Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 176: - 177



Chương 176: Nhịn xuống.

Vừa mới đón năm mới, đề tài rất nhanh mà xoay quanh tới mấy chuyện về nhà ăn tết, Kỳ Thanh uống ngụm trà hỏi, "Trợ lý Tô, gia đình và họ hàng của cô đột nhiên biết cô kết hôn, có cảm thấy kinh ngạc không?"

"Có a." Mỗi năm đến tết thì lại bị bà con dòng họ giục kết hôn, còn có người họ hàng rất nhiệt tình còn giới thiệu đối tượng cho cô, đột nhiên thông báo kết hôn, còn mang theo bà xã về nhà ăn tết, những họ hàng đó không kinh ngạc sao được.

Nhớ tới họ hàng vây quanh Tần Phụ Tuyết hỏi han không ngừng, truy vấn các cô làm thế nào mà quen nhau, cầu hôn lúc nào, sao không thông báo gì hết mà đã đi lãnh chứng, hỏi cho đến khi Tần Phụ Tuyết đỏ mặt, còn khoé miệng của trợ lý Tô cong không hạ xuống được.

Cô thật sự không thể ngờ, Tần Phụ Tuyết về ngoại lạnh lùng như vậy, ở trước mặt trưởng bối lại có vẻ đáng yêu.

Trợ lý Tô xoay chiếc nhẫn của mình, thật mình nhìn nhìn lại hình ảnh lúc Tần Phụ Tuyết đỏ mặt.

Kỳ Thanh uống một ngụm trà, cảm giác trà này ngọt ngấy không uống nổi.

Uyển Đình sao còn chưa trở lại, trợ lý Tô ở đây ân ái quá, làm cô thật hâm mộ.

Nói đến chuyện của mình và Tần Phụ Tuyết, trợ lý Tô thao thao bất tuyệt, hận không thể làm cho cả thiên hạ biết, Tần Phụ Tuyết - tiểu ngạo kiều này sau khi ở bên cô có biết bao nhiêu tốt lành.

Lục Uyển Đình mở họp xong, còn chưa đi đến cửa văn phòng, xa xa đã nghe giọng nói của trợ lý Tô, hở tí là Phụ Tuyết, hở tí là bà xã.

Có thể ở trong văn phòng cô, nói chuyện có liên quan đến Tần Phụ Tuyết, trừ bỏ phu nhân của cô đến thì còn ai nữa.

Lục Uyển Đình nhanh chóng đi về văn phòng, bỏ thư ký Phó ở lại phía sau, thấy được phu nhân nhà mình, Lục Uyển Đình ôn nhu mà gọi, "Kỳ Thanh."

Nhịn không được kêu tiếng một trước, lập tức đi qua bên cạnh.

Rốt cuộc cũng đã họp xong.

Kỳ Thanh buông chén trà đứng dậy đón phu nhân, lúc Lục Uyển Đình đến gần, Kỳ Thanh bổ nhào vào trong lòng Lục Uyển Đình, giờ phút này không có Kỳ tổng, chỉ cô gái nhỏ trông ngóng phu nhân nhà mình.

Thư ký Phó yên lặng ôm đống hồ sơ đi vào, để lên bàn làm việc cho Lục tổng, không xác định là Lục tổng có việc gì phân phó hay không, sau khi đặt tư liệu xuống, yên lặng mà đứng đó, đem sự tồn tại của mình giảm xuống thấp nhất có thể.

Kỳ Thanh ôm Lục Uyển Đình một lát mới buông ra, Lục Uyển Đình nhìn cô mà có hứng thú trêu ghẹo, "Tiểu Kỳ tổng thật nhiệt tình."

Bởi vì trợ lý Tô và thư ký Phó ở đây, Kỳ Thanh cũng chú ý đến hành động cùa mình, chưa bao giờ trực tiếp nhảy vào người cô mà thân mật như vậy.

Kỳ Thanh tìm một cái lý do, "Vì cùng chị nói chuyện dự án mới, không nhiệt tình không được a." Cô mới không để cho Lục Uyển Đình biết, cô bị trợ lý Tô đả kích, vắng vẻ trong lòng một lúc.

Thư ký Phó, "...." Kỳ tổng và Lục tổng nói chuyện dự án hợp tác đều theo phong cách đó mà đạt được thỏa thuận sao?

Không nghĩ tới Lục tổng lại là người ham sắc đẹp như vậy.

Vừa nghe tới dự án mới, Lục Uyển Đình thu hồi sự ôn nhu lại, lạnh lùng bình tĩnh hỏi, "Dự án gì?"

Nghiêm túc làm cho người ta sợ hãi.

Thư ký Phó lập tức ý thức được, bản thân nên lui ra, ở chỗ này sẽ quấy rầy thê thê hai người nói chuyện dự án.

"Lục tổng, hồ sơ đã đặt ở trên bàn, tôi đi ra ngoài."

Lục Uyển Đình gật gật đầu, sau khi thư ký Phó đi ra ngoài, cô nhìn về phía trợ lý Tô.

Trợ lý Tô lập tức hiểu, "Em cũng đi ra ngoài, Lục tổng." Theo chân thư ký Phó mà đi ra khỏi văn phòng, còn cẩn thận đóng cửa giúp hai người.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, biểu tình trên mặt Lục Uyển Đình vẫn nghiêm túc như cũ, "Kỳ tổng nói đi, dự án nào đáng giá để em nhiệt tình với chị như vậy?"

Kỳ Thanh nhịn không được mà cười lớn, ôm lấy mặt Lục Uyển Đình, mấy ngón tay dài xoa xoa nắn nắn mặt Lục Uyển Đình tạo thành dấu, ngón trỏ còn tạo thành vòng tròn khiêu khích, "Em sai rồi, em không phải vì dự án mà nhiệt tình như vậy với chị."

Chỉ cần nhìn thấy Lục Uyển Đình thì cô đã muốn nhiệt tình rồi.

Kỳ Thanh hôn hôn lấy lòng Lục tổng, "Lục tổng, sắp đến giờ ăn trưa rồi, em mời chị đi ăn cơm nha?"

"Chị không có thời gian."

Lục Uyển Đình cự tuyệt cô? Trên mặt Kỳ Thanh hơi hơi sửng sốt, khi nhìn thấy đôi mắt Lục Uyển Đình trong đó còn có ý cười, bàn tay đang ôm lấy mặt Lục Uyển Đình, dời sang ôm cổ, "Nếu đã không có thời gian, vậy hẹn lần sau nhé."

Kỳ Thanh chuẩn bị đi, Lục Uyển Đình duỗi một tay câu lấy cô trở lại, Kỳ Thanh cười ôm chặt Lục Uyển Đình, không đùa giỡn nữa, bắt đầu nói chuyện chính.

"Chúng ta đi ăn trưa đi, sẵn tiện nói chuyện hợp tác của hai công ty về dự án khu dân cư AI kia." Kỳ Thanh đem những thông tin mình biết được nói cho Lục Uyển Đình nghe, "Bên tập đoàn Trương Trạch không chỉ hợp tác với một mình công ty của chị, năm ngoái Đông Dã Lam Phong rời khỏi tập đoàn Trương Trạch cũng không phải là từ chức, mà là theo ý của Trương Hoàng Nhã, thành lập một công ty bất động sản."

Tổng giám Đông Dã trở thành Đông Dã tổng tài.

Kỳ Thanh có người thu thập tin tức cho cô, thì Lục Uyển Đình cũng có, nhưng tin tức này, thực sự làm cho Lục Uyển Đình có chút kinh ngạc.

"Làm sao em biết được?" Kinh ngạc với tin tức này, nhưng mà Lục Uyển Đình phát hiện một điểm mấu chốt, "Hình như em đối với Đông Dã Lam Phong đặc biệt chú ý nhỉ?"

Có chỗ nào mà đặc biệt chú ý đến Đông Dã Lam Phong, cái này chú ý đến Trương Hoàng Nhã.

"Không phải là Đông Dã Lam Phong, mà là Trương Hoàng Nhã." Đối với tình địch tiềm tàng thì phải chú ý nhiều hơn.

Kỳ Thanh kéo Lục Uyển Đình đi ra ngoài, "Đi thôi Lục tổng, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Ở khu vực ăn uống của công ty có thiết kế mấy phòng ăn riêng biệt, dành cho các lãnh đạo dùng trong các trường hợp bàn công việc, Lục Uyển Đình rất ít khi đến đây. Hôm nay, mang Kỳ Thanh đến đây, để cho cô nếm thử tay nghề của đầu bếp mới chiêu mộ.

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, đa số là Kỳ Thanh, còn Lục Uyển Đình nghe xong thầm phân tích trong đầu.

Kinh tế cũng có chu kỳ, ngành bất động sản sau thời kỳ đóng băng sẽ có cơn sốt nhà đất, mà trí tuệ nhân tạo đang là chiến lược của quốc gia sau này, còn bây giờ là thời gian tập trung phát triển, hai cái kết hợp với nhau, thì thị trường bất động sản lại vươn lên tầm cao mới.

Tập đoàn Lục Thị hoạch định dự án quan trọng của năm nay chính là khu dân cư AI, mà bên tập đoàn Trương Trạch cũng tập trung vào khu dân cư AI.

Cái gọi hợp tác, chính là thăm dò lẫn thị trường.

Lục Uyển Đình buông đũa, uống nước cho thanh giọng, "Chị có thể hỏi em một vấn đề không? Mấy cái tin tức này từ đâu ra?"

Không phải cô không tin rằng mấy tin tức này không đáng tin cậy, mà mấy tin này quá chính xác, chính xác đến mức chính tai Kỳ Thanh nghe được từ trong cuộc họp lãnh đạo của Trương Hoàng Nhã, biết hết mọi chuyện của bên đó.

Kỳ Thanh cúi đầu dùng bữa, né tránh không trả lời.

Đối với chợt vang lên tiếng cười.

Kỳ Thanh ngẩng đầu, một bên má phồng lên, ngơ ngác nhìn Lục Uyển Đình, trông cô như một con hamster.

"Có phải Tần Phụ Tuyết thu thập tin tức cho em không?" Lục Uyển Đình cười cười, còn tạo ra ánh mắt chị biết hết rồi.

Kỳ Thanh không gật đầu không lắc đầu.

Nhìn thấy bộ đáng yêu này của cô, Lục Uyển Đình không dám làm cô khó xử, chủ động chuyển sang đề tài khác, "Vậy là không phải cô ấy."

Kỳ Thanh lặng lẽ thở dài, mới vừa rồi thiếu chút nữa không kiên trì được mà thừa nhận rồi.

Cơm nước xong, Kỳ Thanh trở về văn phòng cùng với Lục Uyển Đình.

Buổi chiều, công ty có cuộc họp quan trọng, Kỳ Thanh ở lại không được bao lâu, Lục Uyển Đình cũng phải mở họp, nghỉ trưa xong, Kỳ Thanh trở về Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

Vội vội vàng vàng, khoảng cách đến ngày cưới cũng chỉ còn lại một tháng.

Nhìn lịch trên điện thoại đã là ngày 20 tháng 4, Lục Uyển Đình thất thần.

Kỳ Thanh thức dậy thấy cô nhìn màn hình điện thoại mà phát ngốc, thẹn thùng mà chui vào trong lòng ngực Lục Uyển Đình, tháng trước các cô vừa mới chụp ảnh cưới, màn hình điện thoại của Lục Uyển Đình đã đổi thành ảnh cưới của hai người.

Mở khoá đi vào thì màn hình chính lại là một tấm hình chụp bên bờ cát, hai người hôn môi nhau, dưới ánh hoàng hôn, phong cảnh là mặt biển bị nhiễm màu của hoàng hôn.

"Dậy rồi sao?" Lục Uyển Đình cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má cô, giọng nói dễ nghe quanh quẩn bên tai Kỳ Thanh, "Thời gian còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa đi em."

Những nụ hôn nhỏ cứ rơi trên mặt Kỳ Thanh, cô ngẩng đầu lên, thay đổi tư thế, nằm nghiêng trên giường, mắt nhìn cái điện thoại trong tay Lục Uyển Đình, hỏi cô, "Em ngủ bên cạnh chị, vì sao chị lại không nhìn em mà đi nhìn ảnh chụp?"

"Tiểu Kỳ tổng còn tự ghen với bản thân nữa sao?" Lục Uyển Đình buông điện thoại, tay đi vào trong chăn, ôm lấy Kỳ Thanh, "Chị sợ nhìn em hoài lại không nhịn được..."

Cái lý do này làm cho người ta rất dễ tin.

Thấy Kỳ Thanh ngoan ngoãn dịu dàng để cho cô làm càn, Lục Uyển Đình cọ cọ bên tai Kỳ Thanh, "Hôn lễ của chúng ta chỉ còn một tháng nữa."

Tim Kỳ Thanh đập mãnh liệt khi nghe thấy hôn lễ chỉ còn một tháng nữa, thịch thịch thịch... có cảm giác kích động tim muốn nhảy ra khỏi ngực. Cô nằm trong lòng ngực Lục Uyển Đình, tay theo bản năng nắm lấy vạt áo Lục Uyển Đình mỗi khi kích động.

"Em có chút khẩn trương."

Không phải có chút, mà thực sự rất khẩn trương, ở trong không gian yên tĩnh này, Lục Uyển Đình có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của Kỳ Thanh, vì vậy tim cô cũng đập nhanh theo nhịp tim của Kỳ Thanh.

"Chị cũng khẩn trương." Lục Uyển Đình ôm chặt lấy Kỳ Thanh, dùng nụ hôn để xoa dịu.

Ừ hôn không giảm bớt mà lại làm tim của hai người đập càng nhanh hơn.

Kỳ Thanh lấy chăn che mặt lại, "Chị cố ý."

"Cố ý cái gì?" Lục Uyển Đình cười kéo chăn xuống, Kỳ Thanh dùng tay che mặt lại, lúc Lục Uyển Đình sắp cúi lại gần, Kỳ Thanh lại rụt rụt người, giống như một con tôm cong người trong chăn.

Kỳ Thanh trả lời câu hỏi kia, "Chị làm gì có khẩn trương, chỉ là muốn lừa em để hôn em mà thôi."

Lục Uyển Đình cũng chui vào trong chăn, nắm lấy tay Kỳ Thanh đặt lên eo mình, câu lấy cằm Kỳ Thanh, "Mặc dù chúng ta còn chưa bước vào lễ đường, nhưng chúng ta đã kết hôn, chị muốn hôn em cần phải lừa sao?"

"Không cần." Kỳ Thanh từ xuống bên kia giường nói, "Nên rời giường đi làm."

Lục Uyển Đình nằm về lại trên gối, tay đặt lên chăn, đôi mắt cười ôn nhu lại câu dẫn người, "Kỳ tổng, có phải đã quên cái gì rồi không?"

Kỳ Thanh hơi suy tư một lúc, về lại bên giường, cách chăn ôm lấy Lục Uyển Đình.

Một nụ hôn ngắn ngủi và nói chào buổi sáng với Lục Uyển Đình.

Mấy cái hôn trước đó không tính, chỉ có cái này mới được gọi là nụ hôn buổi sáng.

Kỳ Thanh đi vào nhà tắm, Lục Uyển Đình nghe thấy tiếng nước chảy, vuốt ve đôi môi mình, cười cười cầm lấy điện thoại nhìn ngày tháng, một tháng sẽ đến rất nhanh.

Lục Uyển Đình thu dọn chăn gối, sau đó vào nhà tắm cùng Kỳ Thanh đánh răng rửa mặt, Kỳ Thanh đã lấy kem đánh răng giúp cô, còn lấy sẵn nước ấm nữa.

Kỳ Thanh rửa mặt xong trước, thừa lúc Lục Uyển Đình đánh răng mà ôm lấy cô từ phía sau, ỷ vào Lục Uyển Đình một tay đánh răng một tay cầm ly nước không phản kháng được, vén áo ngủ của Lục Uyển Đình lên, nhìn vào trong gương mà xoa xoa cái eo.

Nháo đến mức Lục Uyển Đình không ngừng cười được.

Lục Uyển Đình buông cái ly và bàn chải đánh răng, trước khi Kỳ Thanh trốn đi thì đã bắt lấy cổ tay cô, đem cô đặt lên bồn rửa mặt, trong miệng vẫn còn bọt kem đánh răng, hung hăng mà hôn, giúp Kỳ Thanh đánh răng lần nữa.

"Lần sau mà em còn nháo, chị sẽ làm cho em không đến công ty được." Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh ra, dùng nước súc miệng.

Kỳ Thanh che che ngực lại, lần sau vẫn nháo tiếp.

Chương 177: Mãnh liệt.

Buổi sáng, Lục Uyển có một cuộc họp quan trọng, Kỳ Thanh lái xe đưa Lục Uyển Đình đi làm, để cho Lục Uyển Đình ở trên xe có thời gian đọc hồ sơ.

Nhưng mà Lục Uyển Đình lại không xem hồ sơ, mà đi nhìn cô.

Kỳ Thanh bị nhìn cơ thể mất tự nhiên lại còn nóng lên, đặc biệt là sườn mặt, bị nhìn đến đỏ cả lên, đi qua một cái ngã tư, Kỳ Thanh hỏi Lục Uyển Đình, "Chị không cần chuẩn bị sao?"

"Đến công ty rồi xem." Lục Uyển Đình rất tự tin, trước kia ở trên xe xem hồ sơ là vì không có chuyện gì khác để làm, hiện tại nào giống lúc trước, có Kỳ Thanh ở bên cạnh cô, cô đương nhiên xem người chứ đi nhìn cái đống hồ sơ kia làm gì.

"Chị luôn nhìn em, như vậy rất dễ xảy ra sự cố giao thông." Kỳ Thanh nắm chặt tay lái, cẩn thận mà nhìn đường.

Lục Uyển Đình cong khoé môi, cười rất sâu xa, "Lúc chị lái xe, em cũng nhìn chị như vậy mà."

"Em không có." Kỳ Thanh nói mà không có chút tự tin nào, "Em chỉ ngẫu nhiên nhìn chị thôi."

Lục Uyển Đình cười thành tiếng không thèm chấp với cô, dời ánh mắt nhìn phía trước, Kỳ Thanh nhẹ nhàng thở ra.

Hai giây sau, Lục Uyển Đình lại quay đầu lại, giọng nói còn rất nhẹ nhàng lý luận, "Như vậy, không tính là vẫn luôn nhìn em."

Tim Kỳ Thanh đập nhanh, đến mặt đỏ tai hồng theo, phản bác không được Lục tổng, chỉ có thể thừa nhận sự ôn nhu kèm theo ánh mắt cực nóng, nỗ lực tập trung lái xe.

Cũng sắp đến Lục Thị, xe dừng đèn đỏ.

Lục Uyển Đình cúi người nhích tới gần Kỳ Thanh, tay từ dưới vạt áo chui vào bên trong, trong đầu thì tính lùi thời gian đèn đỏ, còn tay thì ở bên eo Kỳ Thanh mà xoa bóp.

So với buổi sáng của Kỳ Thanh, hiện tại Lục Uyển Đình còn làm càn hơn.

"Em còn đang lái xe." Cách lớp áo Kỳ Thanh đè cái tay Lục Uyển Đình lại, hơi thở loạn cả lên, "Chị làm như vậy sẽ bị chụp."

Lục Uyển Đình nhìn về hướng đèn giao thông quan sát vị trí camera, cười rút tay về, đầu ngón tay vẫn còn hơi ấm của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình vuốt nhẹ, ôn nhu nói, "Cảm xúc thật tốt."

Trong xe yên tĩnh, Kỳ Thanh nghe rõ ràng không rơi một chữ nào.

Cô thật hối hận khi mở nhạc lên.

Qua ngã tư này, sẽ đến tập đoàn Lục Thị, Kỳ Thanh đưa người đến cửa công ty, "Em không đưa chị đi lên."

"Ừ." Lục Uyển Đình cởi bỏ đai an toàn, câu lấy cằm của cô, hôn một cái tạm biệt mới chịu xuống xe.

Nhìn Lục Uyển Đình đi vào công ty, Kỳ Thanh mím môi cười trộm.

Cùng một người mà hai bộ dáng khác nhau hoàn toàn, rất có cảm xúc nha.

Trên đường đi đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, trợ lý Hoa gọi điện thoại cho cô.

Điện thoại có kết nối với loa của xe, toàn bộ giọng nói của trợ lý Hoa vang lên trong xe, "Kỳ tổng, phó tổng giám đốc của Song Hoa đến."

Phó tổng Hoa đến có chút đột ngột, không hẹn trước cũng không thông báo mà đã đến. Trợ lý Cao cùng với giám đốc Trần tiếp đã cô, trợ lý Hoa trở về văn phòng gọi cho Kỳ Thanh.

"Hình như đến để nói chuyện hợp tác dự án nào đó." Trợ lý Hoa lật lật lịch sử ghi chép làm việc với Song Hoa, công ty của các cô vẫn còn đang hợp tác với Song Hoa, phía trước đều do giám đốc Hoa Ngôn Tâm đến thảo luận, hôm nay phó tổng Hoa tự mình tới, có thể thấy được hạng mục này rất quan trọng.

Kỳ Thanh trầm mặc vài giây, trong lòng đã có đáp án, "Tôi biết rồi." Cô nói với trợ lý Hoa, "Tôi đang trên đường đến công ty, mười phút sau sẽ đến."

Có thời gian chính xác trợ lý Hoa yên tâm hơn.

Đúng như suy đoán trong lòng Kỳ Thanh, phó tổng Hoa đến đây muốn cùng cô nói chuyện dự án khu dân cư AI, họ muốn thông qua cô là Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật hợp tác để tiến thêm một bước ôm luôn phần trang thiết bị đồ dùng trong khu dân cư AI.

Kỳ Thanh không có trực tiếp cự tuyệt, đưa ra lý do cần thời gian xem xét mới quyết định.

Trải qua sóng to gió lớn, phó tổng Hoa liền biết suy nghĩ của Kỳ Thanh, "Được, vậy tôi chờ tin tức tốt từ cô."

Giống như đã xác định, Kỳ Thanh sẽ hợp tác với bọn họ vậy.

Tiễn phó tổng Hoa đi, trợ lý Hoa hỏi Kỳ Thanh, "Kỳ tổng, có phải chị muốn hỏi ý của Lục tổng?"

Kỳ Thanh cười lắc đầu.

Không phải? Nếu không phải, vì sao điều kiện tốt nhất như vậy, mà Kỳ tổng không đáp ứng?

Trợ lý Hoa không nghĩ ra được nguyên nhân, Kỳ Thanh lật lật hợp đồng do phó tổng Hoa mang đến, đem hợp đồng đưa cho trợ lý Hoa, "Đưa đến bộ phận pháp chế, để cho họ xem các điều khoản có vấn đề gì không."

"Vâng." Trợ lý Hoa cầm hợp đồng mang đến bộ phận pháp chế.

Đi qua văn phòng của cố vấn Tần, thấy Tần Phụ Tuyết ngồi ở chỗ làm việc, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, chờ cô từ bên pháp chế quay lại, trong văn phòng cố vấn đã không có ai.

Cửa văn phòng tổng tài đóng lại, trợ lý Hoa gõ cửa rồi nhấn chốt cửa, phát hiện cửa đã khoá.

Từ lúc Kỳ tổng điều chỉnh quyền hạn, cô không thể mở cửa văn phòng nếu như bên trong khoá lại.

Cho nên... cố vấn Tần ở trong văn phòng Kỳ tổng?

"Kỳ tổng, hợp đồng đã đưa đến bộ phận pháp chế, luật sư Lâm nói chiều nay sẽ phản hồi." Cô vừa nói xong, cửa mở, Tần Phụ Tuyết đứng phía sau cửa.

Trợ lý Hoa đi vào văn phòng, còn Tần Phụ Tuyết thì rời khỏi văn phòng.

Lúc cô đi vào nhìn về hướng bàn làm việc Kỳ tổng, trợ lý Hoa đứng cách đó vài bước hỏi, "Kỳ tổng, chị còn việc gì cần giao nữa không?"

"Không có, em đi làm việc đi."

Kỳ Thanh không vội xử lý mấy việc hàng ngày, trước tiên nhắn tin cho Lục Uyển Đình, nhìn đồng hồ thì chắc Lục Uyển Đình còn đang họp, cô đơn giản tóm tắt lại nội dung hợp tác của phó tổng Hoa nói cho Lục Uyển Đình.

Hình ảnh đại diện wechat của Lục Uyển Đình cũng đổi thành ảnh cưới của các cô, dưới phong cảnh mông lung cô nhìn thấy góc nghiêng của mình, nhìn lại hình đại diện của cô chính là ảnh của Lục Uyển Đình.

Mỗi lần nhắn tin cho nhau, cô có cảm giác đang trao đổi tài khoản wechat với Lục Uyển Đình vậy.

Cho dù là mở họp, Lục Uyển Đình cũng nhắn lại cho cô, [Điều kiện này có thể đáp ứng.]

Kỳ Thanh nhịn không mà được suy nghĩ đến gương mặt Lục Uyển Đình khi nhắn tin cho cô, nói nghiêm túc như vậy, biểu cảm trên mặt nhất định cũng nghiêm túc đi, làm cho người ta nhìn không ra là đang nói chuyện với phu nhân.

Khoá màn hình lại, nhìn ảnh cưới của các cô, chỉ còn lại một tháng, trong lòng Kỳ Thanh vừa khẩn trương lại vừa mong chờ.

Kỳ Thanh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại hơi thở, tập trung xử lý công việc của ngày hôm nay.

Cô vừa mở hồ sơ ra, màn hình sáng lên.

Còn tưởng rằng Lục Uyển Đình nhắn tin tới, nhìn kỹ là ba cô nhắn tin.

Trang phục áo cưới, xe cưới cũng đã sắp xếp xong, chỉ còn chờ đến ngày cưới thôi.

Khoảng cách hôn lễ chỉ còn một tháng, Kỳ Huy bắt đầu ngủ không ngon, ông có cảm giác sắp mất đi con gái, loại cảm giác này so với việc biết Kỳ Thanh đi lãnh chứng còn mãnh liệt hơn.

[Thanh Thanh. Bắt đầu từ hôm nay, con mỗi ngày về nhà ở đi.]

Kỳ Thanh: "...."

Nếu cố không có hiểu sai, thì lời này của ba có ý là, cô vứt Lục Uyển Đình ở nhà, mỗi ngày về nhà ba mẹ ngủ sao?

Kỳ ba: [Trước hôn lễ một tháng, các con không thể ngủ cùng nhau.]

Cái quy định này ở đâu vậy, trước hôn lễ một tháng không được ngủ cùng nhau! Không cần cảm thấy cô chưa kết hôn lần nào thì đem cô đi lừa nhé.

Kỳ Thanh nhanh tay mà soạn tin nhắn, [Con không có nghe ở đâu nói có loại phong tục không được ngủ cùng nhau trước một tháng khi làm hôn lễ.]

Nhìn tin nhắn con gái nhắn lại, Kỳ Huy bình tĩnh uống một ngụm trà, [Đây là quy định của nhà họ Kỳ chúng ta.]

Kỳ Thanh đem đoạn tin nhắn này chụp gửi cho Lục Uyển Đình, mà nghĩ lại Lục Uyển Đình còn đang họp, lúc này để cho cô biết nhà họ Kỳ có loại quy định này, chắc Lục Uyển Đình lật cả bàn họp, cho nên nhanh tay mà rút tin nhắn lại.

Tốc độ của cô rất nhanh, gửi là hình ảnh, không nhấn vào khung chat thì không thấy được nội dung, chờ Lục Uyển Đình thấy được, chỉ là một cái tin nhắn đối phương đã thu hồi tin nhắn.

Trước khi cô thu hồi cái tin nhắn kia, lão Kỳ tổng lại nhắn tiếp, [Vậy trước một tuần ở lại trong nhà đi.]

Hiện tại, cô có thể khẳng định, lão Kỳ tổng đang nói hươu nói vượn, cái gì mà quy định của nhà họ Kỳ, đều là lão Kỳ tổng nói bừa.

[Ba, cho dù con và Uyển Đình kết hôn, thì con vẫn là con gái của ba, ăn tết cũng sẽ về nhà.]

Tâm của con gái bị Lục Uyển Đình bắt đi rồi, Kỳ Huy chỉ có thể thở dài thoả hiệp.

Bộ phận pháp chế xác định mấy điều khoản trong hợp đồng không có vấn đề gì, giao về lại cho trợ lý Hoa, trợ lý Hoa đem hợp đồng giao lại cho Kỳ tổng.

Xử lý xong công việc hàng ngày, Kỳ Thanh mới gọi cho phó giám đốc Hoa, trả lời đồng ý hợp tác.

Nói chuyện thêm một lúc nữa mới tắt điện thoại.

Bận rộn đến lúc về nhà, đến lúc ngủ, Kỳ Thanh mới tới chuyện lão Kỳ tổng bảo không được ngủ cùng nhau trước một tháng.

Cô dựa vào đầu giường nhìn vào nhà tắm, Lục Uyển Đình vừa mới đi ra, thấy người trên giường đôi mắt nhìn cô không chớp mắt.

Ánh mắt nóng bỏng làm cho Lục Uyển Đình vừa mới tắm xong cảm thấy cơ thể cũng nóng.

Lục Uyển Đình lên giường, vòng tay qua eo Kỳ Thanh, để nụ hôn tuỳ ý hôn lên môi Kỳ Thanh.

Lúc mở miệng hôn sâu, Kỳ Thanh chống bả vai đẩy cô ra.

Lục Uyển Đình mở to mắt nhìn Kỳ Thanh mà hoang mang, mới vừa rồi ánh mắt nhìn chằm chằm của tiểu Kỳ tổng không phải ý này sao?

"Uyển Đình, ba em nói, trước hôn lễ một tháng, chúng ta không thể ngủ cùng nhau." Kỳ Thanh đang chờ đợi phản ứng của Lục Uyển Đình.

Vừa dứt lời, cánh tay đặt trên eo cô siết lại, Lục Uyển Đình ôm cô rất chặt, rất chắc chắn mà nói ra ba chữ, "Không thể nào."

Phản ứng của Lục Uyển Đình còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của cô, nhìn thấy trong mắt Lục Uyển Đình đầy khẩn trương, Kỳ Thanh cười ôm lấy cổ cô mà hỏi, "Tại sao lại không thể?"

"Em đáp ứng rồi sao?" Lục Uyển Đình vẫn luôn thong dong bình tĩnh, lúc này biết được có khả năm đêm mai, cô và phu nhân không được ngủ cùng nhau, bây giờ lại dính sát người Kỳ Thanh, tay chậm rãi mà vuốt ve khắp nơi, ở bên tai Kỳ Thanh nhẹ nhàng thở dốc, "Không có em ở đây chị ngủ không được."

Lục Uyển Đình vẫn còn nhớ rõ Kỳ Thanh từng hỏi cô một vấn đề, cũng rất nhớ rõ câu trả lời của mình lúc đó, "Em còn nhớ lúc chúng ta mới ở chung với nhau, em có hỏi chị một vấn đề không?"

Hỏi rất nhiều, Kỳ Thanh không nhớ là vấn đề nào, "Vấn đề gì?"

Lục Uyển Đình chậm rãi đẩy áo ngủ của cô lên trên ngực, "Em hỏi chị có nhu cầu không." Lục Uyển Đình ngẩng đầu trả lời, "Hiện tại, chị trả lời một lần nữa. Có! Hơn nữa rất mãnh liệt."

Kỳ Thanh đón nhận hết tất cả cái chạm của Lục Uyển Đình cùng với sự dịu dàng, lúc trời càng về khuya, Kỳ Thanh nắm chặt chăn trong tay, nhịn phát ra những tiếng mê người, gian nan nói, "Uyển Đình... chúng ta...không có tách ra một tháng."

Sẽ không có tách ra cho nên không cần ở đêm nay, mà làm chuyện của cả tháng.

Lục Uyển Đình nâng cơ thể của Kỳ Thanh, khoé môi còn treo nụ cười tươi, "Thật sao?"

"Ừm, thật mà." Kỳ Thanh căn một gật đầu, dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt cô dần mơ hồ, không thấy được biểu cảm của Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình cúi đầu gần sát cô, nụ cười trên môi càng lớn hơn, "Vậy chúng ta phải chúc mừng với nhau, vì không cần phải xa nhau một tháng."

Kỳ Thanh, "....." Cô nên nói chuyện này vào sáng mai.

Xác định cô và Kỳ Thanh không phải xa nhau một tháng, hứng thú Lục Uyển Đình càng cao, cho đến khi Kỳ Thanh không chống đỡ được mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Kỳ Thanh chống eo thức dậy, đối diện với ánh mắt ôn nhu của Lục Uyển Đình, được nằm trong vòng tay Lục Uyển Đình.

Đây chính là hạnh phúc mà bản thân cô không thể dùng từ nào để nói lên được.