Tiêu Tư Viễn mở cửa xe, dùng tay che chắn đỉnh đầu cho cô gái: “Tiêu Kỳ.”
Tô Đàn cúi đầu tiến vào trong xe.
Tiêu Tư Viễn đóng cửa xe, vòng qua ghế bên cạnh Tiêu Kỳ, vội vàng hỏi: “Bà nội của cháu thế nào rồi?”
Thấy Tiêu Tư Viễn đích thân mở cửa xe cho Tô Đàn, Tiêu Nhất rất ngạc nhiên, lúc này mới lấy lại tinh thần, chắc chắn cô gái này không phải là người phụ nữ của Tiêu Tư Viễn, chẳng lẽ thật sự là bác sĩ sao?
Advertisement
Tiêu Kỳ nói: “Tình hình không tốt lắm.”
Khi nói chuyện, từ đầu đến cuối ánh mắt anh luôn đặt trên người Tô Đàn.
Cô gái lười biếng ngồi ở ghế sau chơi điện thoại, không giống như đi cứu người mà càng giống như sắp đi dạo chơi.
Advertisement
Chẳng qua hơi thở lạnh như băng của cô khiến người ta không dám tới gần.
Bác sĩ trong lời nói của Tiêu Tư Viễn là cô sao?
Cô thật sự mang đến cho người ta có quá nhiều điều ngạc nhiên.
Tiêu Tư Viễn vừa nghe nói tình hình của bà cụ không ổn, một người vẫn luôn trầm ổn như ông ta cũng không kiềm chế được sự nôn nóng: “Chẳng phải mấy hôm trước đã nói là bệnh tình có chuyển biến tốt à, sao đột nhiên lại chuyển biến xấu?”
Tiêu Kỳ khẽ mở đôi môi mỏng: “Tôi không biết.”
Tầm mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ chói mắt của Tô Đàn.
Tuy mỗi lần gặp mặt, vẻ mặt cô đều lạnh lùng nhưng khuôn mặt này đúng là nhìn kiểu gì cũng đẹp.
Tô Đàn không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được là anh đang nhìn cô.
Ánh mắt nóng rực khiến người khác không thể lơ là.
Cô cũng không định để tâm tới, chỉ là đổi sang tư thế thoải mái hơn, tiếp tục chơi game.
Đúng là coi trời bằng vung!
…
Xe dừng trước cổng lớn nhà họ Tiêu.
Đột nhiên Tiêu Viễn Ninh có chút mất tự nhiên nói: “Tiêu Kỳ, cháu dẫn Tô Đàn vào đi, tôi chờ con bé ở bên ngoài.”
Tiêu Kỳ thu hồi tầm mắt: “Cùng nhau vào đi, bà nội cũng rất muốn gặp chú sáu.”
Không biết lần này tình hình của mẹ thế nào, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng.
Ông ta không thể để bản thân mình phải hối hận.
Tiêu Tư Viễn do dự vài giây, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nhà họ Tiêu là một dòng họ có căn cơ vững chắc, nhà cũ giống như một lâu đài, lại được xây dựng theo một phong cách riêng.
Lúc này sáng sủa như ban ngày, phòng khách đầy người, đây đều là họ hàng thân thuộc của nhà họ Tiêu.
Tiêu Tư Viễn vừa xuất hiện, bầu không khí lập tức thay đổi trong nháy mắt.
Toàn bộ ánh nhìn đều hướng về ông ta, vừa đề phòng vừa cảnh giác.
Bệnh tình của bà cụ đã nguy kịch, nhà họ Tiêu có số tài sản kếch xù, lại tăng thêm một người thì quyền lợi của mọi người cũng sẽ bị hao tổn.
Tô Đàn đi vào sau cùng, thờ ơ nhìn cảnh tượng này.
Hầu hết các nhân vật lớn nhỏ trong ba giới quân sự, chính trị và kinh doanh của thành phố A đều có mặt ở đây.
Không thẹn là nhà họ Tiêu đứng đầu thành phố A.
Khóe mắt Tiêu Kỳ liếc qua Tô Đàn.
Vẻ mặt cô gái biếng nhác không hề quan tâm chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi cúi đầu chăm chú chơi điện thoại, giống như không đặt bất cứ người nào vào trong mắt.
Đây đều là những nhân vật lớn thường xuyên xuất hiện trên tin tức, anh không tin là Tô Đàn không biết những người này.
Anh thu hồi tầm mắt đang dừng trên người Tô Đàn, lập tức đi thẳng vào phòng.
Tiêu Tư Viễn cũng chào hỏi qua loa với những người này rồi chuẩn bị vào trong.
Lúc này, đột nhiên một người phụ nữ đến chặn trước mặt bọn họ.