Phu Nhân Ngày Ngày Vả Mặt

Chương 2



Xe gắn máy chạy nhanh trên đường, thông qua kính chiếu hậu dán hình đầu lâu có thể thấy được từng chiếc xe sang trọng bị bỏ rơi phía sau.

Tô Đàn luôn luôn hung hăng phách lối, một chiếc xe gắn máy cũ nát treo trang sức đầu lâu càng lộ ra bản tính buông thả không chịu gò bó của cô.

Còn mười phút nữa mới đến giờ tan học nhưng cửa trường học đã có rất nhiều phụ huynh đang đứng đợi đón con.

Xe máy "Kít..." một tiếng rồi dừng dưới tán cây cách trường tiểu học không xa, cô không thích những nơi có quá nhiều người, cũng không thích những nơi ngây thơ như trường học.

Hai chân nhỏ thon dài của Tô Đàn chống xuống đất, cởi mũ bảo hiểm ra, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô trông càng xinh đẹp, đây chính là một phong cảnh mà không có bất cứ ai có thể coi thường.

Tô Đàn hơi nhàm chán cởi ba lô xuống. Kéo dây khóa kéo ra, ba lô đen nặng trĩu nhưng cũng không có bao nhiêu đồ vật.

Advertisement

Một khẩu súng, một máy vi tính xách tay, bốn chiếc điện thoại di động có kiểu dáng khác nhau.

Những thứ đồ này là mạng sống của cô.

Ngoài ra còn có một chiếc đồng hồ đeo tay, một cái hộp bằng kim loại, bật lửa, thuốc lá và mấy cây kẹo que.

Nhìn qua thì hình như không có gì đặc biệt.

Tô Đàn cầm một chiếc điện thoại di động ra, trong hộp tin nhắn có mấy chục tin nhắn chưa đọc.

Advertisement

Nhìn thấy một tin nhắn trong số đó, đột nhiên cô bật cười.

Mặc dù độ cong không lớn, nhưng khí chất phóng túng, xấu xa lại xinh đẹp làm người khác không thể xem nhẹ.

Bên kia đường có một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại.

"Cậu Tiêu, chính là chỗ này." Tài xế nói.

Cửa kính xe ghế sau từ từ hạ xuống, khuôn mặt một người đàn ông dần dần rõ ràng, gương mặt trắng nõn của anh bị che kín bởi khói thuốc, áo sơ mi đen, quần tây dài đen, chân dài bắt chéo, cánh tay tùy ý gác trên cửa kính xe, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc.

Bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, trông rất đẹp mắt.

Người đàn ông búng điếu thuốc lá một cái, tầm mắt lơ đãng quét qua bên dưới tán cây phía xa xa, đột nhiên bị hấp dẫn.

Hôm nay gió hơi lớn.

Cô gái ngồi trên xe gắn máy, tóc dài đen nhánh bị thổi tung, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hơn người.

Đáng tiếc là mặc quần áo thể thao rộng thùng thình, không nhìn ra vóc người.

Nhưng mà những người đến đây đều đến đón con cái, chẳng lẽ cô đã có con rồi à?

Người đàn ông không nhịn được cảm thấy hơi tiếc nuối, cảm thấy rất đáng tiếc vì một người đẹp như vậy.

Anh thu hồi vẻ mất mát nơi đáy mắt rồi nhìn về phía trường học, nhìn đám phụ huynh học sinh đang rộn ràng trò chuyện đằng kia, phần lớn bọn họ đều bị cuộc sống mài giũa không còn góc cạnh gì cả, bình thường chỉ cần liếc qua một cái là có thể nhìn thấu cuộc sống của họ.

"Người mà tôi muốn tìm ở nơi này ư?" Người đàn ông không kìm được nhíu mày.

Anh nghiêng đầu, da trắng như tuyết, sống mũi rất cao, ánh mắt sâu thẳm như biển, đôi môi mỏng cuốn hút khẽ mím lại, tỏa ra khí thế lạnh lẽo.

Nhìn một đám người trước mặt thế này, tài xế cũng không chắc chắn lắm. Những phụ huynh học sinh này, hình như ai cũng không giống là người mà bọn họ muốn tìm.

Ánh mắt của tài xế không ngừng tìm kiếm trong đám đông: "Đúng vậy thưa cậu Tiêu, địa điểm cuối cùng được hiển thị chính là chỗ này."

Người đàn ông nhíu mày, hơi híp mắt: "Lúc nào?"

Tài xế nói: "Năm phút trước."

Người đàn ông nâng cửa kính xe lên: "Đi thôi, chắc hẳn đối phương đã không còn ở đây nữa!"

Ngón tay hiện rõ khớp xương hơi dùng lực một chút, búng tàn thuốc xuống đất: "Trở về Thành phố A, để cho người bên dưới tiếp tục tìm kiếm."

...

Đã đến giờ tan học, một cậu bé khoảng bảy đến tám tuổi là đứa bé đầu tiên từ trong trường học lao ra.

Cậu bé đứng ở cổng, nhìn quanh mấy lần, thấy Tô Đàn, ánh mắt của cậu bé sáng lên, vội vàng chạy về phía cô.

Cậu bé cởi đồng phục học sinh và cặp sách của mình ra rồi ném vào thùng rác một cách thô lỗ.

Sau đó nhanh chóng chạy về phía Tô Đàn, đầu tóc xoăn đã bị gió thổi rối như một đám mây đen.

"Chị!" Tô Trầm vừa chạy vừa vui vẻ kêu lên.

Tô Đàn ngẩng đầu, dời tầm mắt khỏi điện thoại di động, nhìn thấy Tô Trầm đang lao tới, cô sửa sang lại tóc tai cho cậu bé: "Chạy vội như thế làm gì?"

"Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này rồi, em vui ghê!" Tô Trầm nhìn về phía trường học bằng ánh mắt vô cùng ghét bỏ.

Nhìn những học sinh khác đang nũng nịu kéo tay cha mẹ, cậu bé không kiềm được nhíu mày một cái.

Cậu bé hết sức quen thuộc lấy một cái mũ bảo hiểm nho nhỏ đội lên đầu, hỏi: "Tô Chanh đi theo ông ta rồi hả?"

"Ừ, đi rồi." Tô Đàn thờ ơ đáp.

Tô Trầm bĩu môi: "Đúng là một kẻ ngu ngốc!"

Tô Trầm leo lên ngồi phía sau, ôm chặt ba lô sau lưng Tô Đàn, trên mặt đầy vẻ coi thường: "Sớm muộn gì chị ta cũng bị lừa gạt hết đống tài sản trong tay chị ta!"

Tô Đàn cười: "Chuyện đó cũng đâu có liên quan gì đến chúng ta."

Nói xong, Tô Đàn giẫm ly hợp, vặn tay ga, xe gắn máy gào thét lên đường.

"Chị, bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này đi đâu vậy?" Tô Trầm ôm eo cô, trên mặt đầy vẻ mong đợi hỏi.

"Sân bay, đi Thành phố M, đến nhà của chú Tiêu."

Khi đi ngang qua một chiếc xe màu đen, ánh mắt người đàn ông đẹp trai trắng trẻo trong xe chợt lóe lên.

Tô Đàn hơi nhếch môi.

Dường như người đàn ông trong xe cảm nhận được điều gì, nhìn ra phía ngoài.

Ngoài cửa sổ chỉ có phong cảnh đang vụt nhanh và một ít khói xe...