Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 152: Ăn miếng trả miếng (2)



Giang Noãn Chanh nhận được cuộc điện thoại nặc danh, nói trong tay có bằng chứng tố cáo những chuyện Tống Hân Lộ và Hàn Thiên Nhã đã làm trong năm nay. Nhìn dòng tin nhắn trong điện thoại, cô rất nghi ngờ và cảnh giác nhưng vì liên quan trực tiếp đến Tống Hân Lộ, cuối cùng Giang Noãn Chanh cũng quyết định một mình lái xe tới địa chỉ đó.

Bộ phim cần quay đã hoàn tất. Những cảnh quay cuối cùng, Hàn Thiên Nhã không tới. Đoàn làm phim hết cách chỉ có thể tìm đến thế thân, một người giống Hàn Thiên Nhã như đúc. Cũng từ ngày hôm đó, cô ta biến mất khỏi giới showbiz, người phụ trách công việc của cô ta cũng đăng thông báo nói rằng cô ta sẽ rút khỏi giới giải trí. Người khác không rõ nguyên nhân nhưng Giang Noãn Chanh cực kỳ rõ ràng, chắc chắn là vì Tống Hân Lộ.

Địa điểm hẹn gặp mặt ở ngoại ô thành phố, một căn nhà đang xây dở bị bỏ hoang. Giang Noãn Chanh đỗ xe, thong thả bước xuống. Ngay lập tức trước mắt cô đã xuất hiện rất nhiều vệ sĩ cao to lực lưỡng. Đám người kia tưởng Giang Noãn Chanh muốn chạy nên nhanh chóng bao vây lấy cô.

Ngược lại, Giang Noãn Chanh không thấy hoang mang, vẫn ung dung như thường. Cô đánh mắt nhìn từng người đàn ông một, nhớ kỹ gương mặt của bọn họ: "Không cần các người động thủ, tôi tự đi vào là được. Hàn Thiên Nhã đã tới chưa?"

Giang Noãn Chanh đã từng nghĩ tới việc đoạn tin nhắn nặc danh mà cô nhận được là do Hàn Thiên Nhã gửi tới. Vốn chỉ là suy đoán, nhưng nhìn tình hình hiện tại, suy đoán của cô 100% là sự thật. Vì sao cô lại không trốn tránh? Vì sao biết trước là nguy hiểm vẫn cố tình lao đầu vào đây? Giang Noãn Chanh có sợ chết, nhưng người làm việc lớn phải sẵn sàng đánh đổi.

Đám vệ sĩ được thuê tới giật mình, ngây ra, hoàn toàn không nghĩ Giang Noãn Chanh sẽ nói những lời này. Tới khi bọn họ kịp phản ứng, người đã vào bên trong, còn đang chuẩn bị lên tới tầng hai.

Địa điểm mà Hàn Thiên Nhã hẹn Giang Noãn Chanh cũng chính là căn nhà Tống Hân Lộ bắt cô ta tới. Hàn Thiên Nhã ngồi trong căn phòng được bố trí như phòng phẫu thuật trong bệnh viện, kiên nhẫn đợi Giang Noãn Chanh từng giây từng phút. Rất nhanh, Giang Noãn Chanh đã tìm tới.

Khác với tưởng tượng của Hàn Thiên Nhã, cô ta cho rằng Giang Noãn Chanh sẽ bị khiêng lên đây, sau đó đám người kia sẽ thô bạo vứt cô xuống sàn. Nhưng thực tế, Giang Noãn Chanh rất thong thả, ung dung bước vào. Vệ sĩ của Hàn Thiên Nhã còn phải đuổi theo cô.

"Cô cũng to gan thật, không cảm thấy ám ảnh sao?" Giang Noãn Chanh tất nhiên không biết câu chuyện mà Hàn Thiên Nhã đã trải qua tại nơi này. Nhưng có thế nào, cô cũng phải cho Hàn Thiên Nhã một đánh giá tốt. Ngày ngày ở trong bệnh viện còn có nhã hứng bắt cô tới đây. Đúng là những kẻ ngu dốt thường có lối đi riêng.

Trước sự châm biếm và bộ dạng thoải mái của Giang Noãn Chanh, Hàn Thiên Nhã càng thêm tức giận. Cô ta từ từ xoay người lại, để lộ gương mặt chi chít vết thương.

Giang Noãn Chanh có phần giật mình, theo bản năng lùi dần về phía sau. Cô tưởng tượng vô số lần mình sẽ đối diện với Hàn Thiên Nhã, nhưng không dám nghĩ cô ta bị huỷ dung quá nặng. Khắp nơi trên gương mặt đều chằng chịt dấu vết của lưỡi dao, nhìn không khác một con quỷ.

"Không phải ban nãy còn ung dung sao? Sao nhìn thấy tôi lại sợ rồi?" Nhìn phản ứng của Giang Noãn Chanh, Hàn Thiên Nhã châm biếm cô, cũng là tự châm biếm chính mình. Không chỉ là người khác, chính cô ta nhìn vào gương mặt này còn cảm thấy sợ hãi.

"Đều là do bạn của cô ban tặng đó! Giang Noãn Chanh, tình bạn của các người bị chia cắt năm năm, vì sao cô ta vẫn còn hết lòng hết dạ bảo vệ cô như vậy? Vừa phát hiện mọi chuyện đều là do tôi làm, Tống Hân Lộ liền như một kẻ điên!"

Hàn Thiên Nhã tiến dần về phía Giang Noãn Chanh. Cô ta vươn tay giữ lấy cô, kích động nói lớn.

"Người điên trước là cô. Nếu cô không động đến Hân Lộ, không muốn lợi dụng cô ấy thì làm gì có ngày hôm nay?" Giang Noãn Chanh thô bạo hất tay Hàn Thiên Nhã ra. Ngay sau đó, cô đã bị người của Hàn Thiên Nhã khống chế.

Một người đàn ông tiến về phía Giang Noãn Chanh, chỉ vài thao tác đơn giản đã giữ chặt lấy cô. Hai tay Giang Noãn Chanh bị trói lại. Hàn Thiên Nhã bật cười, dùng lực đá thẳng vào khuỵu chân khiến cô đau tới mức phải quỳ xuống.

"Như vậy mới đúng. Thân phận thấp hèn như cô chỉ có quỳ mới đủ tư cách nói chuyện với tôi!" Hàn Thiên Nhã hơi cúi người. Bàn tay cô ta túm lấy cằm Giang Noãn Chanh, lực tay rất mạnh. Giang Noãn Chanh tựa hồ cảm tưởng cằm mình gần như bị cô ta bóp vụn.

Bị đối xử thô bạo khiến Giang Noãn Chanh cảm thấy không thoải mái, nhưng cô không thể hiện điều này ra ngoài mà nhẫn nhịn hết vào bên trong. Giang Noãn Chanh không muốn trở thành kẻ thua cuộc. Cô phải cho cô ta thấy thế nào là phong thái của một người chiến thắng.

Giang Noãn Chanh nhịn đau, cố gắng cử động miệng để nói chuyện với cô ta: "Nói nhiều lời như vậy làm gì? Còn chưa gọi cho anh ấy sao? Nhanh lên, nếu tôi nhớ không nhầm năm phút nữa anh ấy sẽ vào họp đó. Cô ở bên cạnh anh ấy bao nhiêu năm nay, đừng nói không biết thói quen không nhận điện thoại lạ khi đang họp của anh ấy nhé!"

"Anh ấy" trong lời nói của Giang Noãn Chanh chính là Lệ Mạc Tây. Điểm chung lớn nhất của cô và Hàn Thiên Nhã chính là yêu cùng một người đàn ông. Và khác biệt lớn nhất cũng liên quan đến người đàn ông này, một người có được tình yêu của hắn, một người cả hai bàn tay đều trắng tinh tươm.

"Giang Noãn Chanh, cô có thể kiêu ngạo bao lâu đây? Toàn bộ nơi này đều được sắp xếp người của tôi. Cho dù Lệ Mạc Tây có tới cũng không có cách nào cứu cô ra!" Hàn Thiên Nhã bật cười. Cô ta đột nhiên ngộ ra, Giang Noãn Chanh đang cố tình kích động mình để cô ta để lộ sơ hở.

Hàn Thiên Nhã buông Giang Noãn Chanh, quay trở lại vị trí của mình. Ngồi trên chiếc ghế được thiết kế như bà hoàng, Hàn Thiên Nhã lại nói thêm: "Với tình trạng hiện tại của tôi, tôi nói cho cô biết, thứ tôi không có được, tôi chắc chắn sẽ huỷ đi nó. Như vậy mới công bằng, tôi không có, cô cũng không có!"

Giang Noãn Chanh nhíu mày, trong lòng nhanh chóng tính toán. Cô đang cố gắng xác định Hàn Thiên Nhã nói thật hay đùa. Nếu cô ta thật sự hắc hoá, lần này đối với cô và Lệ Mạc Tây sẽ bất lợi. Giang Noãn Chanh cần phải đưa tin tức ra ngoài để hắn chuẩn bị.

Cô tiếp tục kích thích Hàn Thiên Nhã: "Cô nỡ huỷ hoại anh ấy sao? Hay là thế này đi, cô một lần giết chết cả hai người. Có như vậy tôi và Lệ Mạc Tây cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, đỡ tốn thời gian tìm nhau!"

Vừa dứt lời, một người đàn ông không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, quất mạnh vào người Giang Noãn Chanh. Không kịp phòng vệ, cơn đau ập đến quá bất ngờ khiến Giang Noãn Chanh không khống chế nổi mà hét lên.

"Ý kiến không tồi. Trước khi gọi cho Lệ Mạc Tây, cô phải thảm hại một chút. Như vậy hắn mới đau lòng!" Ánh mắt Hàn Thiên Nhã ánh lên vẻ tàn độc.

Lúc này, không chỉ có một người vệ sĩ cầm theo dây thừng mà trên tay bọn họ ai ai cũng có. Toàn bộ đều đồng loạt nhắm vào Giang Noãn Chanh. Cô cắn chặt răng, cương quyết không phát ra tiếng động. Bọn họ ra tay rất tàn nhẫn khiến trang phục trên người cô chỗ rách, chỗ lộn xộn.