Phu Nhân Lại Bị Phạt Úp Mặt Vào Tường Rồi!

Chương 7



“Tôi chọn được người rồi.” – Hai bên đang giao đấu kịch liệt thì một giọng nói lanh lảnh vang lên, cắt ngang trận đấu.

“Anh, và anh nữa đi theo tôi, tôi sẽ trả gấp ba lần tiền thuê người khác.” – người đến là một Omega yêu kiều, cậu chàng còn đeo kính râm to nửa mặt nữa. Điệu bộ ra vẻ thần bí, ra giá không thèm nghĩ thế kia thì chắc hẳn là minh tinh hạng A rồi. Khách sộp đến rồi.

“Nhưng hai người này…” – trợ lý của Hân Viễn tính ngăn cản vị Omega này. Dù sao Diệp Vấn Khinh và Quách Trung không phải là nhân viên của công ty vệ sĩ, chuyện này rất khó giải quyết. Nhỡ hai người thực hiện nhiệm vụ có gặp vấn đề cũng khó ăn nói với người nhà.

“Được thôi.” – gấp ba lần tiền cơ mà, tất cả đều vào túi Hân Viễn. Nhưng trên hết, ông cậu muốn đẩy việc cho hai tên phá hoại này. Quách Trung đánh vệ sĩ của ông nằm cáng hết rồi, còn Diệp Vấn Khinh vừa mới thụi ông một cú, chung quy lại cái công ty này chẳng còn ai lành lặn cả. Để hai đứa chúng nó đi lại quá đúng?

“Chuyển khoản một lần, thanh toán xong thì mời ngài sang bên kia làm thủ tục gắn chíp định vị và chi sẻ vị trí máy định danh cá nhân. Cái này chỉ có tác dụng trong thời gian quý khách sử dụng dịch vụ của công ty.”

“Nhưng chúng cháu đã đồng ý đâu?” – Quách Trung dù có não cơ thế nào cũng không đến mức để cho người khác mặc sức bài bố đâu nhé. Ít nhất cũng phải chia 7-3 chứ.

“Đúng rồi cậu ạ. Dù sao chúng cháu cũng có thân phận đặc biệt …” – Diệp Vấn Khinh tính lên tiếng từ chối nhưng ông cậu đã cướp lời ngay.

“Thế đứa nào đánh hết vệ sĩ của cậu?” – Hân Viễn đen mặt nhìn hai con nhạch muốn trốn tội này. Giờ mà gọi anh rể Quách Sơn ra xử lí chúng nó có còn kịp không nhỉ?

“ Tại nhân viên của cậu chán quá mà, cháu mới ra vài đường cơ bản là gục hết, cả đám lên cùng nhau cũng không ăn thua.” – Quách Trung chỉ muốn đi giao lưu võ thuật thôi chứ có muốn đi làm bảo mẫu bao giờ đâu. Kêu cậu đi bảo vệ người khác thì thà bắt cậu đi trông trẻ. Nhưng ngoài miệng vẫn phải tỏ vẻ thảo mai.

“Cậu nhờ thì cháu giúp thôi. Nhưng mà phía ba Hân Vũ, cháu chưa xin phép, cậu cũng biết ba cháu khó thế nào mà?” – Quách Trung nhẹ nhàng nhắc đến ba Hân Vũ. Cậu biết, ông cậu Hân Viễn sợ nhất là ba mình.

Hân Viễn mặt đen càng thêm đen, anh trai ông cậu tuy là Omega nhưng cực kì đáng sợ. Chỉ cần anh hai lườm một cái thôi, là Hân Viễn im một phép. Ông cậu đang chùn bước suy nghĩ lại thì bên tai vang lên tiếng nói máy móc:

“Tít! Tài khoản ngân hàng cá nhân Hân Viễn đã nhận được bảy trăm năm mươi triệu lam thuỷ đồng từ tài khoản ngân hàng cá nhân Kiều Giản.”

“Tôi đã chuyển khoản rồi đó, ông nhanh chóng sắp xếp hai người này làm vệ sĩ cho tôi. Tối nay trên phi thuyền hải dương, tôi không đợi được lâu đâu.” – Kiều Giản xoay người, đi theo nhân viên công ty gắn chip điện tử.

Để lại sau lưng là ba con người ngơ ngác. Nhưng Quách Trung vẫn tỉnh lại sớm nhất, cậu âm thầm nắm tay Diệp Vấn Khinh, tính đánh bài chuồn. Kết quả vẫn bị ông cậu túm lấy cổ áo, kéo trở về:

“Hai đứa tính đi đâu?”

“Chúng cháu về xin phép ba Hân Vũ.”

Hừ! Thứ oắt con ranh ma này! Giờ này còn dám lôi anh Hân Vũ ra đe cậu nó!

“Cậu gọi một cuộc là được, hai đứa chúng mày đến phá công ty chú, chắc là ba Hân Vũ sẽ không vui đâu.”

Sự thật chứng minh không chỉ có Hân Viễn sợ ba mà Quách Trung cũng thế. Kì kèo mãi thế này thì cả hai không ai được lợi. Nhưng tên oắt này vẫn không muốn dễ dàng làm bảo mẫu như thế!

“Cháu đâu phải nhân viên của cậu. Cháu làm vệ sĩ cho người ta thì tiền này phải là của cháu hết chứ?” – đúng đấy, cả vụ làm ăn mà Quách Trung xơi tất thì ông cậu sẽ đá đít cậu ngay thôi.

“Không thành vấn đề, chút tiền này cậu tính với người nhà làm gì chứ?” – Nếu mà không cho mày hết thì cậu đây cũng đền tiền hợp đồng phát ốm.

Mấy kẻ chỉ biết đánh đấm này không rõ chứ Kiều Giản là một minh tinh rất nổi tiếng, anh ta có thể chi không tiếc tiền cho vệ sĩ. Hợp đồng này cũng có giá cao, đã thế cọc từ trước rồi, càng khỏi phải nói đền bù hợp đồng thì có bao nhiêu gay go cơ chứ.

Chỉ tội cho Quách Trung, những tưởng bản thân thông minh, nhưng tất cả cũng chỉ có thế.

“Vậy giờ chúng ta là vệ sĩ cho người vừa rồi hả?”

Diệp Vấn Khinh đứng một bên nãy giờ, chỉ mải hưởng thụ cái nắm tay của Quách Trung tận lúc cậu vì tranh luận quá hăng với ông cậu mà thả tay ra, anh mới lấy lại nhận thức.

“Đúng rồi đấy. Còn mặc đồng phục vệ sĩ nữa là hành nghề được rồi.” – Hân Viễn vui vẻ kéo hai con cừu thế mạng này đi thay đồ.

Diệp Vấn Khinh không để ý lắm, chỉ cần được ở cạnh Quách Trung thi đi đâu anh cũng cảm thấy vui.

Còn Quách Trung có vui không?

Vui hay không còn quan trọng sao? Chưa nói đến việc có một khoản tiền kha khá, nếu không nghe theo sắp xếp của ông cậu, rất có thể Hân Viễn sẽ mách lẻo với ba cậu. Hậu quả thế nào Quách Trung cũng không dám nghĩ sâu xa.

Lần đầu gây chuyện mà phải tự chịu, cậu có chút trầm mặc đấy.