Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 29



Đường Mộ xuống xe ở công viên Vân Sơn, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc CR-V màu đen dừng bên đường. Hắn bước tiến lên, mở cửa xe chỗ lái xe ra, Thẩm lãng ngồi ngay ngắn ở bên trong, thấy hắn, nhàn nhạt cười.
“Đi qua, tôi lái.” Đường Mộ dùng cằm chỉ chỉ ghế phó lái, ý bảo y tránh qua.
Thẩm Lãng lắc lắc đầu: “Không sao, anh lái là được rồi.” Y vẫn chưa đến nỗi không lái xe được.
“Con mẹ nó! Không nên nói nhảm nhiều như vậy! Bảo anh đi qua thì đi qua!” Đường Mộ có chút phát hỏa thét lên.
Thẩm Lãng bị hét cái mũi xám xịt, ngoan ngoãn kéo trần xe nhảy lên qua ghế phó lái. Đường Mộ bước lên chỗ lái xe, đóng cửa, khởi động, vung vô lăng một cái, xe chạy trên làn đường. Thiếu gia này bình thường lái đều là xe thể thao, hiện tại lái xe này cũng không quen, nhưng cũng không nghe hắn than phiền cái gì.
Thẩm Lãng cầm điện thoại lên gọi cho trưởng bối trong nhà đơn giản thông báo chuyện này, sau đó thì thản nhiên ngồi, cũng không mở miệng.
Đường Mộ cũng tập trung lái xe, đàn ông trước giờ làm không được cái chuyện an ủi này. Yên lặng như vậy lại chính là ai ủi tốt nhất, khi xe chạy đến đại viện quân khu, cảnh vệ viên vừa nhìn lái xe là một người lạ, trực tiếp ngăn lại.
“Xin chào đồng chí, ở đây yêu cầu giấy thông hành.” Nơi này ở ngoại trừ thủ trưởng, thì là người nhà của thủ trưởng, giấy thông hành là nhất định phải có.
Đường Mộ nhấn hạ cửa sổ xe, đem giấy thông hành đưa ra, cảnh vệ viên vừa nhìn Thẩm Lãng ngồi ở ghế phó lái, lập tức thay đổi 180 độ.
“Xin chào thủ trưởng!”
Xem đi! Đây là sự khác nhau giữa người nhà của thủ trưởng và thủ trưởng! Chính là một tờ giấy thông hành đặc cấp.
Thẩm Lãng gật đầu một cái, lại là cái loại uy nghiêm của thiếu tướng quân trưởng.
Đường Mộ nâng cửa sổ xe, lái xe vào cửa chính đại viện, trong lòng đem cái xã hội hắc ám này khinh bỉ một nghìn lần. Thật giỏi! Nếu không phải người này ở đây, có mời hắn hắn cũng không vào.
Dưới chỉ thị của Thẩm Lãng, Đường Mộ dừng xe ở chỗ đậu xe ngoài cửa lớn của Thẩm gia. Sau đó Đường đại gia cảm thấy luống cuống. Hắn hậu tri hậu giác đến cửa nhà, mới phát hiện trước kia mình nói cái gì có chết cũng không tới. Hiện tại cư nhiên lại bám theo chạy tới. Đáng tiếc chính là tới cửa nhà, hắn mới phát hiện vấn đề chết tiệt này. Trước đó hắn không suy nghĩ được gì.
“Tổ tông, đi thôi!” Thẩm Lãng mở cửa xuống xe, mới phát hiện người nào đó không có nhúc nhích, y quay trở lại nói.
Đường Mộ lắc đầu: “Tôi trở về, anh đi vào đi!” Hắn vào cửa, ít nhất hiện tại không nên.
Thẩm Lãng thật sự muốn hôn mê, bây giờ tổ tông này đã đến cửa rồi, còn không đi vào!
“Vào đi thôi, bọn họ đều muốn gặp em một chút.”
“Hôm khác đi, hôm nay thì thôi.” Hắn cũng không có hứng thú đi làm quốc bảo.
Thẩm Lãng vô lực, y thực sự không biết tiểu tổ tông này rốt cuộc muốn lúc nào mới có thể thản nhiên đối mặt với người nhà hắn. Đến cửa nhà rồi còn muốn hôm khác, có chuyện như thế sao?
“Không hôm khác, ngay hôm nay, anh muốn em gặp người nhà của anh!”
Giọng điệu Thẩm Lãng nghiêm túc chưa từng có.
Đường Mộ lắc đầu, hắn hiện tại chưa có chuẩn bị tốt. Muốn hắn bây giờ liền đối mặt với người nhà Thẩm gia, hắn không biết mình có phải nên nhấc chân bỏ chạy hay không. Quên đi, chẳng lẽ bỏ người này sao?
Thẩm Lãng ánh mắt đảo qua, chiếc xe quen thuộc kia tới gần khiến cho y khó có được nở một nụ cười. Hừ, muốn chạy? Không có cửa đâu!
Đường Mộ thuận theo tầm mắt của y nhìn tới, lại nhìn vẻ mặt của Thẩm Lãng, ở trong lòng đem mình một lần nữa ân cần thăm hỏi tới cái chân. Hắn đây là rãnh rỗi cái gì tâm tư? Chuyện này tránh cũng tránh không hết, hắn ngớ ngẩn còn muốn tới gặp. Bây giờ thì tốt rồi, muốn đi cũng không thể.
Chiếc xe việt dã mang biển số quân khu dừng ở bên cạnh xe Thẩm Lãng, đúng lúc chứng minh kêu rên trong lòng Đường Mộ. Quả nhiên là người Thẩm gia.
Cảnh vệ viên quần áo chỉnh tề dừng xe xong, tẫn chức nhanh chóng xuống xe giúp trưởng quan ngồi ghế sau mở cửa xe. Người xuống xe thấy Đường Mộ một hồi chết lặng. Khủng long hóa thạch! Còn là hóa thạch tiêu chuẩn thời viễn cổ! Gương mặt đó hắn nhìn vào chỉ thấy choáng váng, muốn cho hắn thời gian dài tiếp xúc, làm thịt hắn còn không mau lên một chút!
“Ba, ba đã trở về.” Thẩm Lãng chào hỏi thiếu chút nữa làm cho Đường Mộ ngất xỉu.
Đây là chính vị trực hệ! Tha cho hắn đi! Đừng có như vậy!
“Về nhà sao không vào nhà?” Lão đại Thẩm gia vừa thấy con trai đứng ở bên ngoài, có chút khó hiểu.
Thẩm Lãng cười cười, dùng cằm chỉ chỉ người ngồi trên ghế lái xe, hận không thể để cho mình ngay trên xe vạch ra một khe hở mà chui vào: “Đợi hắn xuống xe.”
Lão đại Thẩm gia sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, thì ra là nhân vật thần bí khiến cho gia đình bọn họ nhắc mãi một hai tháng nay tới a!
Thẩm Tề cũng chính là lão cha hóa thạch kia của Thẩm Lãng, trực tiếp đi tới gần xe, hắn cũng muốn bát quái một chút. Trông thấy loại người đem đứa con trai định lực nhất lưu này của hắn mê hoặc đến ba hồn năm vía là cái dạng người gì!
Đường Mộ vừa nghe tiếng bước chân tới gần, bất chấp, rốt cuộc xuống xe.
Thẩm Tề vừa mới đi hai bước thì nhìn thấy nam nhân mặc một cái áo lông vũ màu xanh đậm bước xuống từ ghế lái xe của Thẩm Lãng, cao xấp xỉ mét tám, thân hình bình thường, nhưng mà gương mặt đó tuyệt đối không phải là bình thường! Gương mặt trẻ con khá xinh đẹp!
“Xin chào Thẩm thúc thúc, con là Đường Mộ.” Không nhìn! Không nhìn! Coi như mình không nhìn thấy! Coi như bây giờ mình bị mù!
“Đường Mộ a, vào đây ngồi đi! Trời lạnh như vậy, vào trong nhà.” Phản ứng của Thẩm Tề làm cho Đường Mộ sửng sốt. Ngạch? Không phải là hóa thạch? Đây là cái tình huống gì?
Thẩm Lãng chỉ cười không nói, Thẩm Tề không tiện theo hai người cùng một chỗ liền đi vào nhà trước. Thẩm Lãng thấy ba vào nhà, liền dắt tay đeo bao tay của Đường Mộ, đem hắn kéo vào nhà.
Vừa vào sân, Đường Mộ đã muốn đem mình đập cho hôn mê luôn. Ở cửa chính đứng một hàng ‘đội nghi trượng’ kia. Thấy thế trận kia, hắn hung hăng ngắt lòng bàn tay Thẩm Lãng. Cho anh hãm hại tôi! Cho anh cái tên hỗn cầu này có một gia đình lớn như vậy! Cho người nhà các người xem hiếm lạ! Cho người nhà các người xem náo nhiệt!
Thẩm Lãng không biết mình như thế nào đắc tội tiểu tổ tông này. Hắn không nói cái gì a! Đây là đã gieo cái gì a?
“Đây là Đường Mộ sao? Mau! Mau! Vào nhà! Bên ngoài trời đông lạnh! Muốn qua đây sao cũng không nói trước a?” Nói chuyện là một lão thái thái bảy mươi mấy tuổi, khuôn mặt hiền lành, hòa ái không thôi.
Thế nhưng Thẩm Lãng thấy nàng lại thu lại mỉm cười. Đường Mộ vừa nhìn liền đoán được thân phận của lão thái thái này, Đường Mộ lấy khuỷu tay đẩy đẩy thắt lưng Thẩm Lãng.
Cái con heo này! Không nên rõ ràng như vậy chứ?
“Tới! Mau tới!” Lão thái thái vẫy tay với Thẩm Lãng và Đường Mộ, tràn đầy vui vẻ.
Đường Mộ buông tay Thẩm Lãng ra, nhanh bước tiến lên, không chút do dự đỡ tay lão thái thái:
“Bà nội, chào bà, con là Đường Mộ.” Lão thái thái mặc quần áo ở nhà, bởi vì trong phòng có máy điều hòa, quần áo đơn bạc, nhìn ra được nàng rất gầy.
“Lãng tiểu tử, con lằng nhằng cái gì đấy? Mau vào đi!” Bên cạnh lão thái thái, nam nữ già trẻ, tất cả lớn nhỏ, tương đối chỉnh tề.
Thẩm Lãng cười cười, bước nhanh vào nhà.
Thẩm Lãng đi vào nhà mới phát hiện, bên trong còn có người, một ông lão chừng tám mươi tuổi, đầu đầy chỉ bạc, tinh tinh thần thần, hẳn là lão gia tử của Thẩm gia. Còn có hai trung niên nam tử mặc thường phục của quân đội, bọn họ đều ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ nghiêm chỉnh, vừa nhìn cũng biết đây là trong quân đội.
Thế nhưng vừa thấy Đường Mộ vào cửa, mỗi người cười giống như thấy vàng thấy bạc, làm cho Đường Mộ nổ đến bên ngoài cháy xém trong mềm nhũn. Ai tới nói cho hắn biết, hắn có phải đi nhầm chỗ hay không? Sao cùng hắn nghĩ trước đó hoàn toàn khác nhau a? Những người cười suy yếu này thật sự là quân nhân? Những quân nhân có tiếng là có thể coi như hóa thạch? Bọn họ không nên nghiêm túc giống như ở trong quân đội kiểm duyệt sao? Không phải là vẻ mặt anh hùng thích nghiêm túc, cương quyết miệt thị quan hệ không bình thường này của bọn họ sao?
Trước khi hắn tới thật sự cho rằng phải đối mặt một nhà hóa thạch cộng với mặt tê liệt. Không phải là hắn muốn chửi rủa đám người đặc thù thần thánh này, mà là hắn tiếp xúc với quân nhân đều là như vậy!
Đếm một chút, những đại nguyên soái lập quốc đó trên tạp chí ảnh người nào không phải là gương mặt nghiêm túc, có thể phi ngựa ở trên.
Hồi nhỏ, cậu hắn còn đang thi hành nghĩa vụ quân sự, lúc mẹ hắn dẫn hắn đi thăm cậu, nhìn thấy những quân nhân đó, bây giờ hắn nhớ tới cũng chỉ có hai từ hình dung – Hóa thạch! Mặt tê liệt!
Vừa nãy, biểu tình kia của ba Thẩm Lãng khi xuống xe, hắn vừa nghĩ tới liền chết lặng. Nhưng sao vừa vào nhà đã thay đổi hình dáng?
“Tới, Đường Mộ, ngồi cùng bà nội.” Lão thái thái kéo Đường Mộ không buông tay, Đường Mộ bị buộc đi tới ghế so pha lớn ngồi xuống.
Thẩm Lãng thì trơ mắt nhìn Đường Mộ bị lôi đi, không có biện pháp.
Lực chú ý của Đường Mộ căn bản là không có ở trên người y, sự chú ý của hắn đều bị ghế sô pha trước mắt hấp dẫn. Đây là phòng nghị sự của Thẩm gia sao? Chỗ ngồi rộng rãi, sofa thật lớn, thật dài, còn có vô số ghế đơn rải rác ở chỗ này. Chiến trận này của nhà bọn họ thật là như Thẩm Lãng nói −−−Tiểu đoàn tăng cường!