Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 165



"Anh biết là em luôn quan tâm anh mà!" Thẩm Lãng nhào lên ôm người vào trong ngực.
"Vậy anh còn ăn đến no căng!"
"Anh không phải là do hạnh phúc tới quá đột ngột hay sao?! Yên tâm, đồng tính luyến ái trong quân đội không vi phạm quy định! Nếu là vi phạm quy định, anh cũng sẽ không lấy được phê duyệt a! Hôn này của chúng ta có thể kết sao?" 
Thẩm Lãng cười đến khoe khoang, y hiện tại có ái nhân, cuộc sống rất viên mãn a! Y mới không rảnh để để ý đến mấy cái chuyện lộn xộn này! Dù sao thì người Thẩm gia lđều à cái loại người cho dù trời có sập xuống thì bọn họ cũng sinh hoạt như bình thường! 
"Em nói nghiêm túc! Chuyện này nháo đến phía trên của anh thì sao, đối với anh không có ảnh hưởng sao?" 
Đường Mộ hai bàn tay chụp lên mặt nam nhân, chuyện này không tính là lớn, nhưng là nháo đến Thẩm Lãng thì làm thế nào?
"Thật sự là không có việc gì! Ngày đó chúng ta kết hôn cấp trên của anh đều tới đầy đủ! Yên tâm! Trừ bỏ nguyên thủ quốc gia ra thì những người khác đều biết! Nháo liền nháo đi! Dù sao thì cũng có người tới trấn áp!" 
Thẩm Lãng không có một chút lo lắng! Chuyện này y mặc kệ, sẽ có người thay y quản!
"Những người nào đăng video này lên các trang web đều chờ tiếp toà án gửi đơn về đi! Tin tưởng Thẩm gia tiểu lưu manh sẽ dạy cho những người đó cái gì có thể đăng lên, cái gì là không thể động vào!" 
Thẩm Lãng mang theo một cỗ hàn khí nói! Dám trêu chọc y, thật là ngại sống quá tốt rồi hay sao? Không có việc gì nên đi tìm chết đúng không? Y nhất định sẽ thành toàn cho bọn họ!
"Gần đây có chút nghèo, chúng ta tìm bọn họ đòi một chút tiền sống qua ngày đi!" 
Hắn không chỉnh những người không có mắt dám tìm phiền toái cho hắn một bài học đầu rơi máu chảy thì tên Đường Mộ của hắn sẽ viết ngược!
"Anh cũng thấy nhà chúng ta hình như đã lâu lắm rồi đều là chi ra, không có thu vào! Vậy thì mượn cơ hội này sẽ kiếm một khoản tiền, coi như là chúng ta bán chân dung quyền đi!" 
Thẩm Lãng hoàn toàn đồng ý với những lời phu nhân nhà mình nói. Trong khoảng thời gian này, tài khoản nhà bọn họ thật sự chỉ có chi ra, không có thu vào a!
"Đổi một chiếc xe đi! Em muốn đổi một chiếc xe."
"Không được! Cái gì đều có thể! Chỉ riêng cái này là không được!" 
Vừa nói tới xe, Thẩm Lãng liền tái mặt! Y đã nói qua, đời này quyết không cho phép hắn lại đụng vào xe nửa bước! Tuyệt đối không được!
"Sao lại không được?" 
Đường Mộ buồn bực nhìn Thẩm Lãng sắc mặt khó coi bên cạnh! Đang tốt lành như thế nào vừa mới nói tới xe, nam nhân này lập tức liền trở mặt?
"Đời này, anh tuyệt đối, sẽ không cho phép, em lại đụng vào xe, nữa đâu! Tuyệt đối không được!" 
Thẩm Lãng nhìn Đường tiểu tổ tông, từng câu từng chữ, nói tuyệt đối y sẽ không cho phép.
Đường Mộ há mồm muốn nói, chớp chớp mắt, người nam nhân này...
"Em sẽ không lại đi đua xe!" 
Hẳn là nam nhân này là bị sợ hãi đi! Nhìn đến tình huống lúc đó của hắn, y hẳn là bị sợ hãi! Bởi vì y rất ít khi dùng loại biểu tình nghiêm túc cùng ngữ khí này nói với hắn! Cũng rất ít khi từ chối yêu cầu của hắn như vậy! Y từ trước đến nay đối với yêu cầu của hắn đều là đáp ứng tất cả! Mặc kệ là có hợp lý hay không hợp lý, mặc kệ có phải là hắn đang vô cớ gây rối hay không! Chỉ cần chính mình mở miệng, y từ trước đến nay đều không nói hai lời liền đáp ứng! Một câu nghiêm túc cự tuyệt yêu cầu của hắn như thế này đây tuyệt đối là lần đầu tiên!
Đường Mộ biết chuyện lần này đối với Thẩm Lãng đã để lại bóng ma trong lòng y...
"Mặc kệ cái gì xe! Đời này em đừng hòng mơ tưởng tới việc lái xe! Anh sẽ tìm cho em một tài xế riêng, bằng lái của em anh cũng đã cho người cầm đi giao cho cảnh đại đội gạch bỏ! Về sau em đừng mơ tưởng tới việc lái xe, mặc kệ cái gì xe! Anh cũng không cho phép!" 
Thẩm Lãng nhìn Đường Mộ, từng câu từng chữ nói đến thong thả.
Đường Mộ kinh ngạc quá độ nhìn nam nhân, nhìn thật lâu! Vẫn không nhúc nhích nhìn y, lần đầu tiên không có ý cười, không có lảng tránh ánh nhìn không chớp mắt của mình, ánh mắt bướng bỉnh kia làm Đường Mộ hơi hơi thở dài.
"Được!"
Không có trách cứ việc tự ý đem bằng lái của mình gạch bỏ, không có tùy hứng vì chuyện này cùng y cãi nhau! Hắn biết người này lúc này đây là bị hắn dọa sợ! Hắn cũng biết mặc kệ lúc này đây hắn như thế nào cùng y hắn, y đều sẽ không nhượng bộ! Nam nhân này lần đầu tiên đối với hắn không cười, cũng sẽ không theo hắn, hắn đời này là thật sự đừng nghĩ chạm vào xe!
"Anh nếu như biết em dám tự lái xe, anh liền tự mình đưa em đến đồn công an, để em ở trong đó mấy ngày suy nghĩ! Đường Mộ! Anh tuyệt không đối nói giỡn!" 
Thẩm Lãng giống như sợ chuyện này không đủ kiên định, không quên bổ thêm một câu!
Đường Mộ khóe miệng run rẩy.
"Em nếu là vào đồn cảnh sát ở mấy ngày, anh liền một người thủ phòng trống đi!" 
Còn gọi hắn Đường Mộ! Xem ra là Thẩm Lãng đối chuyện này là kiêng kị rất sâu a! Ngẫm lại nam nhân này lúc nào cũng tiểu tổ tông a, bảo bối cục cưng a, đầu quả tim a, Mộ linh tinh, duy chỉ hai chữ Đường Mộ này, hắn tuyệt đối chưa từng nghe thấy y gọi qua! Hiện tại y lại vì chuyện này mà phá lệ!
"Thủ liền thủ! Mười ngày nửa tháng anh cũng thủ!" 
Thẩm Lãng buông lời tàn nhẫn nói! Liền tính là thủ một hai năm phòng trống cũng tốt hơn một tháng sống không bằng chết kia! Chỉ cần có thể làm hắn không chạm vào xe, thủ một phòng trống thì tính là cái gì!
"Vậy được! Anh tự mình đi thủ văn phòng đi! Em muốn đi ngủ." 
Đường Mộ ngáp dài, cuộn chăn lại tiếp tục ngủ. Chuyện gì cũng không thể quấy rầy hắn ngủ! Có chuyện gì tỉnh ngủ lại nói tiếp!
"Không đi! Anh cũng muốn ngủ!" 
Lời tàn nhẫn cũng đã nói xong, y cũng muốn ngủ!
"Lăn! Anh không phải nói anh muốn thủ phòng trống sao? Đi đi!" Đường Mộ vẫy vẫy tay, mười phần không thèm để ý đuổi người.
"Em ở bên người anh thì thủ phòng trống làm gì? Ngủ ngủ! Không nháo nữa a! Tiểu tổ tông, ta chỉ ngủ hơn một tiếng đồng hồ! Bận việc một buổi sáng rồi, anh hiện tại cũng muốn ngủ!"
"Xứng đáng!" 
Nói đến chuyện này Đường Mộ liền cảm thấy đáng đời. Hỗn đản này là tự mình lăn lộn, cư nhiên còn có mặt mũi ở chỗ này nói?
"Em phải phụ trách một nửa trách nhiệm!" 
Thẩm Lãng hai tay đem chăn lột ra, lại đem người trong chăn ôm vào lồng ngực, trong lòng là thỏa mãn nói không nên lời! Thật tốt! Thật tốt! Hắn như vậy ở trong ngực của y! Đời này hắn cũng đừng nghĩ muốn trốn đi đâu!
"Đúng rồi! Tiểu tổ tông, tới đây anh để nhìn xem, em không phải là nói đau sao? Anh nhìn xem có chảy máu hay không!" 
Ôm lấy Đường tiểu tổ tông, Thẩm Lãng lập tức nhớ lại việc chưa làm xong trước khi nhận được điện thoại của Lâm Mạt Tuyết.
Đường Mộ hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Lãng. Cái tên hỗn đản ngàn đao này, trí nhớ của y nhất định phải tốt đến loại trình độ này sao?
"Nhìn anh làm gì? Thật sự, cho anh xem một chút! Đây chính là hạnh phúc của anh! Em không thể tước đi được! Lại đây! Anh chỉ xem một chút thôi!"
"Thẩm Lãng! Anh muốn chết có phải không?" 
Đường Mộ cảm thấy quyết định nhường quyền chủ động cho tên này chính là làm sai lầm đầu tiên trong hai mươi mấy năm cuộc đời của hắn đi! Hiện tại nếu hắn nói hắn muốn thu hồi quyền chủ động có được hay không a?!
_____________
"Trời ạ! Như này có tính là quá đẹp trai rồi hay không a?"
"Thần a! Quân trưởng cùng phu nhân thật sự quá đẹp trai rồi! Đây là hôn lễ ngày đó sao?! Này bút tích đủ lớn a!"
"Không phải nhà phu nhân là phú thương sao? Bút tích có thể không lớn sao?!" 
Một đám người vây quanh một cái máy tính vừa xem vừa cảm thán một cái khí thế ngất trời!
"A?! Kia không phải Đường thị lão tổng sao?"
"Cái gì Đường thị lão tổng?" 
Phía sau vang lên thanh âm khó hiểu của nam nhân.
"Ngu ngốc! Chính là Đường gia kia a! Tập đoàn Đường thị đứng số một tài chính thế giới a ――" 
Đồng chí đang nói nói đến một nửa đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, quay đầu nhìn lại nhìn thấy người tới mới gào thét ngu ngốc, khóe mắt giật tăng tăng!
"Tham...... Tham, tham mưu trưởng!" 
"Tham mưu trưởng!" 
Trời ạ! Như thế nào sẽ bị Tham mưu trưởng bắt được a! Lần này thảm rồi!
"Tôi còn không biết khi nào mà tôi đã trở thành ngu ngốc rồi a! Các cậu biết khi nào thế?" 
Triệu tham mưu trưởng cười lạnh nhìn về phía đám người có vẻ mặt hoảng sợ trước mặt. Đại gia! Đang êm đẹp tự dưng bị mắng ngu ngốc! Đám nhãi ranh này hiện tại lá gan lớn như vậy?
"Tham, tham mưu trưởng! Này ―― Tôi không phải là đang nói ngài a! Thật sự! Tôi đang nói hắn a! Thật sự! Tôi thề đó! Tôi thật sự không phải là đang nói ngài!" 
"Còn các cậu nữa, hiện tại là các cậu đang làm gì? Ở chỗ này trốn luyện tập còn quang minh chính đại lên mạng thảo luận bát quái! Quân trưởng không có ở đây thì tưởng toàn bộ những người khác đều coi như là đã chết hết rồi có phải không?"
Triệu đại tham mưu thẳng cổ rống to.
"Lập tức cút đi luyện tập cho lão tử!"
"Thế nào? Vừa nãy các cậu thảo luận không phải sôi nổi, khí thế ngút trời lắm sao? Lúc này sao lại trở thành người câm cả rồi?"
"Không phải ạ!"
"Bộ trưởng của các cậu đâu?"
"Báo cáo! Tham mưu trưởng! Bộ trưởng đang ở khu diễn tập đối kháng sửa sang lại số liệu!"
"Vậy các cậu ăn no rửng mở sao? Nhàn đến độ không có việc gì để làm à? Còn tập trung lại xem bát quái cái gì?" 
"Báo cáo tham mưu trưởng, chúng tôi đang xem video hôn lễ của quân trưởng cùng phu nhân!"
Chết thì chết đi! Hy vọng chuyện này có thể dời đi lực chú ý của Tham mưu trưởng!
"Cái gì?!"
"Báo cáo tham mưu trưởng! Chúng tôi trong lúc vô tình nhìn thấy được video hôn lễ của quân trưởng cùng phu nhân ở trên mạng! Chúng tôi là quan tâm một chút tới quân trưởng cùng phu nhân!" 
Bọn họ đây là quan tâm cấp trên a! Không có ý nào khác!
______
Tuần sau gặp lại mọi người~~