Phu Nhân Ngày Ngày Vả Mặt

Chương 8



Tô Đàn tựa như không hề nhúc nhích, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt một cái.

Người đàn ông kia đã bị Tô Đàn ném qua vai, hung hăng nện xuống đất.

Sắc mặt mấy người đàn ông khác lập tức thay đổi.

Tất cả bọn họ đều là người có quyền thế ở Thành phố M, bình thường hung hăng hống hách quen rồi, từ trước đến nay vẫn chưa từng bị ai đánh.

Dù sao cũng chỉ là một cô gái mà thôi.

Advertisement

Nếu như hôm nay chịu ngoan ngoãn đi cùng bọn họ, bọn họ còn có thể để cho cô bớt chịu khổ một chút, không ngờ cô lại không biết điều như vậy.

Mấy người xoa xoa quả đấm.

"Bắt cô ta lại, tối nay dạy dỗ một trận."

Dù thế nào đi nữa cũng chỉ là một cô gái, vừa rồi cô thừa dịp bọn họ chưa kịp chuẩn bị nên mới thuận lợi như vậy, mấy người bọn họ cùng tiến lên, không tin là mình không thể đối phó với cô gái này.

Advertisement

Tô Đàn nhìn ba người đang nhào tới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt đẹp híp lại, không hề có ý định chạy trốn.

Bao cát đã đưa đến tận cửa mà không dùng thì uổng phí quá!

Trên khuôn mặt người đàn ông chạy nhanh nhất là nụ cười đểu cứ như đã suy nghĩ xong là phải hành hạ Tô Đàn như thế nào.

Chẳng qua anh ta còn chưa kịp vung nắm đấm thì đã cảm nhận được bụng mình bị đòn nghiêm trọng.

Tô Đàn đạp một cước, sức lực lớn đến mức khiến người đàn ông trượt trên mặt đất bốn năm mét.

Tiếp đó, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng bắt được quả đấm đang tấn công về phía mình, một tiếng rắc rắc vang lên, trực tiếp bóp gãy xương cổ tay của người đàn ông thứ hai.

Còn dư lại người kế tiếp, anh ta nhìn thấy ba người đàn ông trước đã nằm dưới đất, theo bản năng cảm thấy rất nguy hiểm, lảo đảo lui về sau, muốn bỏ chạy.

Đột nhiên trước mắt lóe lên, anh ta còn chưa kịp thấy rõ Tô Đàn tới đây như thế nào thì toàn thân đã bị một luồng sức mạnh to lớn bóp cổ.

Đôi mắt Tô Đàn không chút cảm xúc nhìn người đàn ông đang bị mình bóp cổ.

Người đàn ông hoảng hốt lo sợ, toàn thân mềm nhũn, mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt, muốn cầu xin tha thứ nhưng không thể nói ra một câu.

Tô Đàn nhướng mày ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ ngang ngược bướng bỉnh: "Muốn dạy dỗ tôi hả?"

Người đàn ông khàn giọng nặn ra mấy chữ: "Vâng... Thật sự xin lỗi..."

Tô Đàn nhìn đàn ông sợ hãi đến mức trắng bệch cả mặt, nhẹ giọng cười một tiếng: "Sau này đừng để cho tôi gặp lại các người, hiểu không?"

"Hiểu... Hiểu..."

Tô Đàn buông tay ra, lấy khăn giấy trong ba lô ra lau tay, sau đó hai tay lại đút vào túi.

Cô không muốn gây chuyện ở đây, tránh làm cho Tiêu Kỳ chú ý, tối nay tạm thời bỏ qua cho bọn họ.

Cô luôn cảm thấy sau lưng có vài ánh mắt khiến cô không được thoải mái.

Tô Trầm cười nhìn mấy người đang nằm trên đất gào thảm.

Lại tiến lên đá thêm một cước, giọng nói non nớt pha chút bất cần đời: "Chọc ai không được mà phải chọc đến chúng tôi, còn trẻ mà đã vội xuống địa ngục rồi!"

Dám trêu đùa chị gái của cậu bé, đám người này đúng là không biết suy xét, mặc dù không biết tại sao chị gái lại bỏ qua cho bọn họ một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng cậu bé cũng sẽ không để cho những người này được yên.

Hung hăng đá thêm mấy đá, ghi nhớ khuôn mặt và vóc dáng đám người này.

Cậu bé sẽ chuẩn bị một món quà lớn rồi nhanh chóng gửi đến bọn họ.

Tô Đàn thờ ơ nhìn về phía cửa sổ lầu hai của quán bar Thiên Khuyết, ánh mắt dừng lại mấy giây rồi thu hồi tầm mắt.

Sau đó xoay người rời đi.

Ngông cuồng đến tận xương tủy.

...

Trên lầu hai, ba người đàn ông vây xem cả trận chiến đấu.

Không, không tính là chiến đấu.

Phải nói là một phía hành hạ phía kia.

Dù sao từ đầu đến cuối, bốn người đó còn chưa chạm được vào Tô Đàn.

"Bây giờ các cô gái đều lợi hại như vậy sao?" Lục Nhất Minh xoa cằm, nét mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi.

Tư Vũ cũng không nhịn được cảm thán: "Một cước đá bay một người đàn ông cao hơn mình mười mấy centimet ra bốn năm mét, chắc chắn cô gái này không phải là người bình thường."

Khóe môi Tiêu Kỳ hơi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, đôi mắt luôn lạnh nhạt nhìn theo bóng lưng của Tô Đàn, khói thuốc lượn lờ quanh đầu ngón tay.

Cô gái không lớn nhưng lại mang đến khá nhiều sự kinh ngạc đấy!