Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 117: Hôn lễ (2)



Những lời đường mật của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây đã sớm bị Hàn Thiên Nhã nghe thấy. Trong lòng cô ta càng thêm không can tâm. Rốt cuộc là dựa vào đâu? Trong khi Hàn Thiên Nhã quen biết Lệ Mạc Tây hơn chục năm nay, là thanh mai trúc mã với hắn. Còn Giang Noãn Chanh, thời gian quen biết của họ bằng một nửa thời gian cô và hắn gặp gỡ ư? Không hề!

Trong ấn tượng của Hàn Thiên Nhã, Lệ Mạc Tây không phải là người dễ dàng nói ra những lời này. Dù cho hắn và cô ta có ở bên nhau, ba chữ "anh yêu em", "anh thích em", đối với hắn quá khó mở miệng. Thế nhưng ở trước mặt Giang Noãn Chanh, hắn giống như biến thành một kẻ khác, một người đàn ông mà Hàn Thiên Nhã hoàn toàn không quen biết.

Một khắc tức giận, tay trái cô ta siết chặt thành quyền, nện một đấm xuống cửa phòng chờ dành cho cô dâu. Tất nhiên, hành động cỏn con của Hàn Thiên Nhã không làm ảnh hưởng nhiều đến Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh. Vì hai người họ đã sớm chìm vào không gian riêng, không một chút nhã hứng quan tâm đến người bên ngoài, nhất là kẻ có thể phá đám như Hàn Thiên Nhã.

[... ]

Giờ lành đã tới, Giang Noãn Chanh và Tống Hân Lộ đứng trước cửa lớn hiện trường hôn lễ. Vì không có người thân, Tống Hân Lộ sẽ là người cùng cô bước vào lễ đường. Cửa lớn phía trước mở ra, khung cảnh ngập tràn sắc hoa rơi vào mắt Giang Noãn Chanh, nhưng thứ thú hút cô nhất không hẳn là sắc hoa mà là người đàn ông đang nhìn cô cười.

Lệ Mạc Tây mặc vest đen, dáng người cao ráo, lịch lãm đứng bên kia đợi Giang Noãn Chanh. Lúc này, ánh mắt hắn không còn dáng vẻ lạnh lẽo, một ánh mắt ôn nhu như muốn nhấn chìm Giang Noãn Chanh trong biển tình.

Tống Hân Lộ ở phía sau giúp Giang Noãn Chanh nâng váy nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút xảo quyệt. Cô ta nhanh chóng nhìn vào bên trong, nhìn thấy Hàn Thiên Nhã đang ngồi ở bàn dành cho khách VIP cùng với Hàn gia, trong lòng Tống Hân Lộ yên tâm hơn.

Giang Noãn Chanh quay đầu nhìn Tống Hân Lộ, khóe miệng khẽ cong lên. Cô bước từng bước trên con đường đã được trải sẵn hoa. Vì hôn lễ này, Lệ Mạc Tây tính toán rất cẩn thận. Hắn còn đặc biệt tìm đến thầy, hỏi màu hợp với hai người bọn họ nhất để làm nền tổ chức. Cuối cùng, hôn lễ trong mắt Giang Noãn Chanh là cả một bầu trời hoa được kết hợp hai tone màu chủ đạo là xanh dương và trắng ngọc.

Hoa xanh dương và trắng ngọc được tạo rất kỳ công. Tất cả những bông hoa xuất hiện trong hôn lễ ngày hôm nay đều được nhập về trước đó một tháng. Dưới bàn tay chăm sóc của thợ hoa chuyên nghiệp, bọn chúng vẫn vươn lên, phát triển tươi tốt. Trước hôn lễ một tuần, hoa bắt đầu được nhuộm thành màu cần có. Về phần hôn lễ được sắp xếp thế nào, tổ chức ra sao đều do một mình Lệ Mạc Tây lo liệu. Hắn nói, cô chỉ phụ trách có mặt là được.

Con đường không dài, chẳng mấy chốc Giang Noãn Chanh đã tới trước mặt Lệ Mạc Tây. Tống Hân Lộ hoàn thành nhiệm vụ của mình, lặng lẽ lui xuống.

"Nhìn thấy chưa, hai đứa trẻ này hợp nhau như thế. Con xem, đã bao lâu rồi Tiểu Tây không có ánh mắt này?" Từ khi hôn lễ bắt đầu, bà nội Lệ cười không khép được miệng. Chỉ cần đi tới đâu, dù không ai hỏi bà cũng khoe, kể về Giang Noãn Chanh. Trong lòng bà, Giang Noãn Chanh luôn là một người cháu dâu hoàn hảo nhất.

Phương Mạn Hà không đáp lại, chỉ nhìn theo hướng mà bà nội Lệ chỉ. Bà không phủ nhận ở bên cạnh Giang Noãn Chanh, con trai bà rất hạnh phúc. Nhưng trong lòng Phương Mạn Hà vẫn không can tâm. Bà nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận chuyện Giang Noãn Chanh bước chân vào Lệ gia. Không thích hợp, đây là ba từ xuất hiện trong đầu bà mà ngay từ khi biết tin hai người họ quen nhau.

Im lặng một hồi không nói gì, bà nội Lệ tưởng rằng trong lòng Phương Mạn Hà vẫn còn bực tức nên không để tâm, cuối cùng bà lại nghe thấy con dâu nói: "Chừng nào hôn lễ chưa kết thúc, chừng đó Giang Noãn Chanh còn chưa trở thành con dâu của con, cũng chưa phải cháu dâu của mẹ!"

Bà nội Lệ lắc đầu. Tính cách của Phương Mạn Hà càng ngày càng cố chấp, nhưng bà biết tất cả đều vì muốn tốt cho Lệ gia. Chỉ là lần này bà không tán thành. Đâu phải lúc nào mọi chuyện đi theo quỹ đạo cũng là điều tốt?

Bên này, Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây chuẩn bị đáp lại lời hứa hẹn của Cha Xứ. Lệ Mạc Tây nắm lấy tay Giang Noãn Chanh, năm đầu ngón tay hắn đan chặt lấy năm đầu ngón tay của cô. Lệ Mạc Tây cười khẽ, Giang Noãn Chanh cũng cười, cả hai người đều không giấu được dáng vẻ hạnh phúc.

Đúng lúc này, tiếng piano du dương bỗng dưng biến mất. Trong lòng Giang Noãn Chanh hơi hoảng sợ. Màn hình vốn đang chiếu ảnh cưới của cô và Lệ Mạc Tây dừng hẳn lại, rất nhanh đã đổi thành ảnh thân mật của Giang Noãn Chanh với một người đàn ông khác. Cụ thể, trong bức ảnh, Giang Noãn Chanh đỡ lấy Thẩm Dịch, bối cảnh là bệnh viện. Cô vẫn còn nhớ lần đó, khi mọi người tập trung quay phim, Thẩm Dịch bỗng dưng ngăn lăn xuống đất vì cơn đau dạ dày.

Tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn, dần dần lọt vào tai Giang Noãn Chanh. Bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Lệ Mạc Tây cũng buông dần. Giang Noãn Chanh lúc này mới phản ứng lại, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cô vội kéo tay Lệ Mạc Tây, gấp rút nói: "Mạc Tây, mọi chuyện vốn không phải như anh nghĩ. Em chỉ đưa đạo diễn Thẩm đến bệnh viện mà thôi!"

Cuộc sống luôn thay đổi vì những chuyện mà bạn không ngờ đến, vì thế đừng đánh giá cao bản thân trong lòng người khác. Giang Noãn Chanh nghĩ rằng Lệ Mạc Tây sẽ tin tưởng cô. Sau bao nhiêu chuyện, hắn và cô rồi sẽ hạnh phúc bên nhau.

Nhưng ánh mắt lạnh lẽo, mất đi ôn nhu và ấm áp ấy, lại thêm giọng nói sắc bén, từng chút từng chút cứa vào trái tim cô: "Đoàn làm phim trên dưới có hơn trăm người, vì sao nhất quyết phải là em đưa anh ta đến bệnh viện? Noãn Chanh, em là người thông minh, chẳng nhẽ lại không biết hắn đối với em có ý đồ?"

Không phải câu nói biểu thị sự tin tưởng mà là lời trách vấn sau khi Lệ Mạc Tây nhìn thấy bức ảnh. Tiếng trái tim tan vỡ vụn vang lên trong lòng Giang Noãn Chanh. Cô gần như sụp đổ. Chỉ một lời này của hắn, tiếng xì xào như được tăng thêm âm lượng, càng lúc càng lớn.

"Nếu em nói với anh, sau khi em và đạo diễn Thẩm vào viện, người trong đoàn làm phim đã tới đó chỉ cách có hai phút, anh tin không?" Giang Noãn Chanh buông tay, không níu tay hắn nữa.

Lệ Mạc Tây cười nhạt: "Nếu là em, em tin không? Giang Noãn Chanh, từ trước đến nay em đều đẩy anh ra xa. Dạo gần đây mới ấm áp kỳ lạ. Hoá ra, là em muốn lợi dụng anh. Nói đi, Thẩm Dịch muốn em ở bên cạnh anh để lấy được thứ gì? Dẫu sao hắn cũng là cậu út nhà họ Thẩm, chắc không phải muốn lấy tư liệu mật của Lệ thị chứ?"

"Lệ Mạc Tây!" Giang Noãn Chanh quát lên. Hắn không chỉ nghĩ cô và Thẩm Dịch có điều gì mờ ám, hắn còn ám chỉ cô vì người đàn ông khác mà làm hại Lệ gia, Lệ thị và hắn.

"Anh không tin em cũng được, nhưng dựa vào đâu mà có thể vu khống, gắn tội danh khác lên người em? Anh hoàn toàn có thể hỏi Hân Lộ, hôm ấy cô ấy cũng tới bệnh viện!" Giang Noãn Chanh chỉ về phía Tống Hân Lộ ở bên dưới.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta. Tống Hân Lộ nhìn Giang Noãn Chanh, nhếch mép cười: "Giang Noãn Chanh đã nói dối. Ngày hôm đó chỉ có mình cô ấy đưa đạo diễn Thẩm tới bệnh viện, lại còn là chủ động đưa!"