Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 194: Phu nhân nhà ai?



Cái dáng vẻ cự tuyệt của Lục Uyển Đình thật đáng yêu, Kỳ Thanh nhịn không được cười thành tiếng, "Là em không đúng, đáng lý phải tặng cho chị từ sớm rồi."

Lục Uyển Đình được Kỳ Thanh dỗ dành, tâm trạng lập tức vui vẻ cười tươi, nắm lấy tay Kỳ Thanh, "Ăn sáng đi em, ăn xong chúng ta đi ra hồ xem tiểu uyên ương."

Cô ghen nhưng mà không muốn Kỳ Thanh tiêu tiền loạn như vậy.

Tiểu bóng đèn họ Lục ngồi đối diện âm thầm mà uống sữa, sữa nhập khẩu nhưng sao lại có vị chua ê ẩm vậy.

Có khi nào nhân viên mang nhầm sữa chua không vậy?

Lục Vân Tạ uống nửa ly rồi bỏ lại, ánh mắt Lục Uyển Đình dời khỏi người Kỳ Thanh nhìn đến cô, đề tài tới lui thì chỉ có nói về cái đồng hồ.

"Em định cứ mang đồng hồ của Trương Hoàng Nhã như vậy à?"

"Về nhà em sẽ đổi cái khác." Đồng hồ của Trương Hoàng Nhã đắt như vậy, cô không dám để bừa, trên tay cô lại thiếu một cái đồng hồ, cho nên cứ mang lên vậy.

Lục Uyển Đình buông ly nước, liếc mắt nhìn phu nhân ngồi bên cạnh đã ăn gần xong, "Vậy khi nào em về nhà?"

Lục Vân Tạ không nghe ra ý trong lời nói đó, "Em và hai chị cùng nhau về."

Cô cũng muốn đi xem tiểu uyên ương với hai người mà.

Kỳ Thanh nhớ đến vị trợ lý Hoa thức trắng đêm kia, ăn xong miếng cuối cùng, lấy khăn lau bên khoé môi, "Vân Tạ, tối hôm qua em đi đâu vậy?"

"Đến hồ Thu Lan xem tiểu uyên ương." Lục Vân Tạ không có chút này giấu diếm, cứ vậy nói thẳng ra, "Đi cùng với trợ lý Hoa."

Lục Uyển Đình cười khẽ, mắt nhìn Kỳ Thanh, "Em muốn biết cái gì thì hỏi luôn đi."

Em gái cô rất giống cô, cho dù có cảm tình đi nữa, cũng sẽ giấu ở trong lòng, nói bóng nói gió thì đến khi mưa cũng không biết được cái gì đâu.

Vẻ mặt Lục Vân Tạ hoang mang, "Chị dâu muốn biết cái gì?"

Lục Uyển Đình cười tươi mà nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh đang nhìn Lục Vân Tạ tìm hiểu chuyện cảm tình, Kỳ Thanh bị cô nhìn có chút ngượng, một bên mặt nóng lên.

Không đợi Kỳ Thanh trả lời, đột nhiên Lục Vân Tạ hiểu rõ mà "Ù ôi." Một tiếng, cong khoé môi lên cười, "Chị dâu đang quan tâm em nha."

Nhìn ánh mắt vi diệu của Lục tổng lên, Kỳ Thanh nhanh chóng phủ nhận, "Không có, chị chỉ thuận miệng hỏi thôi mà." Cô nhân cơ hội là mà tống tiểu bóng đèn họ Lục đi, "Em đã xem qua uyên ương rồi, còn muốn cùng bọn chị đi xem nữa sao?"

Nụ cười trên mặt Lục Vân Tạ không có giảm, "Tối hôm qua, không có thấy rõ."

Lý do rất hợp lý, xác định là muốn cùng thê thê hai cô đi ra hồ Thu Lan xem uyên ương rồi.

Bầu trời trong xanh, gió phất qua mấy cành cây dương liễu, đoàn người tốp ba tốp năm chụp hình ở đó, Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình sóng vai đi qua đám người, từ từ đi về phía trước.

Sáng sớm, trợ lý Tô đến khách sạn đưa quần áo cho các cô, ở khu vực nghỉ ngơi mà chờ các cô, vừa hay lúc này có thể để cho tiểu bóng đèn họ Lục bớt cô đơn.

Khi đến gần Phong Đình, trợ lý Tô nhớ lại lần đầu tiên cô và Tần Phụ Tuyết gặp nhau, chỉ vào cái đình nói cho Lục Vân Tạ, "Tôi ở nơi đó, lần đầu tiên chân chính thấy Tần Phụ Tuyết."

Lục Vân Tạ nhìn theo hướng ngón tay của cô, trong đình có vài người nối đuôi nhau chụp hình, Lục Vân Tạ tò mò, "Vậy hai người lần đầu nhìn thấy có cảm giác gì?"

Kỳ Thanh đi ở phía trước nghe thấy được, liền dừng bước chân quay đầu lại nhìn hai người.

Trợ lý Tô nói, "Vừa vui vẻ lại có chút khổ sở."

Hai cái từ hoàn toàn tương phản, làm cho Kỳ Thanh nhớ lại cảm thụ của Tần Phụ Tuyết khi nhìn thấy trợ lý Tô.

"Nghĩ cái gì vậy em?" Một giọng nói bên tai Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình nắm lấy tay cô.

Kỳ Thanh nắm lại tay Lục Uyển Đình, buông ra một câu cảm thán, "Thời gian trôi qua thật nhanh."

Thấy trợ lý Tô và Lục Vân Tạ đi đến gần, trên mặt Kỳ Thanh lập tức cười tươi, "Trợ lý Tô, cô biết tại sao tôi lại giúp đỡ cô theo đuổi Phụ Tuyết không?"

Trợ lý Tô đột nhiên bị hỏi cái này, lập tức nhìn Kỳ Thanh một cái, rồi trả lời theo suy đoán, "Bởi vì Lục tổng sao?"

Kỳ Thanh lắc lắc đầu, đem bí mật đã giấu ở trong lòng rất lâu rồi, bây giờ mới nói ra, "Ngày đầu tiên hai người gặp mặt, Phụ Tuyết đến tìm tôi, cô ấy nói với tôi..."

"Nói với cô cái gì?" Ánh mắt trợ lý Tô sáng ngời, còn kích động.

"Cô ấy nói với tôi, sau khi cô ấy bảo cô đừng có lãng phí thời gian lên người cô ấy thì trong lòng lại rất khó chịu." Kỳ Thanh khuếch đại cảm xúc của Tần Phụ Tuyết lên, đem cái câu 'không thể miêu tả' chuyển thành 'khó chịu'.

Kỳ tổng giúp cô theo đuổi Tần Phụ Tuyết, là bởi vì trong thâm tâm Tần Phụ Tuyết cũng thích cô sao? Trợ lý Tô ngơ ngẩn vài giây, nhào qua ôm lấy Kỳ Thanh, "Kỳ tổng, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã để tôi biết chuyện này."

Vậy là Tần Phụ Tuyết thích cô, mà còn thích từ lâu.

Kỳ Thanh buông tay Lục Uyển Đình ra, vỗ vỗ sau lưng trợ lý Tô, "Không chỉ chuyện này, tôi còn biết rất nhiều chuyện của Phụ Tuyết."

Trợ lý Tô vì kích động mà tim đập nhanh hơn, trong mắt nào có nể nang gì Lục tổng nữa, chỉ biết người trước mặt biết rất nhiều bí mật của Tần Phụ Tuyết, "Cô ấy có hay nhắc tôi trước cô không?"

Lục Uyển Đình khụ một cái... Tôi còn ở đây nè quý vị.

Lục tổng lại ghen nữa rồi.

Kỳ Thanh nhìn nhìn cô một cái, chống đỡ bả vai trợ lý Tô cười đẩy cô ấy ra, "Tự cô đi hỏi Phụ Tuyết đi, trong lòng cô ấy cất giấu không ít chuyện."

"Chỉ vậy mà em đã bán đứng Tần tiểu thư?" Lục Uyển Đình ôm lấy bả vai Kỳ Thanh, đem người ôm vào trong lòng ngực, ngước mắt nhìn trợ lý Tô nói, "Hôm nay là cuối tuần, chỗ tôi không có việc gì, em tan tầm đi."

Trợ lý Tô chưa từng có một cái cuối tuần nào chân chính được nghỉ, lập tức bị đôi thê thê này làm cho cảm động.

"Cảm ơn Lục tổng, em..." Hôm nay, Tần Phụ Tuyết không có đi làm, trợ lý Tô liền có chủ ý, "Em bảo Phụ Tuyết đến đây chơi."

Lục Uyển Đình mỉm cười, "Chúng tôi không quấy rầy hai người."

"...." Trợ lý tô cuối cùng cũng hiểu, Lục tổng bảo cô tan tầm, là vì cô vừa mới ôm Kỳ tổng.

Cái gì mà kêu không quấy rầy chứ, lời trong lời ngoài ý bảo cô đừng quấy rầy hai người thì đúng hơn.

Trợ lý Tô thu hồi tâm cảm động, thức thời làm một trợ lý tốt, chỉ chỉ qua Phong đình, "Cảm ơn Lục tổng, tôi ở đây chờ Phụ Tuyết."

Cô gọi điện thoại cho Tần Phụ Tuyết, vừa đi đến bên đình vừa gọi.

Nhìn trợ lý Tô đi xa, tay Lục Uyển Đình dùng sức, đem Kỳ Thanh ôm gắt gao vào trong ngực, "Lòng chị cũng có cất giấu tâm sự, Kỳ tổng có muốn biết hay không?"

Cô quay sang nhìn Kỳ Thanh, nụ cười thật gian manh.

Bốn mắt nhìn nhau, tim Kỳ Thanh đập thật nhanh, giọng nói không biết tại sao lại run run, "Muốn."

Môi Lục Uyển Đình tìm đến bên tai cô, thở nhẹ nhàng ra, ở nơi công cộng mà trêu ghẹo Kỳ Thanh, "Về sau không được để trợ lý Tô ôm em, chị sẽ ghen đó."

Đây là chuyện cất giấu trong lòng Lục Uyển Đình sao?

Kỳ Thanh quay sang nhìn cô, Lục Uyển Đình nhân cơ hội này mà ăn đậu hủ, hôn cô một cái, "Đi thôi phu nhân, chị dẫn em đi xem tiểu uyên ương."

Xung quanh đều là người, Kỳ Thanh bị cô trêu ghẹo mặt đỏ tai hồng, Lục Vân Tạ đứng bên cạnh lắc đầu, cạn lời.

Không nghĩ tới a, chị cô cũng sẽ có lúc như vậy a.

"Chị, trước kia chị thật vất vả." Lục Vân Tạ đuổi theo các cô, đi ở bên cạnh Lục Uyển Đình.

"Cái gì?" Lục Uyển Đình tạm thời chuyển ánh mắt sang người em gái.

Nghiêm túc, rất ít khi cười nói, rất vất vả a.

Lời nói đến bên miệng sắp xuất khẩu, Vân Tạ sửa lại, "Công ty có nhiều việc như vậy, một mình chị xử lý thật vất vả."

Lục Uyển Đình đâu có biết nguyên văn em gái nói không phải là ý này, cô cười cười với Lục Vân Tạ, "Về sau có em rồi, sẽ không vất vả nữa."

Vào ban ngày, một đám uyên ương ở hồ Thu Lan, nhìn thấy rất rõ, thoát khỏi vòng bảo hộ của uyên ương mẹ, nô đùa bơi lượn tự do trong hồ.

Có ba con uyên ương nhỏ đi đến gần bờ, không có chút sợ người, Kỳ Thanh lấy điện thoại ra chụp hình, uyên ương ngẩng cổ cao lên nhìn cô giống như đang tò mò, Kỳ Thanh ngồi xổm xuống, đến gần mà chụp.

Nhìn thấy cô chuyên tâm chụp mấy con uyên ương, Lục Uyển Đình lại chụp cô, cảm giác thật thoả mãn, sủng nịnh mà cười.

Trên màn hình nhiều thêm một người, Lục Vân Tạ ngồi xổm bên cạnh Kỳ Thanh, cũng chụp mấy con uyên ương.

Lễ thượng vãng lai, Lục Vân Tạ lập tức gửi cho trợ lý Hoa mấy cái ảnh chụp này, Kỳ Thanh nhìn qua góc trái màn hình, không khỏi nhìn kỹ.

"Trợ lý Hoa sao?"

Lục Vân Tạ làm trò với cô, thoải mái mà gửi mấy cái ảnh qua nữa, " n, tối hôm qua cô ấy gửi em mấy tấm ảnh, không rõ cho lắm. Hôm nay, em gửi lại cho cô ấy mấy tấm này, nhìn rõ hơn."

Nhìn mấy con uyên ương nhỏ đi du ngoạn xong trở lại bên cạnh mẹ, Lục Vân Tạ cười nói, "Trợ lý Hoa không phải thích tiểu uyên ương sao, vì tiểu uyên ương mà chạy đến đây xem."

Kỳ Thanh, "...."

Sao cô em chồng lại biết trợ lý Hoa thích tiểu uyên ương?

Kỳ Thanh đứng lên, Lục Vân Tạ cũng đứng lên theo, bảo Lục Uyển Đình chụp cho hai người một tấm.

Xét thấy Lục Vân Tạ là em gái cô, cho nên Lục Uyển Đình đồng ý, chụp cho hai người một tấm.

Không thể nhiều hơn.

Lục Vân Tạ đem ảnh chụp đăng lên trang cá nhân, cô không có lão bà cũng không sao, có thể lấy lão bà của chị gái mà khoe khoang.

"Xoá ngay." Lục Uyển Đình mặt lạnh.

Lục Vân Tạ bị cô doạ, "Em xoá liền."

Vừa mới đăng chưa đến một phút, đã có rất nhiều người like cũng như bình luận ở trên đó.

Trong đó có một người là Trương Hoàng Nhã.

"Chị, có chuyện gì mà làm chị cao hứng vậy?" Trương Tiêu Mộc thò đầu qua tính thám thính xem trên màn hình điện thoại có cái gì.

Trương Hoàng Nhã lập tức khoá màn hình lại, "Nhìn thấy được một cái đồng hồ."

"Đồng hồ gì?" Chị cô đang nói cái gì vậy a.

"Ừ." Trợ lý đi làm thủ tục đã quay lại, Trương Hoàng Nhã thu hồi điện thoại cười, "Một cái đồng hồ mà chị thích."

Nhìn trúng được một cái đồng hồ, mà cao hứng như vậy sao?

"Không sao mà, không cần xoá." Kỳ Thanh giải thích, "Ai mà chả biết, con bé là em chồng của em."

"Em nghĩ chỉ đơn thuần nghĩ con bé là em chồng của em, vậy em có biết chị dâu em chồng..." Lục Uyển Đình còn chưa nói xong, Kỳ Thanh đã lấy tay che miệng của cô lại.

Mặt đã bị Kỳ Thanh che một nửa nhưng mà đôi mắt của Lục Uyển Đình còn lộ ra, đã vậy còn kèm theo một ánh mắt cười nguy hiểm, Kỳ Thanh bị nhìn đến mức chột dạ, nhanh chóng bảo Lục Vân Tạ xoá đi.

Cái cửa chị dâu em chồng này, cả đời sợ không nhận nhau được.

Tốn một ngày đi dạo quanh hồ Thu Lan, các cô chụp được không ít ảnh.

Kỳ Thanh thể lực so với Lục Uyển Đình kém hơn rất nhiều, hôm nay đi dạo nhiều nơi, tắm xong liền đi ngủ.

Lục Uyển Đình cầm máy tính bảng dựa vào đầu giường, xem mấy cái ảnh chụp ngày hôm nay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn qua Kỳ Thanh đang ngủ. Trong đầu lại không kìm nén ý niệm muốn thân mật, chọn được mấy tấm ảnh vừa ý, cô gửi qua cho trợ lý Tô đi in ảnh ra, sau đó cất máy tính bảng rồi nằm xuống giường.

Kỳ Thanh đã ngủ, trở mình đưa lưng về phía cô, ôm góc chăn cọ cọ.

Lục Uyển Đình cười, vươn người qua tắt đèn, sau đó ôm Kỳ Thanh từ phía sau lưng.

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tinh thần Kỳ Thanh khôi phục không tồi, buổi họp phương án kinh doanh sẽ bắt đầu lúc 8h30, nhưng hôm nay, 7h30 cô đã đến công ty.

Dành nửa giờ để xử lý công việc hằng ngày, còn lại nửa tiếng mang hồ sơ tài liệu xem lại một lần nữa, vẫn còn dư lại chút thời gian để tám nhảm với trợ lý Hoa.

Trợ lý Hoa trông không có cái gì khác thường, rất có trách nhiệm trong công việc của mình, tinh thần ổn định, hoàn toàn không nhìn ra được là mất ngủ.

"Trợ lý Hoa..." Kỳ Thanh buông hồ sơ trong tay, định hỏi một số việc.

"Kỳ tổng, chị có gì muốn giao cho em?" Trợ lý Hoa lập tức tươi cười.

Nhìn thấy nụ cười kia, Kỳ Thanh không nhẫn tâm đi hỏi vấn đề kia, "Giúp tôi pha một ly trà đi."

"Vâng." Trợ lý Hoa lập tức đi pha trà cho cô.

Trợ lý Cao đi đến, nói với cô là Lục tổng đến.

Vừa dứt lời, thì đã thấy Lục Uyển Đình và trợ lý Tô xuất hiện ở cửa văn phòng.

Trợ lý Hoa đi đến cửa dừng chân lại, chào hỏi hai người sau đó nhìn nhìn về phía sau.

Chút tâm tư nhỏ của cô trợ lý của mình, đều nằm trong tầm mắt của Kỳ Thanh, đi đến trước mặt Lục Uyển Đình hỏi, "Sao chị lại đến đây? Vân Tạ không đến sao?"

"Hửm? Vân Tạ?" Lục Uyển Đình sờ mặt Kỳ Thanh, "Để chị xem, đây là phu nhân nhà ai ấy nhỉ?"

Đầu ngón tay vuốt ve trên mặt là cho Kỳ Thanh phát ngứa, cô buồn cười nói, "Nhà họ Lục."

"Lục nào nhỉ?" Lục Uyển Đình đưa mặt đến sát mặt Kỳ Thanh, ánh mắt nhìn chăm chăm đối phương, khoé miệng nhếch lên.

Trợ lý Cao yên lặng lui ra ngoài, trợ lý Tô giả vờ không nghe thấy gì, Kỳ Thanh cười đáp, "Lục Uyển Đình."