Phu Nhân Tại Thượng

Chương 116



Rất nhanh, chuyện thất phu nhân bị Hầu gia đánh truyền khắp Hầu phủ, thất phu nhân trong số các phu nhân có thể nói là được ưu đãi nhất, hôm nay trở thành người đầu tiên trong các thiếp thất bị Hầu gia đánh, có người xem náo nhiệt có người bỏ đá xuống giếng, Hầu phủ luôn yên tĩnh rốt cuộc náo nhiệt, nơi nơi đều đang thì thầm to nhỏ nói thất phu nhân bị đánh, rất khoa trương còn truyền ra thất phu nhân bị đánh hủy dung rồi. Một số thiếp thất muốn xem náo nhiệt, mượn cớ đến thăm nhất nhất bị ngăn ở ngoài cửa không cách nào thăm dò thực hư.

Việc này dĩ nhiên cũng truyền tới tai Lý Trì Nguyệt, Lý Trì Nguyệt hơi cười nhạt một chút, nàng làm sao không biết đây là Hạng Huy bất mãn đối với nàng cùng Đồ Cửu Mị, Thôi Loan Thúy nói trắng ra bất quá chỉ là sơn dương thế tội, gặp tai bay vạ gió.

Lục Sa cùng các chưởng quỹ khác cùng nhau vào phủ báo sổ sách, Lục Sa mặc một thân thanh y đạm nhạt, trang phục nam tử, còn có vài phần khí độ, đã quen nhìn Lục Sa tiệm hành tiệm viễn trước đây ở Hầu phủ làm nha hoàn. Vốn dĩ tướng mạo nữ tử hơn phân nửa đều thanh nhã so với nam tử cho nên Lục Sa mặc nam trang thoạt nhìn cũng tuấn tú hơn nam tử bình thường rất nhiều, chỉ là nữ tử nhu nhuyễn nên cho dù vận nam trang cũng che không được nữ khí. Lục Sa chỉ hy vọng làm việc bên ngoài có thể làm chính mình, dù sao thế đạo này đối với nữ tử vẫn chứa nhiều hà khắc, để thuận tiện hành sự nên mới cải nam trang.

Lúc các chưởng quỹ nhất nhất báo sổ sách Đồ Cửu Mị an vị bên cạnh Lý Trì Nguyệt, nàng buồn chán cũng chỉ có thể nhất nhất quan sát những chưởng quỹ này, chưởng quỹ bình thường đều là nam tử trung niên có râu, Lục Sa đứng ở giữa thật là chói mắt, trẻ tuổi không nói vừa nhìn liền biết là nữ tử cải nam trang. Đồ Cửu Mị vừa nhìn đã nhận ra, cô nương kia chính là Lục Sa đã từng cấu kết ngũ phu nhân, tự mình xin đi ngoại viện làm nha hoàn cấp thấp hơn, thế nào lại biến thành chưởng quỹ rồi, Đồ Cửu Mị có chút kỳ quái liền muốn chờ lát nữa hỏi phu nhân. Ngày đó nàng nghe trộm Lục Sa cùng Lục Đào nói chuyện, nàng đối với Lục Sa rất có hảo cảm, lại nghe Lục Sa xin rời đi thì kết luận cô nương này cũng là rất cương liệt khiến Đồ Cửu Mị kính nể cho nên không tự giác nhìn nhiều vài lần.

Lý Trì Nguyệt dĩ nhiên chú ý đến Đồ Cửu Mị nhìn chằm chằm vào Lục Sa, nàng đang suy nghĩ có phải Đồ Cửu Mị đối với nữ tử cải nam trang đặc biệt cảm thấy hứng thú hay không? Dĩ nhiên Lý Trì Nguyệt tự tin bản thân sẽ không bị một nha hoàn nho nhỏ đánh bại, nhưng nữ nhân của nàng chăm chú nhìn người khác thế nào cũng khiến nàng vui không nổi.

Chờ tất cả chưởng quỹ đều đem công việc trọng yếu nửa năm một lần bẩm báo xong, Lý Trì Nguyệt liền để cho bọn họ lui xuống.

"Ngươi thích Lục Sa?" Lý Trì Nguyệt thuận miệng hỏi.

"Thích." Đồ Cửu Mị nói chuyện từ trước đến nay không qua suy nghĩ, nói xong mới phát giác không thích hợp.

"Không phải loại thích giống như thích phu nhân, chỉ là cảm thấy Lục Sa là cô nương rất tốt, phối với ngũ phu nhân thì không tốt, cũng may Lục Sa không cần ngũ phu nhân nữa, nếu như ta là Lục Sa cũng sẽ không cần ngũ phu nhân, hoa tâm như vậy....." Đồ Cửu Mị lập tức giải thích, vẫn là phu nhân của nàng tốt nhất chỉ nhìn một mình nàng, cũng không nhìn người khác nhiều một cái.

"Nếu như ta cũng giống như ngũ phu nhân chiêu thêm vài nữ tử thì sao?" Lý Trì Nguyệt cố ý dằn vặt Đồ Cửu Mị, đem giả sử hư vô nói ra.

"Không được, không được, nhất định không thể, không thể!" Đồ Cửu Mị vừa nghĩ đến loại khả năng này liền kích động âm lượng cũng không tự giác mà đề cao.

"Ta nói là nếu như." Lý Trì Nguyệt nhìn thấy phản ứng của Đồ Cửu Mị, thầm nghĩ nha đầu này quả thật không chịu được vui đùa, bất quá ai bảo nàng vừa rồi nhìn nữ nhân khác, Lý Trì Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận bản thân rộng lượng.

"Ta sẽ rất khó chịu, nhưng ta dường như lại luyến tiếc vứt bỏ phu nhân....." Đồ Cửu Mị ý thức được vừa rồi nói nếu như bản thân là Lục Sa thì sẽ không cần ngũ phu nhân đã quá thản nhiên rồi, dường như cho dù phu nhân cũng giống như ngũ phu nhân thì nàng cũng rất luyến tiếc rời bỏ phu nhân, nhưng nhất định nàng sẽ vô cùng khó chịu. Đồ Cửu Mị đột nhiên cảm thấy dường như bản thân có thể cảm nhận được cảm giác lúc Lục Sa ra quyết định như vậy rồi, trong lòng hẳn là rất khó chịu cũng rất không nỡ. Tất nhiên là giống như cắt một miếng thịt trong tim, mới có thể làm ra quyết định đi.

"Phu nhân, ta không thích nếu như, ta không muốn, vừa nghĩ đến loại khả năng này thì trong lòng rất khó chịu." Đồ Cửu Mị nghĩ đến đôi mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống.

Lý Trì Nguyệt không nghĩ đến nước mắt của Đồ Cửu Mị thật đúng là nói rơi là rơi, nhất thời cũng mềm lòng.

"Được rồi, đừng khóc nữa, không muốn nghĩ thì không nghĩ, ta là loại người giống như Liễu Phi Nhân sao." Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân coi trọng một mình Đồ Cửu Mị cũng không sai, người khác nàng chưa bao giờ để vào mắt.

Đồ Cửu Mị vừa nghe nước mắt lập tức ngừng, đúng vậy, phu nhân mới không phải người như ngũ phu nhân, bất quá ngẫm lại Lục Sa vẫn thật đáng thương.

"Ngươi thế nào so với Kháp Kháp còn thích khóc hơn?" Lý Trì Nguyệt từ trong tay áo rút ra khăn tay thay Đồ Cửu Mị lau khóe mắt, khóe mắt ẩm ướt thoạt nhìn rất đáng thương, cũng rất câu hồn, Lý Trì Nguyệt nhất thời động tâm, liền dùng môi hôn lên, sau một phen triền miên chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gián đoạn của Đồ Cửu Mị,.

Lục Sa ra khỏi biệt viện của phu nhân liền đến thăm một số tỷ muội cùng nhau lớn lên giao tình tương đối tốt, trong đó giao tình tốt nhất đương nhiên là Lục Đào bên cạnh Đồ Cửu Mị.

"Lục Sa, ngươi thay đổi rất nhiều, có muốn ta đề cập với Cửu Phu Nhân một chút để cho ngươi trở về làm nhất đẳng nha hoàn hay không." Lục Đào nhìn thấy Lục Sa cải nam trang chỉ cảm thấy lòng chua xót, nếu không phải ngũ phu nhân Lục Sa sẽ không rời khỏi Hầu phủ cũng sẽ không phải cải nam trang, một nữ tử gian khổ ở bên ngoài, Lục Đào cũng hiểu.

"Không cần, cuộc sống hôm nay là ta nằm mơ cũng muốn có, sau khi ra ngoài mới biết được trời đất có bao nhiêu rộng lớn, có bao nhiêu cao xa, không bởi vì phần tình yêu đó mà cảm thấy hèn mọn, sống thoải mái hơn." Lục Đào vẫn là Lục Đào trước đây nhưng Lục Sa biết bản thân đã không phải Lục Sa trước đây nữa.

"Cũng đúng, thế nào cũng tốt hơn bên cạnh Liễu Phi Nhân, nữ nhân kia chính là thứ thấp hèn." Trong lòng Lục Đào đối với Liễu Phi Nhân có thật sâu chán ghét, từ xuất thân đến hành vi của Liễu Phi Nhân không thứ nào không làm nàng phản cảm, bất quá trước đây cho dù là lén lúc cũng không dám cũng không dám nói Liễu Phi Nhân như vậy nhưng chủ tử nhà nàng hiện nay là tỷ tỷ của Đồ chiêu nghi, nàng đã thấy qua sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với Đồ chiêu nghi, Lục Đào hiện tại sẽ không sợ đắc tội Liễu Phi Nhân nữa, ngoài mặt nàng cũng không dám nhưng sau lưng thì dám, rất có vài phần cảm giác một người đắc đạo gà chó thành tiên.

"Chúng ta không nói đến nàng, được không?" Lục Sa biết Lục Đào đối với ngũ phu nhân có thành kiến rất sâu, nhưng cũng không muốn người khác nói xấu ngũ phu nhân trước mặt nàng, mặc dù không còn tình nhưng vẫn còn nghĩa.

"Nói nàng xúi quẩy, hai ngày trước, thất phu nhân bị Hầu gia đánh." Lục Đào nói việc trong phủ với Lục Sa, từ chuyện sau khi thất phu nhân cùng Liễu Phi Nhân chặt đứt quan hệ, Lục Đào đối với thất phu nhân có chút hảo cảm, cảm thấy thất phu nhân nhất định là nhìn thấu Liễu Phi Nhân là tiện nhân, ghét bỏ Liễu Phi Nhân.

"Vì sao?" Lục Sa vừa nghe trong lòng vô cùng kinh ngạc, Hầu gia không phải rất ưu ái thất phu nhân sao, nữ tử thanh cao thông minh như vậy sao lại chọc giận Hầu gia?

"Nghe nói, ngày đó Hầu gia kéo ngũ phu nhân đến chỗ thất phu nhân, muốn thất phu nhân thị tẩm, thất phu nhân không chịu sau đó Hầu gia giận dữ đánh thất phu nhân, không nghĩ đến thất phu nhân còn là một nữ tử quật cường như vậy." Lục Đào thu được một phiên bản rất gần chân tướng.

"Vậy thất phu nhân thương thế ra sao?" Lục Sa có chút lo lắng hỏi, thất phu nhân không đồng ý thị tẩm Lục Sa có chút ngoài ý muốn, lại có một chút trong dự liệu. Bản chất của nàng ấy là tự ngạo tự khiết, nếu không sẽ không bởi vì nàng nói mấy câu mà chặt đứt quan hệ cùng ngũ phu nhân, hôm nay ngay cả Hầu gia cũng cự tuyệt, đây lại không giống việc mà một Thôi Loan Thúy thông tuệ lõi đời sẽ làm. Như vậy, không tốt, Lục Sa có chút lo lắng thay Thôi Loan Thúy.

"Ngoại trừ Liễu Phi Nhân không ai biết, những người khác đều bị cự tuyệt ngoài cửa, bất quá nghe nói bị đánh rất nghiêm trọng, còn có người nói bị đánh hủy dung rồi, cũng không biết là thật hay giả, một mỹ nhân như vậy nếu như hủy dung thật sự đáng tiếc." Lục Đào trái lại rất thích ý đem những chuyện bản thân biết đều nói cho Lục Sa nghe.

Lục Sa nghe vậy trong lòng lo lắng càng sâu, chỉ cảm thấy nàng kia trời sinh nên được người khác che chở, không nên bị người thô bạo đối đãi. Sau đó Lục Đào còn nói những chuyện khác nhưng Lục Sa một chút cũng không yên lòng, nhưng lại cảm thấy việc này vốn là không liên quan đến nàng, nàng không nên quan tâm như vậy. Sau khi Cùng Lục Đào và những tỷ muội có giao tình tốt nói chút việc nhà, Lục Sa liền từ biệt chuẩn bị rời phủ, lúc trên đường rời phủ ngang qua viện nàng Thôi Loan Thúy nàng lại dừng bước, nàng nghĩ bản thân vẫn nợ Thôi Loan Thúy một phần nhân tình ngày đó tặng thuốc, theo lý nàng nên đến thăm một lần coi như là trả lại phần nhân tình lúc trước.