Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 87



Sáng sớm, Đường Mộ còn đang say trong mộng, điện thoại hung mãnh tấu lên khúc cuồng vang lên. Tiếng vang kéo dài không giảm rốt cuộc đem thần ngủ đại nhân từ trong ổ chăn đào lên. Giường ở đây làm cho Đường Mộ phá lệ mất ngủ, tối hôm qua ở trên giường lăn lộn đến một giờ mới mơ mơ màng màng ngủ, lúc này đang ngủ ngon, cho nên tiếng chuông điện thoại đòi mạng làm cho người ta bị bắt tỉnh dậy, lòng giết người cũng có.
Nhắm hai mắt túm điện thoại, Đường Mộ phát hiện mình từ khi quen biết tên hỗn đản này, đã kết duyên với tiếng chuông điện thoại trong lúc ngủ. Lớn như vậy, từ lúc bị bọn họ lừa về nước lần đó, buổi sáng tiếp điện thoại, vào thời điểm khác, những người quen biết hắn đều biết hắn bởi vì huyết áp thấp, sáng sớm thức dậy rất khổ sở, cũng sẽ không vào lúc này đi quấy rầy hắn, bởi vì biết quấy rầy hắn sẽ có thiết bài đầu cắn.
Người giúp việc Đường gia không ai dám đi gọi tứ thiếu gia thân ái của bọn họ rời giường, biết đó là tiểu địa ngục so với thứ gì còn khủng bố hơn. Thậm chí ngay cả Đường Ngạo cũng từng bị chỉnh. Không ai dám xông vào ngọn núi uy vũ này. Đầu năm nay mạng nhỏ vẫn là rất là quan trọng!
Cho nên lúc này, Đường Mộ cơ hồ dám xác định, sẽ không phải là người Đường gia và người hắn quen biết rất nhiều năm.
"Uy..."
"Đường Mộ, có thể đến bệnh viện một chuyến không?"
Giọng nói Thẩm Mặc tràn đầy ủ rủ cùng mỏi mệt, làm cho Đường Mộ sáng sớm hiếm thấy đầu óc chợt thanh tỉnh sáng sủa cơ hồ là trong nháy mắt giống như bị dội nước lạnh.
"Làm sao vậy?" Đường Mộ ngơ ngẩn mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, cho dù đã đoán được, vẫn là không dám xác định hỏi một câu.
"Đêm qua bà nội nhập viện." Trong giọng nói kia là áp lực mệt mỏi một đêm không ngủ. Đơn giản chỉ là giọng nói này, Đường Mộ cũng đã đoán được tình huống tệ như thế nào.
"Được, mười phút sau tôi tới, là bệnh viện Đường thị phải không?" Đường Mộ bay nhanh nhảy xuống giường, người kia không ở nhà, hắn có nghĩa vụ canh chừng.
"Ân, nằm viện khoa ung bướu."
"Được."
Đường Mộ rất nhanh mặc quần áo rửa mặt, hai phút liền đi xuống lầu.
"Tiểu Mộ, đi đâu đó? Trước ăn sáng rồi đi!" Văn Tây vừa ngồi xuống, liền thấy tiểu tổ tông này tuyệt đối không có khả năng thức dậy sớm đi ra ngoài!
"Bá mẫu, con đi bệnh viện, không ăn sáng." Đường Mộ đầu cũng không quay lại bước nhanh ra cửa, hướng gara đi tới.
Văn Tây sửng sốt: "Đây là làm sao vậy, hắn sáng sớm gấp như vậy, ai ở bệnh viện a?!" Văn Tây nhìn người Đường gia trên bàn, người trên bàn cũng là vẻ mặt mờ mịt.
"Không có khả năng là Thẩm Lãng đi?!" Diệp Mạt kinh hô.
"Làm sao có khả năng? Thẩm Lãng đang tham gia quân diễn tốt đẹp, có thể xảy ra chuyện gì?" Đường lão gia tử tức giận trừng mắt liếc tức phụ một cái! Sáng sớm, có thể nói chuyện khác hay không!?
"Vậy sao Tiểu Mộ gấp như vậy? Em từng gặp qua hắn lúc nào thì sốt ruột như vậy?"
"Hình như là thật sự chưa từng gặp..." Người Đường gia mặt đối mặt nhìn nhau, bộ dạng này của Đường Mộ thật đúng là chưa từng gặp a!
"Quên đi! Con đi hỏi một chút!" Đường lão tứ nghe thấy ngồi không được, trực tiếp đứng dậy hướng ngoài cửa đi tới.
"Mau! Mau đi hỏi một chút! Tiểu tổ tông kia rốt cuộc là làm sao vậy?! Mới sáng sớm!" Đường lão gia tử cũng ngồi không yên. Này thật sự ngàn lần đừng nói là Thẩm Lãng xảy ra chuyện gì đó không may. Mới kết hôn vài ngày thế này, nếu xảy ra chuyện gì, đây chính là đòi mạng a!
Đường lão tứ mới vừa ra cửa liền chặn Đường Mộ lái xe ra khỏi gara lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bà nội của Thẩm Lãng bệnh tình chuyển biến xấu, tối hôm qua nhập viện." Đường Mộ hai câu nói rõ ràng, tay lái vung lên, tính năng tay đua số một thế giới nhấn ga một cái chạy ra khỏi đại viện Đường gia, những người Đường gia khác ra cửa thấy cũng chỉ có bóng dáng xe.
"Làm sao vậy?! Nó nói thế nào?"
"Bệnh tình của bà nội Thẩm Lãng tăng thêm, tối hôm qua nhập viện."
"Bà nội thân gia?!"
"Thế này mới bao lâu? Không phải nói còn một đoạn thời gian nữa sao?"
Lúc bọn Đường Mộ kết hôn, thấy lão thái thái kia không phải còn rất tinh tường, làm dáng sao? Còn vừa mới ngắn ngủi chưa đến một tháng...
"Ở bệnh viện Đường thị sao?"
"Chắc vậy! Sau khi bà về nhà hộ sĩ và bác sĩ hộ lý đều là Mạt Tuyết an bài, nhập viện tám chín phần là ở bệnh viện Đường thị đi!"
Văn Tây nhớ rõ lúc trước Lâm Mạt Tuyết có đề cập qua chuyện này.
"Chúng ta có nên đi thăm một chút hay không?"
"Ta đi thôi! Thuận tiện bảo Vân Sơn an bài tốt một chút." Đường lão gia tử thở dài, xoay người vào nhà, ông có thể hiểu được cảm giác như vậy, dù sao ông đã từng trải qua...
Đường Mộ đã lâu không chơi đua xe, nhưng mà cái loại chơi không muốn sống này hắn vẫn hoàn toàn nhớ rõ. Tính năng chiếc Reventon so với xe hắn năm đó chơi xe tốc độ cao hơn vài bậc, lúc này trên đường cũng không tính là chật chội cũng vẫn chưa có bắt đầu kẹt xe, hắn một đường bão táp, đem tốc độ cao nhất của Reventon ở trên đường trống phát huy đến cực hạn.
Buổi sáng trong bệnh viện người ra ra vào vào nối liền không dứt, trực tiếp đem xe để ngay cổng bệnh viện, Đường đại thiếu gia căn bản không nghĩ tới như vậy sẽ làm cho bao nhiêu người bất tiện, tùy tiện bỏ xe lại, một đường đi như bay.
"Mộ?! Cậu làm sao vậy?" Nhìn nửa ngày, Bạch Thúy Nùng cũng không dám xác nhận người kia là Đường Mộ, người này luôn luôn tao nhã chậm rãi, chuyện có thể làm cho hắn gấp như vậy cơ hồ vốn là không có. Nhưng mà, sáng nay là làm sao vậy?
Đường Mộ quay đầu lại thì thấy là Bạch Thúy Nùng mặc áo khoác trắng: "Cậu đi làm sao?"
"Ân! Cậu vội vã như vậy là làm cái gì?" Sáng sớm có thể rời giường chạy đến nơi này, hẳn là có chuyện gì quan trọng đi?
"Tôi có chút chuyện, không nói chuyện nữa." Đường Mộ gật gật đầu xoay người bước đi.
"Nga." Có chút cô đơn nhìn bóng dáng hắn đi xa, Bạch Thúy Nùng lắc lắc đầu, không phải quyết định không nghĩ đến sao? Như thế nào vừa nhìn thấy lại không khống chế được?
"Ai! Người kia! Đừng đi a!" Thấy người phía trước kia dừng hai bước lại đi, bảo an phía sau một đường điên cuồng đuổi theo.
Bạch Thúy Nùng thấy bảo an kêu Đường Mộ, có chút khó hiểu, nhưng vẫn cản bảo an lại: "Làm sao vậy? Hắn làm sao vậy?"
"Hắn cư nhiên đem xe đậu trước cổng bệnh viện!" Khẩu khí của bảo an tựa như là thấy quỷ.
"Xe đậu ở cổng?" Bạch Thúy Nùng vừa nghe, tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn, tính thiếu gia của người kia chính là lớn nhất trong các thiếu gia Đường gia. Xe đậu ở cổng bệnh viện thì thế nào? Chính là hắn đem xe đậu ở đại sảnh, cũng không ai dám làm gì hắn!
"Hừ, lái Reventon giỏi lắm sao? Tiểu-biết-tam tự cho là đúng!" Thực hiển nhiên, bảo an này không biết vị tổ tông sống này của Đường gia. Bằng không mượn một trăm lá gan hắn cũng không dám nói người kia như vậy đi!
(Tiểu biết tam-小瘪三: chỉ những kẻ lưu manh, vô lại, ti bỉ, là từ dùng để mắng)
Bạch Thúy Nùng cười cười, ý cười băng hàn, đầu năm nay, như thế nào lại có loại người dài tròng mắt mà không dài con ngươi a!
Đắc tội tổ tông sống này cũng không phải là chuyện bỏ việc đơn giản như vậy! Có lẽ người này không biết đi?
"Cậu biết người cậu kêu là tiểu-biết-tam là ai không?" Cô gái tâm tình không được tốt lắm, luôn muốn làm cho người khác thêm bực dọc.
"Hừ! Tôi quản hắn là ai?" Cái người không sợ chết này vẫn tiếp tục mạnh miệng.
"Phải không? Vậy nếu tôi nói cho cậu biết, tiểu-biết-tam trong miệng cậu là tứ thiếu gia Đường gia, công tử của đổng sự trưởng bệnh viện này, cậu còn có thể sẽ không quản hắn là ai nha?" Bạch Thúy Nùng tràn đầy tiếu ý nhìn đầu đất này. Chính là trong tiếu ý tràn đầy trào phúng.
"Tứ thiếu gia Đường gia? Nếu hắn là tứ thiếu gia, tôi chính là lão gia tử Đường gia!" Con người ta luôn thích thể hiện, nhất là loại sính võ mồm này có thể.
Bạch Thúy Nùng lắc đầu, trên đời này ngoại trừ người thể hiện còn có chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
"Tiểu Nùng, con như thế nào còn ở đây? Không phải bảo con lên lầu trước sao?" Sau lưng truyền tới giọng nói của Bạch Vân Sơn.
"Chào viện trưởng!" Bảo an vừa thấy là viện trưởng, bảo an cười nịnh nọt.
"Ân." Thản nhiên lên tiếng, ánh mắt Bạch Vân Sơn chú ý trên người con gái bảo bối của mình.
"Con vừa gặp Mộ, đứng lại một lát, ba, ba hình như có đại sự chưa nói với con nhỉ?" Bạch Thúy Nùng nhìn cha, cười đến có chút không hiểu thâm ý.
"Ba thấy Tiểu Mộ dừng xe ngoài cổng, nó như thế nào sáng sớm đến bệnh viện?" Đối với nửa câu sau của con gái, Bạch Vân Sơn trực tiếp lựa chọn bỏ qua.
"Hắn có việc gấp lên lầu rồi, chúng ta có phải tâm sự hay không? Ba!"
"Con gái bảo bối! Ba bây giờ đang làm việc, không nói chuyện riêng."
"Bây giờ ba có thời gian nửa tiếng, coi như ba chuyển cho con thời gian công tác đi..."
Hai cha con vừa đi vừa nói, để lại bảo an tự xưng là Đường lão gia tử, sợ tới mức mặt không còn chút máu, thiếu chút nữa ngất đi. Hắn hôm nay ra đường không xem lịch hay sao? Như thế nào sáng sớm người gặp gỡ không phải là thiếu gia bảo bối của đổng sự trưởng thì là con gái bảo bối của viện trưởng! Đây rốt cuộc là phạm vào cái gì?
Nhìn chiếc Reventon ngoài cổng kia, mồ hôi lạnh không ngừng chảy, hắn là thiếu nội tâm hay như thế nào? Người bình thường như thế nào có khả năng lái Reventon?! Cho dù không tin hắn là tứ thiếu gia Đường gia, cũng phải biết người lái xe như vậy, cũng không phải một người làm công như hắn trêu chọc được a! Trời ơi! Tới đạo sấm sét đánh hắn đi!