Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 135



Từ xe tăng tên lửa, đạn bọc thép, xe tăng kiểu mới, xe bọc thép, hỏa tiễn, các loại cơ giới, súng ống, các loại địa lôi cùng phá khí, các loại khí cụ trinh sát nhìn ngắm… có thể nói chỉ cần bạn có đủ tiền, công binh xưởng của Đường gia sẽ vì bạn chế tạo trang bị lục quân cường hãn nhất trên thế giới! 
Đường gia dựa vào cái này mà nổi lên, Đường gia có người si mê, cũng có người không quá yêu thích.
Đường Mộ chính người không quá yêu thích, từ nhỏ ở xưởng gia công binh khí chơi đùa, chính hắn nói, mấy tuổi đầu đã có thể chơi súng ống. Thời gian dài, không chán ghét, không si mê, Đường Mộ tính tình lười nhác, không thích cũng là bình thường, Đường Ngạo thì si mê cái này.
Nhưng mà trò yêu thích của gia hỏa này cư nhiên tự mình đi khai môn lập hộ làm cái này, đây đúng là một sự kiện lớn.
“Cho nên nói, tiểu tổ tông, em còn là ông chủ của Đường gia?” Thẩm Lãng kinh ngạc nghe tổ tông của y nói cho y nghe chuyện xưa của mình.
“Cũng không sai biệt lắm.” Đường Mộ không cho là đúng lắm, hắn lúc đó, vốn dĩ không có lòng, sau đó không chịu làm đến cùng.
“Cho nên, em ở Đức ba năm là làm chuyện này? Em không phải không thích sao?” Nói đến đủ loại binh khí loạn thất bát tao kia, người này không phải một chút hứng thú cũng không có sao? Sao chính mình còn chạy đi làm việc này?
“Kỳ thật không phải chỉ có một sự kiện này.” Đường Mộ thở dài phần lớn là bất đắc dĩ.
“Em còn có việc gì?” Tiểu tổ tông này lười biếng chỉ thiếu điều đại môn không ra nhị môn không bước, còn nguyện ý làm chuyện khác gì?
“Em ở lục quân Đức đảm nhiệm hai năm giáo luyện xạ kích đội đặc chiến.”
Thẩm Lãng đang uống nước, thiếu chút nữa đã bị lời nói của bà xã nhà mình làm cho nghẹn chết.
“Em… Khụ khụ… Em nói cái gì?!” Y có phải mới vừa nghe lầm cái gì hay không?
“Anh không phải muốn biết thương pháp của em vì sao lại tốt như vậy sao? Em bị ông ngoại ma quỷ sau khi huấn luyện xong, tiến cử cho thượng tướng lục quân Đức Beck Macwies làm giáo luyện xạ kích đội đặc chiến.” Nói lên chuyện bị ‘bán’ này, bây giờ hắn vẫn còn ghi hận ông ngoại đây này!
Nếu không phải có một chút nhược điểm nhỏ ở trong tay lão gia tử hắn, hắn có chết cũng sẽ không đi làm giáo luyện xạ kích gì đó. Rõ ràng rất chán ghét những nơi thuộc quân đội, nhưng hắn một lần lại một lần thiết lập quan hệ với nó, giờ rất hay, hắn tìm một người làm quân nhân kết hôn. Đời này đừng nghĩ đến thoát ly quân đội!
“Vậy em cũng đến đại đội đặc chủng của anh làm giáo luyện đi!”
Nước phù sa không chảy qua ruộng người ngoài! Tổ tông này cư nhiên còn từng làm đến việc này, bắt hắn cũng dâng hiến một chút đi.
Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng liếc mắt một cái, ánh mắt kia như đang nói đại gia anh có ý nghĩ kỳ lạ! Thật vất vả mới vứt bỏ được việc ở Đức, hắn còn đi? Hắn lại không phải não úng nước!
“Ha ha, đến đây đi! Tiểu tổ tông, em có thể đi huấn luyện binh lính Đức, cũng phải ra chút sức cho bộ đội đặc chủng của quốc gia chúng ta đi!”
“Thật có lỗi, em không yêu nước, đi Đức cũng là bị ép buộc! Giờ còn đi! Miễn bàn đi!” Đường Mộ vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
“Đi đi! Đi đi! Thuận tiện biểu lộ một chút tinh thần yêu nước thôi!”
“Không đi...”
“Các cậu ai muốn phát huy tinh thần yêu nước?” Cảnh Trác vừa vào cửa chợt nghe thấy hai người này nói chuyện tinh thần yêu nước. Ha ha, bị bệnh một trận tư tưởng phát triển cao, thật tốt!
“Dù sao không phải nói cậu.” Đường Mộ nhìn thoáng qua Cảnh đại thiếu, trả lại một câu.
“Không cần cậu nói tôi tự giác, yêu nước không liên quan đến tôi.” Cảnh Trác vừa vào cửa liền ngã lên sofa, bận rộn một buổi trưa, hắn giờ tay chân đều mềm nhũn.
“Thế nào? Hai ngày nay có chuyển biến tốt chút nào? Không tái phát nữa đi?” Lắm lời hai câu Cảnh Trác cũng không vòng vo, vào thẳng chủ đề.
“Cũng tốt, hai ngày nay cũng không có phát bệnh, bác sĩ nói tình trạng xem ra ổn định rồi, nhưng mà bây giờ vẫn không dám lơ là. Có lẽ phải quan sát thêm một tuần mới biết được khống chế hoàn toàn hay chưa.”
Thẩm Lãng lần đầu tiên nói đến bệnh tình của Đường Mộ mà cười.
“Còn phải cẩn thận, đừng lơ là? Không phải chứ, ta nói Đường thiếu gia, đầu cậu cũng đủ quá đắt, không có xuất huyết, không bị thương, liền nháo lên hù chết người không đền mạng, thật sự là mệnh thiếu gia a!”
Cảnh Trác cũng là bác sĩ, đối với di chứng não ngoại thương quỷ dị này của Đường Mộ cực độ không biết nói gì! Người ta bị té đầu u một cục cũng không bị di chứng dọa người như hắn a! Hắn chẳng qua té u một cục, cái khác cái gì cũng không có, liền làm thành như vậy, thật là không thể tiếp nhận mà! Người này bình thường nhìn qua rất cường hãn a! Một cước có thể quật ngã tráng hán 180 cân, cư nhiên cứ như vậy thì bị bệnh tây thi! Thật sự là nằm ngoài dự kiến của mọi người!
“Cậu chẳng phải cũng mệnh thiếu gia sao? Có muốn cũng đến hưởng thụ một chút đãi ngộ mệnh thiếu gia hay không?” Đường Mộ cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ người này cảm thấy hắn nguyện ý hưởng thụ đãi ngộ này?
“Không được, tôi trân trọng sinh mệnh này, sẽ không giống những người nào đó vì tình yêu cái gì cũng không quan tâm! Chậc chậc, thiếu gia tôi đây hiện tại bị Cảnh gia đá ra cửa, mệnh thiếu gia đã bị xóa tên!”
Cảnh Trác không sợ chết thủ tiêu, thời điểm Đường Mộ gặp chuyện, mấy người bọn họ cũng không biết, cũng là lúc di chứng não ngoại thương của hắn phát tác bọn họ mới biết được từ miệng Đường Ngạo Đường Mộ xảy ra chuyện. Cảnh Trác bọn họ không biết là nên tức hay nên giận. Người này xảy ra chuyện cũng không ai gọi điện báo cho mấy anh em bọn họ biết. Không phúc hậu!
“Cậu nói cái gì? Dám lặp lại lần nữa không?” Vì tình yêu không bận tâm? Hỗn đản này chẳng lẽ nghĩ là hắn vì chuyện này mà đua xe tự sát?
“Nói thì nói! Đại gia nhà cậu! Cậu là một nam nhân, cho dù tình cảm bị tổn thương, cần phải chạy đi tự sát sao? Chuyện gì không thể giải quyết đừng dùng phương thức cực đoan để trốn tránh? Hừ, làm thì đã làm rồi, tôi còn không thể nói sao?”
Cảnh Trác lãnh nghiêm mặt không chút do dự nói rõ. Hắn chính là nhìn không được dạng 250 (ngu) này giải quyết hỏi sự tình. Kẻ lỗ mãng! Ngốc tử!
“Ai nói với cậu là tôi tự sát?” Đường Mộ vẻ mặt buồn bực. Hắn chạy đi tự sát lúc nào? Vì sao hắn cũng không biết?
“Cậu đây không phải tự sát thì là cái gì? Đừng nói với tôi là xe không nhạy, quỷ cũng không tin thì đừng trông cậy vào tôi tin!”
Đường Mộ nhìn thoáng qua Thẩm Lãng, Thẩm Lãng vội nhấc tay lắc đầu, tỏ rõ trong sạch. Y cái gì cũng chưa nói! Chuyện này cũng không liên quan y!
“Cứ cho là như vậy đi.”
Nhìn hắn bộ dáng chắc chắn, Đường Mộ ngay cả ý tưởng muốn giải thích cũng không có, tùy người nghĩ thế nào, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó! Hắn biết bây giờ hắn có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ vấn đề này. Hắn lười phí tinh lược cùng miệng lưỡi.
Kỳ thật lúc ấy hắn thực sự là nhìn lầm, lạn tay lái, mới có thể va vào hành lang đường, nhưng mà hắn biết lời này nói ra có lẽ chẳng ai tin, còn nói cũng không ý nghĩa, im miệng để tự họ nghĩ gì thì nghĩ đi! Mất mặt thì mất đi! Coi như hắn vì yêu mà tự sát đi! Nói cái thì nói đi!
“Có phải Nặc về Pháp rồi không?” Đường Mộ không muốn tiếp tục đề tài phiền lòng này, trực tiếp dời đi!
“Đi lúc cậu gặp chuyện, điện thoại của cậu vẫn gọi không được, hắn gọi cho tôi, bảo cậu khỏe chút thì gọi cho hắn, cho hắn biết cậu chết hay chưa? Chưa chết thì chuẩn bị rủa cậu chết, chết rồi thì sẽ trở về thắp cho cậu nén nhang!”
Nói tới Đường Mộ tai nạn xe cộ lần này, mấy người bọn họ đều tức đến nghiến răng nghiến lợi. Người này căn bản không xem bọn họ là bằng hữu, xảy ra chuyện lâu như vậy, sau khi tỉnh hắn cũng không gọi điện báo một tiếng!
Kỳ thật bởi vì tình cảm mấy chục năm nay, sớm đã sâu đậm như huynh đệ, bình thường bận việc, có lẽ một năm hai năm không gặp mặt, nhưng mà khi gặp mặt vẫn là cảm thấy như mới gặp ngày hôm qua vậy. Đường Mộ ở Đức ba năm, bọn họ liền ba năm không gặp, nhưng mà khi hắn trở về vẫn như lúc trước, không có chút ngăn cách, uống rượu, xả thiên khản địa, không chút ngăn cách, kề vai sát cánh, anh em tốt! Nhưng mà một khi ai có chuyện gì, thì có đập nồi bán sắt cũng sẽ cho anh em vài cái chống đỡ!
Đường Mộ này nha bình thường tính cách vốn đã thiếu đánh, cũng không chủ động, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không ‘chi’ một tiếng, khiến cho mấy anh em hoàn toàn phát hỏa. Nếu không phải nể tình hắn là bệnh nhân, đã sớm tha hắn ra ngoài làm thịt xong rồi nói sau.
Thẩm Lãng lắc đầu, mấy người này a! Thật sự là không có kiêng kị gì! Đao trên miệng càng bén hơn đao trên tay!
Nhưng mà nhìn ra được, những người này là thật sự quan tâm tiểu tổ tông, chính là quan tâm này có chút khác người.
“Điện thoại của em đâu?” Đường Mộ thế này mới nhớ tới khoảng thời gian này mình đã quên cái gì, thì ra là điện thoại.
“Điện thoại của em sớm đã báo hỏng, anh vẫn chưa có thời gian mua cho em, chờ em xuất viện thì mua lại đi!”
Lúc Đường Mộ xảy ra chuyện, tất cả vật tùy thân đều báo hỏng, điện thoại cũng ở trong số đó. Dù sao hắn hiện tại cũng không dùng được, một bước cũng không muốn rời khỏi nơi này, cho nên những việc lặt vặt chờ hắn xuất viện rồi nói sau.
“Đưa điện anh đây cho em.” Đường Mộ cau mày, nhớ tới trước khi xảy ra chuyện có việc còn chưa xử lý xong. Cũng hơn mười này, không biết có hoàn thành hay không.
Thẩm Lãng lấy điện thoại ra đưa cho Đường Mộ.
Đường Mộ cầm điện thoại không chút nghĩ ngợi liền ấn một dãy số, điện thoại cơ hồ là lập tức được nhận.
“Uy! Xin chào! Ngài là?” Bên kia điện thoại là giọng nam tao nhã từ tính.
“Văn Nhân tiên sinh, xin chào, tôi là Đường Mộ.