Phu Nhân Lại Bị Phạt Úp Mặt Vào Tường Rồi!

Chương 15



Mọi chuyện càng lúc càng vượt ngoài tầm kiểm soát rồi, Den không hiểu Kiều Giản còn có thể làm đến mức nào nữa? Không còn ai có tâm trạng quan tâm Diệp Vấn Khinh. Mọi người đều tìm cách thoát thân, chạy tán loạn lên những phi hành khí ở xung quanh, chỉ mong sao không đụng phải những thứ đáng sợ như loài trùng.

“Giờ chúng ta phải làm sao? Nếu không có lệnh của quân đội không gian thi chẳng thể nào huy động được cơ giáp chiến đấu với trùng tộc? Còn em trai tôi thì sao?” – tiếng nói gấp gáp của Quách Trạch vọng lại bên tai, còn trước mắt Diệp Vấn Khinh hiện giờ là địa ngục trần gian cũng là chiến trường không thể quen thuộc hơn.

Những con trùng non có kích thước to lớn, chúng phải to bằng ngôi nhà 2 tầng chứ chẳng đùa. Mặc dù gọi là trung non vì nó chưa đạt được đến kích thước lớn nhất, nhưng chúng đã có những đặc điểm cơ bản của loài trùng.

Ví dụ như lớp vỏ ngoài cứng, không một loại vũ khí bình thường nào có thể xuyên qua. Hay những xúc tu chui ra từ mồm bọn chúng dài ngoằng, có thể co duỗi, di chuyển tuỳ ý linh hoạt.

Trước bụng chũng còn có bốn cái chân với đầy gai nhọn sắc bén. Chỉ cần đội cơ động ngừng xả súng, chúng sẽ bắn những gai nhọn này về phía họ. Tất cả đều làm đội cơ động và cảnh sát biển chật vật đến cũng cực.

Có vẻ chúng lao lên theo hiệu lệnh của Kiều Giản. Không cần biết có bao nhiêu đạn được xả vào bọn chúng, những con trùng non này vẫn không hề bị trầy một vết xước. Chúng vươn những xúc tu dầy mút giác của mình, bám vào một trong những phi hành khí của lực lượng cảnh sát, rồi tìm mọi cách kéo xuống biển.

Người cảnh sát không thể thoát ra, đã hy sinh thân mình cho phát nổ phi hành khí, nhằm tiêu diệt con trùng non này. Nhưng hy sinh của anh là vô nghĩa, vì những vết xước để lại trên cơ thể trùng tộc càng làm nó hung hăng, trở thành sinh vật khát máu hơn!

Nhân lúc hỗn loạn, Kiều Giản nhảy lên một phi hành khí, âm thầm dưa Quách Trung đi. Nhưng những điều này không thể qua mắt Diệp Vấn Khinh, anh nhất định phải đuổi theo cậu nhưng chuyện ở đây cũng cần có người giải quyết.

“Quách Trạch, cậu hãy liên lạc với đại tường Quách Sơn đi, việc lần này không thể không để cho người nhà cậu biết.” – nói rồi Diệp Vấn Khinh gửi đi tín hiệu qua thiết bị truyền tin. Vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng bước chân gấp gáp đã bán đứng anh.

“Tôi nhất định sẽ cứu được Quách Trung” – nói rồi anh tiện tay hạ một tên vệ sĩ, thành công cướp được phi hành khí, Diệp Vấn Khinh lập tức đuổi theo hướng mà Kiều Giản đã rời đi.

Nhưng việc bám đuôi Kiều Giản đâu phải chuyện dễ. Những con trùng non lập tức vươn xúc tu ra, quấn chặt lấy thân phi hành khí làm anh muốn di chuyển cũng khó. Diệp Vấn Khinh không lấy làm bất ngờ, anh đẩy hết tốc lực của phi hành khí, hướng về phía trước, nhằm thoát khỏi xúc tu của nó.

Hai bên ở thế cân bằng nhưng đấy cũng chỉ là chuyện trong tích tắc. Thân hình to lớn của trùng non khiến nó mang sức mạnh khủng bố. Nó gồng mình lên, dồn lực kéo xúc tu về, khiến cho phi hành khí của Diệp Vấn Khinh chao đảo, sắp theo quán tính mà rơi xuống biển.

Những tưởng mọi sự đã kết thúc, chiến thần của hành tinh Lam Thuỷ trước mắt mọi người cứ thế bị hạ gục thì lúc này, từ đằng xa, một cơ giáp to lớn đạp gió mà phi tới.

Trước sự bất ngờ của tất cả mọi người, cơ giáp rút kiếm năng lượng cao, chặt đứt xúc tu của trùng non. Phi hành khí thoát khỏi trói buộc, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo phi hành khí của Kiều Giản.

Con trùng non vừa bị cắt mất xúc tu lập tức phát điên, nó không còn để ý đến việc cản trở Diệp Vấn Khinh nữa mà chuyển hướng tấn công sang phía cơ giáp mới tới.

Nhưng đây chính là cơ giáp mà Diệp Vấn Khinh đã sử dụng để tàn sát vô số trùng tộc trưởng thành ngoài không gian. Vì vậy thứ trùng non chưa lớn này bị cơ giáp chém như chém bùn, thân xác bị cắt thành ba mảnh, chìm xuống đáy biển.

Trùng tộc có tính đoàn kết cao, khi thấy một con bị giết dễ dàng như thế, cả đám chúng nó đều nhao lên, muốn **** chết thứ đã làm hại đồng loại của mình. Cho dù trước mắt chúng có là cỗ máy tiêu diệt trùng tộc thì chúng cũng chẳng sợ hãi.

Đứng giữa sự bao vây của trùng tộc, cơ giáp bĩnh tĩnh vào tư thế. Ánh bạc từ cơ giáp được phủ một màu xanh lam từ kiếm năng lượng cao như thể thẩn chết bước ra từ cõi địa ngục, tiêu diệt tất thảy loài sinh vật gớm ghiếc này.

Chẳng cần chiêu thức hoa mỹ, chỉ với vài đường kiếm cơ bản, từng con trùng non bị xẻ thảnh nhiều mành, chìm xuống biển.

Chẳng có một chiến thuật chiến đấu thích đáng, loài trùng chỉ áp đảo con người về mặt số lượng và khả năng chống chịu của lớp vỏ dày. Sau khi con người phát mình ra thứ vũ khí có thể xuyên thủng lớp giáp đó, thì loài trùng chỉ nhưng đống thịt cho chúng ta chém ****.

Cảnh tượng trước mắt vừa kinh dị lại khiến mọi người an, họ cảm thấy may mắn vì có một vị thiếu tướng bảo vệ họ.

Chỉ có Quách Trạch là hiểu rõ. Màn đồ sát trùng non của cơ giáp hoàn toàn là do Diệp Vấn Khinh điều khiển từ xa, còn anh đang ở trên phi hành khí đuổi theo Kiều Giản.

Cứ cho là mọi chuyện ở phi thuyền hải dương nằm trong tầm kiểm soát, thì trái tim của Diệp Vấn Khinh vẫn thắt lại, Quách Trung còn nằm trong tay Kiều Giản thì anh chẳng thể nào yên tâm được.