"Gọi cái gì cũng đều là vô dụng." Lý Trì Nguyệt không thương lượng nói.
"Người ta cũng đã lâu không gặp ngươi, thực sự rất muốn cùng phu nhân lâu một chút, tâm phu nhân đúng là lạnh, không nhớ ta, cũng không muốn cùng ta nhiều một chút." Đồ Cửu Mị xót xa nói, nhưng thân thể một chút cũng không có ý muốn nhúc nhích.
" Ngươi có thai, ta từ nhỏ một mình ngủ quen rồi, tư thế ngủ kém nếu như đá hoặc là áp phải bụng ngươi, vậy không tốt, ngươi đừng nói sẽ không có chuyện đó, chỉ cần có loại khả năng này, ta sẽ không mạo hiểm như vậy, ngươi ngoan một chút trở lại ngủ đi." Lý Trì Nguyệt xoa đầu Đồ Cửu Mị, trấn an, nếu không Đồ Cửu Mị nhất định ở lỳ không đi.
"Ngươi quả nhiên là lưu ý hài tử trong bụng nhiều hơn ta." Đồ Cửu Mị ngữ khí rất chua, nàng hảo ghét phu nhân lưu ý hài tử nhiều hơn lưu ý nàng.
"Hài tử không phải là ngươi đang mang sao, ngươi chua cái gì chứ?" Lý Trì Nguyệt buồn cười.
" Không vui, nói cho cùng chính là không vui." Tuy rằng Đồ Cửu Mị biết bản thân là nhờ phúc hài tử trong bụng mới có thể ở trong viện của phu nhân, phu nhân mới nguyện ý phản ứng nàng, nhưng trong lòng nàng chính là không vui, chỉ cảm thấy bản thân giống như công cụ sinh hài tử, hài tử đối với phu nhân có ý nghĩa còn nàng đối với phu nhân là vô dụng.
"Đừng miên man suy nghĩ, trở lại nghỉ ngơi đi." Lý Trì Nguyệt lần thứ hai hạ lệnh trục khách.
Đồ Cửu Mị tuy rằng luyến tiếc rời khỏi nhưng phu nhân cũng đã nói như vậy rồi nàng còn có thể làm sao bây giờ, vạn nhất phu nhân tư thế ngủ quá kém đá vào bụng nàng, đá đến hài tử phu nhân lưu ý cũng không còn, phu nhân không muốn phản ứng nàng nữa, vậy thì không hay rồi.
"Nga, vậy ngày mai ta có thể đến sớm không?" Đồ Cửu Mị hỏi, nàng đã biết ngủ lại là không có khả năng, chỉ hy vọng hài tử sớm ra đời, đến lúc đó liền không cho phu nhân mượn cớ cự tuyệt nàng ngủ lại nữa.
"Ngươi đến sớm cũng không thể quấy nhiễu ta ngủ, nếu không ta nhất định không dễ dàng tha cho ngươi." Lý Trì Nguyệt cảnh cáo, nàng có khí rời giường (tức giận khi bị đánh thức)
"Không quấy rầy ngươi ngủ là được." Đồ Cửu Mị nghĩ, không quấy rầy phu nhân ngủ, nhìn phu nhân ngủ cũng tốt, nàng vẫn chưa thấy qua phu nhân ngủ, nghĩ đến đây nỗi thất vọng vì không thể ngủ lại cũng bị quét sạch, còn lại chính là chờ mong, nàng đột nhiên hảo muốn trời mau sáng một chút.
"Vậy tùy ngươi." Lý Trì Nguyệt nghĩ, chỉ cần không quấy nhiễu nàng ngủ, cái khác sẽ theo ý Đồ Cửu Mị.
"Vậy phu nhân lập tức đi ngủ đi, ta cũng trở về ngủ." Đồ Cửu Mị ước gì vừa nằm xuống liền ngủ thẳng đến sáng.
"An Nhi tiễn Mị phu nhân về." Lý Trì Nguyệt khiến An Nhi hộ tống Đồ Cửu Mị quay về phòng, nếu không trong ngày tuyết lại để Đồ Cửu Mị trở về trễ như vậy, nàng thật sự có chút lo lắng.
Sau khi Đồ Cửu Mị trở về, Lý Trì Nguyệt vốn dĩ mệt mỏi nằm trên giường trái lại có chút ngủ không được, trong đầu đều là khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ của Đồ Cửu Mị, hơn nữa trong không khí tựa hồ vẫn lưu lại nhàn nhạt mị hương. Nghĩ đến Đồ Cửu Mị ngu xuẩn, Lý Trì Nguyệt không tự giác hơi vung lên khóe miệng, nha đầu kia muốn vùng lên, thật đúng là dại dột nhưng cũng rất thú vị, không biết qua bao lâu, Lý Trì Nguyệt mới dần dần tiến vào mộng đẹp.
Sau khi Đồ Cửu Mị quay về phòng, ăn khuya cũng không ăn, lập tức bò vào ổ chăn, trong phòng nàng không giống như trong phòng phu nhân có rất nhiều chậu than, cho nên lạnh hơn phòng của phu nhân rất nhiều, bình thường Đồ Cửu Mị cũng không cảm thấy lạnh, nhưng hôm nay nàng lại có một chút ghét bỏ ổ chăn quá lạnh rồi, nếu như có phu nhân bên người thì tốt rồi, phu nhân nhất định ấm áp thơm thơm, bất quá tâm tư này không dừng lại lâu lắm, nàng còn muốn ngủ sớm, thức dậy sớm. Tâm tư đơn thuần cũng có điểm tốt, nói ngủ là ngủ, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Vào đông thời gian ngủ vốn là qua rất nhanh cho nên như Đồ Cửu Mị mong muốn, buổi sáng rất nhanh đã tới rồi. Đồ Cửu Mị bình thường còn có thể nằm ở trên giường thêm một đoạn thời gian, nhưng hôm nay nàng vừa thức dậy liền xốc chăn lên, bảo Lục Đào hầu hạ rửa mặt, dùng bữa, bất quá nàng cũng không ăn nhiều lắm, chỉ là lót dạ, nàng còn muốn chờ phu nhân thức dậy cùng nhau dùng điểm tâm đây! Sau đó nàng bảo Lục Đào trang dung cho nàng thật xinh đẹp, còn đem khuyên tai muội muội tặng nàng để Lục Đào giúp nàng đeo vào, bình thường nàng luyến tiếc mang.
An Nhi làm người tập võ luôn luôn có thói quen dậy sớm luyện công, nàng đang định đi ra ngoài luyện công thì Mị phu nhân liền đến bên ngoài gõ cửa, thật đúng là không phải để tâm bình thường, hôm nay mới sáng sớm đã đến. An Nhi do dự chốc lát, vẫn là mở cửa để nàng vào, dù sao nàng nhìn lén quận chúa tắm rửa, quận chúa cũng không phạt nàng, quận chúa còn chủ động sờ nàng, nàng đối với quận chúa thực sự bất đồng.
"Quận chúa còn đang ngủ, động tác cẩn thận một chút, đừng đánh thức quận chúa." An Nhi căn dặn, nếu như quận chúa không ngủ giấc bị người quấy nhiễu sẽ có rời giường khí.
"Ân." Đồ Cửu Mị gật đầu, để nhẹ động tác tuy rằng nàng cố ý để nhẹn nhưng mang theo cái bụng lớn như vậy, khiến An Nhi nhìn vào vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Sau khi An Nhi để Đồ Cửu Mị vào phòng liền để lại một mình Đồ Cửu Mị trong phòng còn bản thân thì rời đi, nàng không có hứng thú lưu lại rình coi Mị phu nhân ăn đậu hũ quận chúa, cho dù quận chúa bị đánh thức cũng không liên quan đến nàng. Không có cách nào,, Đồ Cửu Mị trong lòng An Nhi thật sâu để lại ấn tượng là một kẻ háo sắc, tuy rằng sau này thực tế đã chứng minh, quả thật là như vậy.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy An Nhi rời khỏi gian phòng, thả lỏng không ít, nói thật ra nàng thực sự không thích cùng An Nhi một chỗ, vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên, đặc biệt là dưới tình huống An Nhi cái gì cũng biết, dáng vẻ hiểu rõ của An Nhi vẫn luôn khiến nàng cảm giác chột dạ cùng mặt khô nóng.
Đồ Cửu Mị đem áo choàng treo lên, liền lớn mật đi đến bên giường của phu nhân, đến bên cạnh giường trong lòng nàng vô cùng hưng phấn cùng kích động vén ra la trướng, liền thấy được phu nhân, phu nhân quả nhiên còn đang ngủ, phu nhân cho dù là ngủ cũng xinh đẹp hơn người khác, Đồ Cửu Mị hoa mắt si mê nghĩ đến.
Hàng mi cong như cành liễu, cái mũi tinh xảo đứng thẳng, đường cong xinh đẹp, đôi môi mỏng, không chỗ nào không xinh đẹp,. bất quá, đó chính là trong lúc ngủ phu nhân làm cho người ta cảm thấy có chút lạnh lùng, điều này làm cho Đồ Cửu Mị muốn đem cổ lãnh ý này hòa tan, có thể như vậy nàng mới có thể thân thiết với phu nhân hơn. Ngoại trừ muội muội, phu nhân là người thứ hai khiến nàng muốn vô hạn thân cận hận không thể mỗi ngày cùng ăn, cùng ngủ, như hình với bóng, lúc trước dính lấy muội muội cũng không giống như hiện tại, hận không thể chốc lát cũng không xa nhau, Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân nhất định là trúng độc của phu nhân rồi, nếu không tại sao lại muốn kề cận phu nhân như vậy, nếu như phu nhân biết được chắc chắn ngại nàng phiền toái đi.
Đồ Cửu Mị chăm chú nhìn Lý Trì Nguyệt nhìn hồi lâu, có lẽ do thức dậy quá sớm nên nàng có chút mệt nhọc, nàng liền muốn nằm bên cạnh phu nhân ngủ thêm chốc lát, nói cho cùng phu nhân bây giờ còn đang ngủ, cũng sẽ không biết. Vì vậy Đồ Cửu Mị rón ra rón rén cởi áo khoác, chỉ mặc trung y, liền cẩn cẩn dực dực nhấc lên chăn của phu nhân, âm thầm chui vào, cũng may giường của phu nhân so với người bình thường lớn hơn rất nhiều cho nên chăn cũng lớn hơn, nếu không giường cùng chăn thật sự thiếu cho Đồ Cửu Mị. Bởi vì bụng lớn khi nằm nghiêng sẽ đụng vào phu nhân cho nên Đồ Cửu Mị chỉ có thể vai dán vai kề sát phu nhân nằm ngửa.
Lúc Đồ Cửu Mị nhấc chăn chiu vào, Lý Trì Nguyệt liền bị nhiễu tỉnh, chỉ là mị hương kéo đến khiến nàng thiếu ý nguyện bài xích cùng khước từ, chỉ cảm thấy được mị hương vây quanh, liền tiếp tục ngủ.
Đồ Cửu Mị trong ổ chăn của phu nhân, ngửi ngửi tấm chăn, trên đó có hương vị đặc biệt của phu nhân, hương này nhiễu đến Đồ Cửu Mị không cảm thấy mệt nhọc, chỉ cảm thấy càng phát ra hưng phấn, chỉ cảm thấy trốn ở trong ổ chăn của phu nhân cảm giác thực sự quá tốt, đây hẳn là cảm giác hạnh phúc, điều này làm cho Đồ Cửu Mị không ngừng mỉm cười, thân thể không tự giác muốn dán vào người phu nhân, vì vậy thân thể sẽ không tự giác giãy dụa tựa như một con sâu lông không ngừng cử động.
Lý Trì Nguyệt vốn dĩ rất buồn ngủ, nhưng bên cạnh thêm một người, thêm người cũng thôi đi, nàng tạm thời miễn cưỡng chấp nhận, nhưng kẻ kia còn không ngừng xoay tới xoay lui, Lý Trì Nguyệt vốn thiển miên cuối cùng bị nhiễu tỉnh. Lý Trì Nguyệt Còn chưa ngủ đủ, thực sự phát hỏa, không hề nghĩ ngợi liền kéo trung ý của Đồ Cửu Mị xuống, cắn một ngụm trên bờ vai trơn bóng.
Đồ Cửu Mị ăn đau hô ra tiếng, phu nhân tuổi chó sao, nếu không sao lại cắn nàng, cắn rất cố sức, đau nhức muốn chết.
"Ngươi lại cắn ta!" Đồ Cửu Mị lên án, phu nhân nợ nàng một ngụm còn chưa trả, hôm nay lại cắn nữa, hôm nay nàng thế nào cũng phải đòi lại.
"Ai bảo ngươi tự chủ trương nằm vào?" Lý Trì Nguyệt ngữ khí bất thiện hỏi, tối qua đã cảnh cáo, nha đầu này quả nhiên là quá ngứa da rồi, cắn nàng coi như nhẹ đây!"
"Còn sớm như vậy, nên muốn ngủ thêm một chút." Đồ Cửu Mị cười làm lành, tay nàng xoa chỗ vai bị phu nhân cắn, lúc này bụng nàng giấu ở trong chăn, nhưng vai lại lộ ra, còn có bộ ngực căn tròn như ẩn như hiện, dĩ nhiên vô cùng câu người.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ, nha đầu này cho dù có thai đều lộ ra một cổ khí tức câu người, nếu như không có thai, vậy còn có bao nhiêu câu người đây. Nếu như song sinh muội muội của nàng ngày thường cũng giống như nàng, cũng khó trách nàng ta có thể trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi được sủng ái, bò lên vị trí chiêu nghi, tựa hồ còn có xu thế lên cao hơn. Kẻ ngu xuẩn này đại khái còn không biết, muội muội của nàng ấy cùng phụ vương của nàng trên triều đối nghịch, phụ vương năm lần bảy lượt ngăn cản Đồ Thập Mị thăng tiến. Dưới dạng tình thế này, Đồ Thập Mị còn muốn tặng hương liệu cho nàng, chỉ là đơn thuần muốn cho nàng không khó xử kẻ ngốc này sao? Vậy ngược lại cũng rất dụng tâm lương khổ.
Đồ Thập Mị là thông qua ngũ công chúa hiến cho thánh thượng, nghĩ đến nàng cùng ngũ công chúa quan hệ, nàng mơ hồ cảm giác thánh thượng dường như đang giúp đỡ Đồ Thập Mị cùng ngũ công chúa chèn ép Túc Thân Vương. Nàng đã viết thư gửi về kinh, khuyên phụ vương mau chóng quay về phong địa, thế lực của bọn họ mới có thể bảo tồn, chỉ sợ phụ vương tham chấp quyền thế, không muốn phải rời khỏi kinh thành, Lý Trì Nguyệt hiểu rõ, hoàng tộc trời sinh đối với quyền thế đã có một loại cuồng nhiệt vô cùng chấp nhất, loại cuồng nhiệt cùng chấp nhất này phải lấy mệnh để đổi. Tuy rằng nàng thân là nữ nhi của Túc Thân Vương, nhưng nàng cũng không muốn tham gia phe phái tranh giành quyền lợi, nàng chỉ là quận chúa đã gả ra ngoài, không tư cách cũng không có tài nguyên cùng năng lực tham dự trong đó, chỉ cầu rời xa kinh thành, không bị liên lụy. Nghĩ đến, Lý Trì Nguyệt liền có một chút phiền lòng, chỉ mong bệ hạ vẫn niệm tình phụ vương năm đó từ bỏ tranh giành quyền vị mà thủ hạ lưu tình, nếu không nàng thuộc Túc Thân Vương một phe sợ là dữ nhiều lành ít.
Lý Trì Nguyệt đem khuôn mặt vùi vào cổ Đồ Cửu Mị, ngửi mị hương mới khiến tâm tình của nàng bình phục, việc này sẽ phát triển như thế nào cũng không phải là nàng có thể quyết định, chỉ có thể mặc cho số phận.