

Trong khu nghỉ dưỡng có trồng cây ăn trái, mùi thơm từ trái cây lan toả một vùng xông vào mũi, các khách đến đây nghỉ dưỡng cũng đến đây, dưới tán cây có không ít người ở đó nhặt trái cây.

Đi tới bên hồ, ven bên đình có các quan khách đang chụp ảnh, xa xa thì có người đang ngồi câu cá, người đang ngồi câu cá không cảm thấy những người ở bên đình làm ồn đến tâm tình câu cá của bọn họ.

Cách đó không xa là nhà hàng BBQ, câu được tôm cá ở trong hồ có thể mang đến đó trực tiếp chế biến miễn phí, Lục Uyển Đình mang Kỳ Thanh đi dạo một vòng, dọc theo con đường đi ra sau núi.

Càng lên cao nhiệt độ càng thấp, mười ngón tay của hai người nắm chặt lấy nhau, không nhanh không chậm mà bước đi, Kỳ Thanh chợt dừng bước chân lại, lại quay đầu nhìn lại.

"Sao vậy em?" Lục Uyển Đình cũng quay đầu nhìn lại.

Xác định trước sau đều không có người, trên con đường này chỉ có hai người, Kỳ Thanh nắm lấy góc áo Lục Uyển Đình mà bĩu môi, "Em muốn hôn chị."

Lục Uyển Đình cong khoé môi, ôm lấy Kỳ Thanh vào trong lòng ngực mình, đôi môi chậm rãi mút lấy môi Kỳ Thanh, bốn cánh môi lạnh lẽo nhẹ nhàng mà sưởi ấm cho nhau.

Nghe đâu đó tiếng cười đùa gần đây, Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh ra, nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Kỳ Thanh, vẫn chưa đã thèm mà hôn lên má cô một cái, đôi mắt ôn nhu mang theo ý cười, "Đi thôi, phu nhân."

Hai tiếng gọi phu nhân này không lớn không nhỏ vừa hay truyền vào tai của mấy người ở phía sau.

Sau cầu hôn, chính là những ngày chuẩn bị hôn lễ, trước hôn lễ còn có tiệc đính hôn. Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình ở khu nghỉ dưỡng nghỉ phép mấy ngày, trong nhà ba mẹ vội vàng thu xếp chuyện gặp mặt thông gia.

Kỳ Huy nhìn ảnh chụp, nhịn không được mà đỏ con mắt, có chút nước mắt đọng lại ở khoé mắt, nhớ lại chuyện lúc nhỏ của con gái, cuối cùng thì đê cũng vỡ, Kỳ mẹ ngồi xuống bên cạnh ông, "Không phải ông mỗi ngày đều trông ngóng Kỳ Thanh kết hôn sao, sao lại khóc rồi?"

Lão Kỳ tổng lau khoé mắt, đem ảnh chụp đưa cho bà xã xem, "Hình ảnh như trong suy nghĩ không giống nhau." Ông duỗi tay ôm lấy vợ, thu lại cảm xúc, "Cầu hôn cũng đã cầu rồi, phải gặp nhà thông gia bàn đến chuyện tổ chức hôn lễ rồi."

Cầu hôn là Kỳ Thanh cầu, cho nên bên nhà ông nên chủ động, đi đến nhà họ Lục mà chào hỏi Lục ba với Lục mẹ.

Bảy tám năm trước, lúc tập đoàn Lục Thị vẫn do Lục ba cầm quyền, ông có gặp qua ông ấy, không nghĩ nhiều năm sau, bọn họ lại trở thành thông gia.

"Việc này nên chờ Thanh Thanh về rồi nói." Nhìn thấy ảnh cầu hôn của con gái, lòng Kỳ mẹ được an ủi, "Để tôi gọi con bé khi nào về nhà."

Lúc Kỳ Thanh nhận được điện thoại, đang hóng gió ở đình cùng với ôm hôn Lục Uyển Đình, bên tai còn tiếng suối chảy réo rắt du dương, thỉnh thoảng còn có đàn chim bay qua.

"Điện thoại của mẹ em." Kỳ Thanh đẩy Lục Uyển Đình, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nghe điện thoại.

" Ân, điện thoại của mẹ vợ không thể không nghe."

Kỳ Thanh quay lưng nghe điện thoại, Lục Uyển Đình thuận thế mà đem cô ôm vào lòng ngực, đầu tựa lên vai Kỳ Thanh mà nghe cô nói chuyện với mẹ.

"Thanh Thanh, con ở công ty hay ở nhà?" Thời gian đã không còn sớm, Kỳ mẹ nhìn đồng hồ, không đợi Kỳ Thanh trả lời, tiếp tục hỏi, "Khi nào con rảnh thì hỏi Uyển Đình một chút việc, ba mẹ muốn đến chào hỏi gia đình bên đó."

Kỳ Thanh xoa xoa đầu cái người đang gác lên vai cô, đã vậy còn cắn lỗ tai cô nữa, "Hiện tại, chị ấy đang ở bên con." Kỳ Thanh nghiêng đầu hỏi Lục Uyển Đình, "Chị..." vừa mới mở miệng, một cái hôn liền dừng trên môi cô.

Kỳ mẹ đều nghe thấy hết, Lục Uyển Đình hôn xong rồi mới nhẹ nhàng mà trả lời, "Ngày mai ạ, chờ bọn con ở suối nước nóng trở về."

Tiếng nói truyền vào điện thoại, lời Lục Uyển Đình nói Kỳ mẹ cũng có nghe được, mắt bà nhìn lão Kỳ tổng, tò mò hỏi, "Bọn con đi khu suối nước nóng à?"

Tối hôm qua không phải mới cầu hôn sao, như thế nào lại chạy đến khu suối nước nóng chơi rồi?

"Đúng vậy." Trên cổ bị trêu chọc ngứa, Kỳ Thanh nhịn không được mà cười, nhẹ đẩy Lục Uyển Đình ra, nhỏ giọng nói, "Chị đừng có lộn xộn."

Sau đó mới cùng mẹ nói chuyện với mẹ tiếp, "Bọn con đến đây để chúc mừng cầu hôn thành công."

Kỳ mẹ đỏ hết cả mặt, cái giọng nói nũng nịu vừa rồi của con gái bà, bà đã có thể biết được con gái và con dâu chúc mừng như thế nào.

"Hai đứa còn ngủ à?" Kỳ mẹ nói xong lại nói tiếp, "Ngày mai từ suối nước nóng trở về, con giúp mẹ nói với Uyển Đình sắp xếp thời gian cho ba mẹ gặp mặt bên đó, cùng thương lượng chuyện tổ chức hôn lễ, hai đứa ngủ tiếp đi."

"Được mẹ."

Nghe được từ được, Kỳ mẹ lập tức cúp điện thoại.

"Ba mẹ em muốn gặp ba mẹ chị." Kỳ Thanh quay đầu, "Muốn thảo luận chuyện kết hôn."

"Chị đều nghe thấy hết rồi." Gió thổi tới có chút lạnh, Lục Uyển Đình ôm chặt lấy Kỳ Thanh, ở trên khoé môi mà hôn hôn, lại suy tư một chút, định ra thời gian, "Buổi tối ngày kia đi, chúng ta ăn trưa xong trở về."

"Chị không cần hỏi ba mẹ sao?"

"Không cần." Lục Uyển Đình cười nói cho cô, "Ba mẹ chị đã sớm muốn gặp ba mẹ em rồi."

Ngày hôm qua, trên đường đến suối nước nóng, ba cô đã bảo cô hỏi Kỳ Thanh chuyện gặp mặt thông gia, việc cần chuẩn bị cho hôn lễ rất nhiều, cô không muốn việc tới suối nước nóng bị xao nhãng vì việc khác, cho nên mới không nói.

"Ba mẹ em muốn đến nhà chị, ba mẹ chị lại muốn đến nhà em, chúng ta... làm sao bây giờ?"

Hẹn gặp mặt ở bên ngoài sao? Trong đầu Kỳ Thanh đang suy nghĩ đến chỗ nào thích hợp cho thông gia gặp mặt.

Lục Uyển Đình nâng tay nhìn chiếc nhẫn trên tay, khoé miệng cong lên, "Nếu tiểu Kỳ tổng cầu hôn chị, đương nhiên là đến nhà chị gặp ba mẹ nha." Cô ở bên tai Kỳ Thanh nhẹ nhàng nói ra câu tiếp theo, "Thỉnh cầu hai người đem chị gả cho em."

Trong lòng Kỳ Thanh xao động, xoay người ôm lấy gương mặt Lục Uyển Đình, "Hôm nay, chúng ta trở về đi, về sớm để bàn bạc hôn lễ, đem chị gả cho em."

Lục Uyển Đình cười hôm lên đầu ngón tay cô, "Chị đâu có chạy đi đâu mà sợ." Nhẹ xoa xoa tóc Kỳ Thanh, "Chúng ta ở đây chơi hai ngày đi."

Không biết xấu hổ mà chơi

Hôn một chút lại hôn lên đầu ngón tay, hành động này làm cho khí huyết trong người Kỳ Thanh sôi lên, cơ thể như có dòng điện xẹt qua, một trận tê dại.

Những cảm giác đầu ngón tay trong cuộc vui tối hôm qua tái hiện lại, ngực Kỳ Thanh nóng lên, lôi kéo Lục Uyển Đình rời khỏi đình hóng gió, đi nhanh xuống núi về phòng.

Gấp không chờ kịp nửa rồi.

Ở suối nước nóng chơi hai ngày, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh ở ngày đầu kỳ nghỉ Quốc Khánh rời khỏi suối nước nóng đi về nhà.

Ngày nghỉ, khách đến đây càng nhiều, phòng ở đây cũng đã được đặt hết.

Lúc các cô chuẩn bị rời đi, thì lại gặp một người mà Kỳ Thanh không ngờ đến. Chính là bạn thanh mai trúc mã của cô đến đây với Trương Tiêu Mộc.

Có chút xấu hổ.

Trương Tiêu Mộc đang lôi kéo tay Dương Châm từ bên ngoài đi vào trong, hai người cười nói rất thân mật, Kỳ Thanh không tin được vào mắt mình, nhìn một lúc lâu cô mới dám xác định, cái người mạnh miệng nói không có khả năng thích Trương Tiêu Ngọc, hình như đang quen với Trương Tiêu Mộc nha.

Dương Châm cũng thấy được hai người, trên mặt sửng sốt, ngơ ngẩn mà Kỳ Thanh đi đến chỗ hai người.

"A Châm." Mặt Kỳ Thanh tươi cười, cùng Dương Châm chào hỏi xong lại chào hỏi Trương Tiêu Mộc, "Trương tiểu thư." Nói xong ánh mắt dừng lại ở trên cánh tay hai người.

Trương Tiêu Mộc không buông tay, Dương Châm cũng không tay về, xấu hổ thì xấu hổ nhưng mà tay thì tuyệt đối không buông ra, đối với ánh mắt đánh giá của Kỳ Thanh, Dương Châm ngượng ngùng mà cười, liếc mắt nhìn Lục Uyển Đình một cái, "Bọn cậu phải đi à?"

"Ừ." Kỳ Thanh nắm lấy tay Lục Uyển Đình, "Chúc cậu và bạn gái chơi vui vẻ."

Dương Châm vốn đang không biết nói với Kỳ Thanh về quan hệ của các cô, nghe Kỳ Thanh mở lời trước, cô thư thái nở nụ cười, "Ừ, cảm ơn cậu."

Rời khỏi khu nghỉ dưỡng, Lục Uyển Đình lái xe, Kỳ Thanh tay cầm điện thoại cùng với Dương Châm nhắn tin nhưng miệng thì vẫn nói chuyện với Lục Uyển Đình, cô muốn biết một chút câu chuyện hai người kia quen nhau.

Dương Châm có bạn gái, Kỳ Thanh vì bạn của mình mà vui vẻ, Lục Uyển Đình càng vui vẻ hơn, người dòm ngó Kỳ Thanh thiếu đi một người.

Trở lại trong nội ô thành phố, trợ lý Tô đưa Tần Phụ Tuyết về nhà của mình, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh về nhà của họ trước, sau đó mới tách ra đến nhà ba mẹ của từng người.

Lễ vật mang đến dạm ngõ cũng đã chuẩn bị xong, vì để đi gặp nhà thông gia, Kỳ mẹ đã tốn cả buổi sáng đi chăm sóc sắc đẹp, làm tóc, trang điểm tao nhã dịu dàng, nhìn thì không giống như đi dạm ngõ mà đi trên thảm đỏ.

"Triệu tiểu thư, hôm nay chị thật đẹp." Kỳ Thanh nhìn thấy mẹ, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn không chớp mắt, làm cho lão Kỳ tổng ghen lên.

Kỳ Huy ừ một tiếng, "Con cũng đi thay quần áo đi."

Kỳ Thanh nhớ rõ đường đi tới nhà họ Lục, thay quần áo xong, cô lái xe, ba mẹ thì ngồi ở phía sau, dọc đường còn thảo luận, sau khi qua gặp thông gia sẽ nói chuyện gì.

Kỳ Thanh ngồi nghe không cũng thấy khẩn trương, suy nghĩ bay đến bên người Lục Uyển Đình.

Hiện tại, Lục Uyển Đình đang làm cái gì?

Ừ thì...phu nhân của cô đang khoe khoang chiếc nhẫn cầu hôn với ba mẹ mình đó. Uống nước cũng phải dùng tay trái nâng ly, cho dù có dùng tay phải thì cũng phải làm động tác để Lục ba và Lục mẹ nhìn thấy nhẫn trên tay cô.

Một tay thì mang chiếc nhẫn phỉ thuý, một tay thì mang chiếc nhẫn khảm bảy viên kim cương.

Lục ba ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn vợ mình, Lục mẹ lập tức hiểu ý chồng mình, duỗi tay nắm lấy tay chồng, lai hơi hơi nhấc tay lên, đem chiếc nhẫn bọn họ mang được mấy chục năm rồi cho con gái xem.

Hình như còn có người không có nhẫn.

À mà đúng rồi có một người không có thật.

Chính là Nhị tiểu thư Lục gia đang ngồi cô đơn trên chiếc sô pha, hết nhìn ba mẹ rồi nhìn lại chị gái, trong lòng thở dài mấy cái, "Kỳ Thanh khi nào đến."

Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ, lúc Kỳ Thanh xuất phát đã nhắn cho cô, tính đến bây giờ chắc cũng sắp đến rồi, "Sắp rồi."

Hai bên thông gia cuối cùng cũng gặp mặt.

Lục ba và Lục mẹ ngồi một bên, Kỳ ba và Kỳ mẹ ngồi một bên, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh cũng tương tự, chỉ còn Lục Vân Tạ không có đối tượng, lẳng lặng mà ngồi bên cạnh mẹ, nói chuyện một lúc mới vào chủ đề chính, thảo luận đến chuyện hôn lễ.

Vừa mới vào đề tài thì đã gặp vấn đề khó đầu tiên.

Nhà họ Kỳ muốn chuẩn bị sính lễ, mà nhà họ Lục cũng muốn ra sính lễ, hai bên không xác định được, cùng quay đầu nhìn về đôi thê thê. Ở suối nước nóng nói là Lục Uyển Đình gả cho Kỳ Thanh, nhưng lúc này lại sửa lời, cô cười nói với mọi người, "Là Kỳ Thanh gả cho con."